Chương 2: Nụ Tầm Xuân Cuối Trời
"Hoa chưa tàn, trăng chưa khuyết, Trăng sáng rọi nơi đâu? Nụ tầm xuân phía cuối trời."
Yến Nam Phi chẳng lẽ đã say thật rồi sao?
Hắn ngồi xuống, cạnh những bông hoa, giữa những mỹ nhân, trước mặt là ly rượu.
Màu hổ phách của rượu cùng sự tươi thắm của nhánh tầm xuân.
Mùi hương tỏa ra từ nhành tầm xuân trong tay hắn đã đủ làm say lòng người, nhưng rượu càng khiến người ta say thêm.
Hắn say đến nỗi gục đầu lên gối mỹ nhân, trước vò rượu màu hổ phách.
Mỹ nhân cũng khiến người ta say, tiếng cười lảnh lót như tiếng chim hoàng anh, nụ cười thì tươi tắn như bông hoa mới nở.
Hắn vẫn còn rất trẻ.
"Thiếu niên anh tuấn thiếu niên đa kim, Hương hoa mỹ tửu mỹ nhân như ngọc"
Có được khoảnh khắc vui vẻ như thế này, cuộc sống chắc hẳn là rất hạnh phúc? Nhưng tại sao hắn lại đến cái thị trấn chết chóc này để hưởng thụ?
Lẽ nào hắn tới vì Phó Hồng Tuyết?
Hắn cũng chưa hề nhìn qua Phó Hồng Tuyết, căn bản có lẽ hắn không cảm nhận được còn có sự có mặt của Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết dường như cũng không cảm thấy được sự tồn tại của đám người đó. Trước mặt hắn không có hoa tươi, không có mỹ nhân, cũng chẳng có rượu, giống như có một bức tường vô hình nào đó đã tách hắn khỏi khung cảnh hoan lạc kia.
Hắn hoàn toàn đứng ngoài cuộc vui.
Tiếng trống canh lại vang lên, đã là canh hai!
Bọn họ rượu càng say, hoan lạc càng chìm đắm, dường như đã hoàn toàn quên hết những bi thương trong nhân thế, những phiền não, những thống khổ.
Trong ly vẫn có rượu, tầm xuân vẫn cầm trong tay, một mỹ nhân kéo tay Yến Nam Phi hỏi:
- Sao chàng lại thích tầm xuân?
- Vì tầm xuân có gai.
- Chàng thích gai ư?
- Ta thích người nham hiểm, đôi tay của hắn, lòng dạ của hắn.
Tay cô gái bị gai đâm rất đau, trong lòng cũng như bị gai đâm, nhíu mày, lắc lắc đầu:
- Lý do đó chẳng hay chút nào, thϊếp không thích nghe.
- Thế nàng muốn nghe gì nào?
Yến Nam Phi cười nói:
- Có muốn ta kể cho nàng nghe một câu chuyện không?
- Tất nhiên là thϊếp muốn.
- Truyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, rất rất lâu rồi, ở một nơi kia xa lắm. rất rất xa, khi nụ tầm xuân đầu tiên bắt đầu nở, có một con dạ oanh rất đẹp chỉ vì yêu hoa đã sẵn sàng nhảy từ cành hoa xuống chậu hoa mà chết.
- "Câu chuyện hay quá" - khóe mắt cô gái hoe đỏ - "chỉ tiếc là quá bi thương."
- "Nàng lầm rồi." - Yến Nam Phi cười càng to hơn - "Chết, chẳng phải là chuyện bi thương gì, chỉ cần chết một cách vẻ vang. Có một cái chết đẹp, hà cớ chi lại không chết?"
Cô gái nhìn nụ tầm xuân trong tay hắn, dường như nụ hoa cũng đang cười.
Nàng mơ màng nhìn, nhìn một hồi lâu rồi bỗng nhiên nhè nhẹ nói:
- "Sáng nay, thϊếp cũng muốn tặng chàng một vài nhánh tầm xuân. Thϊếp đã tốn rất nhiều thời gian mới có thể cài được vào dây lưng...
Dây lưng đã lỏng, đến hoa cũng không giữ lại được.
Hoa rụng hoa rơi, hoa bay theo gió, hoa trôi theo dòng nước.
Nước sông trôi về phía Đông, những đóa tầm xuân cũng theo nước mà trôi, một đi không trở lại.
Dòng sông hoa, biến thành một màu đỏ tươi, trong tay áo thϊếp chỉ còn lưu lại một chút hương"
Lời của cô gái đẹp tựa lời ca.
Cô giơ tay áo lên:
- Chàng ngửi đi, thϊếp nhất định muốn chàng ngửi, vì đây sẽ là kỷ niệm cuối cùng của chúng ta.
Yến Nam Phi nhìn tay áo người đẹp, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng.
Đúng lúc đó, tiếng trống canh lại vang lên.
Là canh ba.
"Thiên nhai lộ, Vị quy nhân Dạ tam canh Nhân đoạn hồn."
Yến Nam Phi đột nhiên gỡ tay cô gái ra.
Tiếng đàn bất chợt ngừng bặt.
Yến Nam Phi bỗng nhiên phẩy tay, nói "Đi".
Từ đó giống như là một câu thần chú, bên ngoài cửa sổ người đánh trống canh trong bộ đồ trắng như hồn người chết vừa gõ ba tiếng. Từ đó vừa thốt ra, mới đây nơi này còn là một nơi rất vui vẻ ồn ào đã lập tức chỉ còn lại hai người.
Đến cô gái vừa bị gai tầm xuân đâm cũng đã đi, tay nàng bị gai làm tổn thương nhưng vết thương trong lòng còn đau hơn gấp bội.
Cỗ xe ngựa đi xa rồi, mặt đất lại trở về với sự tĩnh lặng chết chóc.
Trong phòng chỉ còn sót lại một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng ảm đạm của nó chiếu vào đôi mắt đang rực sáng của Yến Nam Phi.
Hắn đột nhiên quay phắt lại, dùng cặp mắt rực sáng đó, trừng trừng nhìn thẳng vào Phó Hồng Tuyết.
Con người hắn mặc dù đã say rồi, nhưng cặp mắt hắn vẫn còn rất tỉnh táo.
Phó Hồng Tuyết vẫn lặng lẽ ngồi đó, không thở, không nhìn, không động.
Yến Nam Phi đã đứng dậy.
Lúc hắn đứng dậy, mới có thể nhìn thấy thanh kiếm hắn mang, cán màu đỏ tươi, vỏ kiếm cũng màu đỏ tươi.
So với nụ tầm xuân càng đỏ, so với máu còn đỏ hơn.
Vừa mới đây thôi căn phòng còn đầy ắp tiếng cười, bỗng trở nên đầy sát khí.
Hắn bắt đầu tiến về phía trước, tiến về phía Phó Hồng Tuyết.
Con người hắn đã say rồi, nhưng kiếm của hắn không say.
Thanh kiếm giờ đang ở trong tay hắn, Cánh tay thì trắng nhợt, thanh kiếm thì đỏ tươi.
Thanh đao của Phó Hồng Tuyết cũng vẫn trong tay, thanh đao đó trước giờ chưa từng rời khỏi tay hắn.
Thanh đao đen sì, cánh tay trắng nhợt!
Thanh đao đen như cái chết, thanh kiếm đỏ như máu tươi, khoảng cách giữa đao và kiếm đã trở nên rất gần.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ cũng ngày càng gần.
Sát khí càng tăng.
Yến Nam Phi cũng đã ở trước mặt Phó Hồng Tuyết, đột nhiên rút kiếm, kiếm sáng như ánh sáng mặt trời huy hoàng và rực rỡ, và cũng đẹp như nụ tầm xuân dưới ánh nắng trời.
Sát khí của thanh kiếm dừng ngay trước mắt Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết vẫn không thở, không nhìn, không động.
Ánh sáng thanh kiếm vừa xoẹt qua, những hạt châu của tấm rèm cửa treo bên ngoài rào rào rơi xuống như những giọt lệ của mỹ nhân.
Sau đó đột nhiên không còn nhìn thấy ánh sáng của thanh kiếm nữa.
Thanh kiếm vẫn còn đó, vẫn trong tay Yến Nam Phi, hai tay hắn nâng thanh kiếm, đưa lên trước mặt Phó Hồng Tuyết.
Đây là thanh kiếm sắc thiên hạ vô song.
Kiếm pháp hắn đang sử dụng cũng là thiên hạ vô song.
Vậy tại sao bây giờ hắn lại đem thanh kiếm tặng cho Phó Hồng Tuyết?
Hắn từ xa tới, thả sức vui chơi, uống rượu say sưa.
Hắn rút kiếm, vung kiếm lên chém rồi bây giờ lại tặng kiếm.
Nguyên nhân rốt cuộc là gì?
Cánh tay trắng nhợt, còn thanh kiếm khi rút ra khỏi vỏ nhìn dưới ánh đèn trông cũng từa tựa màu trắng nhợt đó.
Sắc mặt của Phó Hồng Tuyết trông còn trắng nhợt hơn.
Hắn cuối cùng cũng từ từ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn thanh kiếm trên tay Yến Nam Phi.
Trên khuôn mặt hắn hoàn toàn chẳng biểu lộ một tình cảm gì nhưng con ngươi lại như đang thu lại.
Yến Nam Phi cũng đang chăm chú nhìn hắn, đôi mắt sáng rực ẩn chứa một thứ tình cảm rất lạ, cũng không rõ đó có phải là sự vui sướиɠ khi sắp được giải thoát hay là nỗi bi thương của sự bế tắc?
Phó Hồng Tuyết lại ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt hắn như thể mãi cho tới lúc này mới nhìn thấy hắn.
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau dường như đã tóe lửa, ánh lửa vô hình.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên lên tiếng:
- Ngươi đã tới.
Yến Nam Phi đáp:
- Ta đã tới.
Phó Hồng Tuyết lại nói:
- Ta biết ngươi sẽ tới.
Yến Nam Phi đáp lời:
- Ta đương nhiên sẽ tới, ngươi đương nhiên biết ta sẽ tới, nếu không một năm trước sao ngươi lại để ta đi.
Phó Hồng Tuyết ánh mắt hạ thấp xuống, lại nhìn trân trân vào cây kiếm trong tay hắn, qua một hồi lâu, mới chầm chậm nói:
- Một năm đã qua rồi.
Yến Nam Phi trả lời:
- Đúng tròn một năm.
Phó Hồng Tuyết khẽ thở dài, nói:
- Một năm qua thật dài.
Yến Nam Phi cũng thở hắt ra, nói:
- Một năm qua thật ngắn.
Thời gian một năm, rốt cuộc là dài hay ngắn?
Yến Nam Phi bỗng cười, trong nụ cười đó ẩn chứa một vẻ mỉa mai cay nghiệt đến tột độ, nói:
- Ngươi cảm thấy một năm quá dài vì ngươi đã luôn đợi, đợi đến ngày hôm nay.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Còn ngươi?
Yến Nam Phi đáp:
- Ta không đợi.
Hắn lại cười, điềm đạm nói tiếp:
- Tuy rằng ta biết rõ hôm nay chắc chắn phải chết, nhưng ta không phải loại người chỉ luôn chờ đợi cái chết.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Đó là bởi vì ngươi còn có quá nhiều việc cần làm, nên mới cảm thấy một năm qua là quá ngắn.
Yến Nam Phi đáp:
- Thực sự là quá ngắn.
Phó Hồng Tuyết lại hỏi:
- Vậy đến bây giờ ngươi đã hoàn thành tâm nguyện của mình chưa?
Kiếm quang bỗng sáng rực cả bầu trời, đường kiếm phát ra tia chớp.
Đao lại có vẻ rất chậm chạp.
Nhưng kiếm chưa kịp chém tới, đao như đã nhập vào kiếm, chặn đứng mọi đường kiếm.
Đao đã kề ngay yết hầu.
Đao của Phó Hồng Tuyết, yết hầu của Yến Nam Phi.
Bây giờ thì đao ở trong tay, tay ở trên bàn.
Yến Nam Phi trân trối nhìn cái cán đao đen sì một lúc lâu mới từ từ nói:
- Một năm trước ta đã bại dưới đao của ngươi.
Phó Hồng Tuyết từ tốn đáp:
- Lẽ ra ngươi đã không thua, đáng tiếc, ngươi tuy tuổi còn trẻ nhưng kiếm pháp sử dụng rất thành thục.
Yến Nam Phi lặng im như thể đang suy ngẫm về hai câu nói của hắn.
Lại qua một hồi rất lâu mới lại chầm chậm nói:
- Lúc đó ngươi đã hỏi ta phải chăng còn tâm nguyện chưa thành.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta đã hỏi.
Yến Nam Phi nói:
- Lúc đó ta đã nói với ngươi rằng dù cho ta còn tâm nguyện chưa thành cũng là chuyện riêng của bản thân ta, nhất thiết phải do tự ta thực hiện.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta nhớ.
Yến Nam Phi nói:
- Lúc đó ta đã nói với ngươi rằng ngươi có thể gϊếŧ ta bất cứ lúc nào tùy ý, chứ đừng mong ta sẽ nói ra tâm nguyện của mình.
Phó Hồng Tuyết như hiểu:
- Bây giờ - Yến Nam Phi đáp:
- Bây giờ cũng vẫn vậy thôi.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Nhất quyết không nói?
Yến Nam Phi nói:
- Ngươi cho ta thời gian một năm để ta tự thân đi làm những việc muốn làm, bây giờ một năm đã hết, ta - Phó Hồng Tuyết nói:
- Ngươi đến để nhận cái chết.
Yến Nam Phi đáp:
- Không sai, ta đến chính để nhận cái chết.
Hắn nâng thanh kiếm lên, nói từng chữ một:
- Vì thế giờ ngươi đã có thể gϊếŧ ta rồi.
Hắn đến để nhận lấy cái chết.
Hắn đến từ Giang Nam, ngàn dặm gian khổ, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là đến để nhận cái chết - Hắn uống cạn ly rượu, ôm mỹ nữ và ca hát, chẳng qua cũng chỉ là muốn có một chút hoan lạc trước khi phải đón nhận cái chết.
Chết như thế này, càng trang nghiêm thì lại càng đẹp!
Kiếm vẫn trong tay Yến Nam Phi, còn tay đao vẫn trên mặt bàn.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Một năm trước, giờ này nơi này, ta đã có thể gϊếŧ ngươi.
Yến Nam Phi hỏi:
- Ngươi đã để ta đi, chỉ vì ngươi biết chắc ta sẽ quay lại?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Giả như ngươi không tới, ta chỉ sợ vĩnh viễn cũng không tìm được ngươi.
Yến Nam Phi nói:
- Rất có thể.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Nhưng ngươi đã tới.
Yến Nam Phi nói:
- Ta nhất định tới.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Vì thế nếu như tâm nguyện của ngươi chưa toại, ta vẫn có thể cho ngươi thêm một năm.
Yến Nam Phi nói:
- Không cần.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Không cần?
Yến Nam Phi đáp:
- Ta đã tới đây thì trong lòng đã quyết là sẽ chết.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngươi không muốn sống thêm một năm sao?
Yến Nam Phi bỗng ngửa mặt lên cười, đáp:
- Đại trượng phu sống trên đời, không thể diệt trừ cái ác, không báo được thù, dù sống thêm mười năm, một trăm năm, cũng là sống không bằng chết.
Hắn vẫn cười, nụ cười của hắn chất chứa một nỗi thống khổ, sự bi thương nói không thành lời.
Phó Hồng Tuyết nhìn hắn, đợi hắn cười xong, bỗng nói:
- Nhưng tâm nguyện của ngươi vẫn chưa toại.
Yến Nam Phi nói:
- Ai nói vậy?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta nói, ta có thể nhìn ra.
Yến Nam Phi cười nhạt:
- Dù cho tâm nguyện của ta chưa thành, cũng không liên can tới ngươi.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Nhưng ta Yến Nam Phi cắt ngang lời của hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi vốn không phải kẻ nhiều lời, ta cũng không tới đây để nói chuyện phiếm với ngươi.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngươi chỉ muốn mau chóng được chết?
Yến Nam Phi đáp:
- Phải.
Phó Hồng Tuyết lại hỏi:
- Ngươi thà chết cũng quyết không nói ra tâm nguyện trong lòng?
Yến Nam Phi đáp:
- Phải.
Từ - phải - đó nói ra dứt khoát như hiệp đao chém sắt, lưỡi dao sắc chém dây, xem ra trong nhân thế chẳng ai có thể thay đổi được quyết tâm của hắn.
Trên cánh tay cầm đao của Phó Hồng Tuyết cũng đã nổi những đường gân xanh.
Một khi thanh đao này được rút ra khỏi vỏ, thì theo sau đó sẽ là cái chết, trên thế gian này tuyệt nhiên chưa ai có thể tránh được.
Giờ thì thanh đao của hắn có phải sắp xuất bao không?
Yến Nam Phi hai tay nâng thanh kiếm, nói:
- Ta muốn được chết dưới kiếm của mình.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ta biết.
Yến Nam Phi hỏi:
- Nhưng ngươi vẫn muốn dùng đao của ngươi ư?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ngươi có những chuyện không thể làm, ta cũng có.
Yến Nam Phi im lặng, nhẹ nhàng nói:
- Sau khi ta chết, ngươi có thể giữ lại thanh kiếm của ta không?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng đáp:
- Kiếm tại nhân tại, nhân vong kiếm hủy, ngươi chết rồi, thanh kiếm này cũng vẫn phải ở bên cạnh ngươi.
Yến Nam Phi thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại, nói:
- Mời, mời ra tay.
Thanh đao của Phó Hồng Tuyết đã xuất vỏ, vẫn chưa xuất chiêu, đột nhiên từ bên ngoài truyền tới một chuỗi tiếng động "lăn lông lốc" như tiếng bánh xe lớn đang lăn. Liền đó, lại nghe được một tiếng chấn động lớn "oanh".
Cánh cửa gỗ vốn dĩ đã mục nát, đột nhiên bị rung mạnh, cái vật "lăn lông lốc" đang lăn vào, hóa ra là một quả cầu lớn, quả cầu vàng sáng lấp lánh.
Phó Hồng Tuyết nhảy tránh, nhưng Yến Nam Phi đứng yên không hề quay đầu lại.
Quả cầu đó đã lăn tới sát ngay sau lưng hắn, nhìn như sắp đập vào người hắn.
Chẳng ai có thể chịu được lực của một cú đập đó, sức mạnh đó trừ phi là loại người mà thân thể không phải bằng máu thịt mới có thể đỡ được.
Đúng lúc đó, Phó Hồng Tuyết đã xuất đao.
Đao chém xuống một nhát, ngừng.
Tất cả tiếng động, tất cả động tác toàn bộ đều ngừng lại.
Quả cầu vàng tưởng như không thể ngăn lại bị hắn dùng mũi đao chặn nhẹ đã dừng ngay lại.
Cũng trong chớp mắt đó,quả cầu vàng đột nhiên bắn ra mười ba mũi phi tiêu, nhằm thẳng vào Yến Nam Phi.
Yến Nam Phi vẫn bất động, nhưng đao của Phó Hồng Tuyết động.
Đao vừa vung lên, các mũi tiêu đã đứt lìa, quả cầu trông nặng tới cả ngàn cân này cuối cùng đã bị hắn một đao xẻ thành bốn mảnh.
Quả cầu vàng hóa ra là rỗng, khi những mảnh quả cầu nứt ra, xuất hiện một người, giống một cậu nho sĩ nhỏ đang ngồi khoanh chân trên mặt đất.Trong khi những mảnh vỏ quả cầu từ từ mở bung ra người của y hoàn toàn không hề cử động cứ ngồi ở đó.
Vừa rồi, đao mới vung lên một nhát, đã có thể chém gãy mười ba mũi phi tiêu, lại có thể xẻ quả cầu thành bốn mảnh, sức mạnh và tốc độ của nhát đao đó dường như đã cùng sức mạnh của tất thảy những điều thần kỳ trong trời đất này hòa làm một.
Cái đó thậm chí còn vượt qua sự biến hóa của tất cả các loại đao pháp, đủ để hủy diệt mọi thứ.
Nhưng, sau khi mũi tiêu bị gãy, quả cầu bị xẻ, cậu nho sĩ kia vẫn bình thản ngồi đó, không những chẳng hề cử động mà trên khuôn mặt cũng chẳng biểu lộ bất cứ tình cảm gì, trông giống như một người gỗ.
Cửa sổ bị đập vỡ, mái ngói cũng bị long ra, những miếng ngói rơi xuống, rơi đúng vào người y, phát ra một tiếng nghe "bộp".
Hóa ra y đúng là một tượng gỗ.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn y, y bất động, Phó Hồng Tuyết cũng bất động.
Mộc đầu nhân thì làm sao biết cử động?
Nhưng người gỗ bỗng nhiên lại cử động.
Y chuyển động rất nhanh, động thái rất kỳ lạ, đột nhiên dùng toàn bộ cơ thể xông thẳng tới sau lưng của Yến Nam Phi.
Y không có vũ khí.
Y dùng chính thân thể làm vũ khí, toàn thân trên dưới, tay chân tứ chi, đều là vũ khí.
Dù là loại vũ khí đáng sợ đến đâu cũng cần người sử dụng, vũ khí bản thân nó là chết.
Nhưng loại vũ khí mà y sử dụng bản thân nó lại là sống.
Cũng ngay trong chớp mắt đó, mặt đất bỗng nhiên nứt ra, thình lình có hai cánh tay thò lên, nắm lấy hai chân của Yến Nam Phi.
Chiêu đó cũng rất bất ngờ. Ngay lúc này, Yến Nam Phi có muốn thoát ra, cũng không thể cựa quậy được.
Đôi tay ai đột nhiên thò lên từ dưới đất, tên người gỗ bỗng nhiên cử động, trên dưới giáp công, tất cả chỉ xảy ra trong một sát na.
Hai tay tên người gỗ đã cặp chặt lấy lưng,còn đôi tay dưới đất kia thì cũng đã nắm chặt cổ chân Yến Nam Phi. Bọn chúng xuất kích, chẳng những kỳ bí kỳ dị mà còn hoạch tính tỉ mỉ. Hắn chúng chắc cú tấn công này không thể thất bại.
Nhưng đáng tiếc bọn chúng đã quên mất bên cạnh Yến Nam Phi còn có một thanh đao! Đao của Phó Hồng Tuyết.
Cây đao độc nhất vô nhị trên trần gian. Đao quang lại phát sáng, một nhát, chỉ một nhát.
Bốn cánh tay bị chém đứt, máu phụt ra, hóa ra trong tay của tên người gỗ cũng có máu.
Máu từ trong tay y chảy ra, cũng giống như máu tươi, nhưng cái mặt gỗ của y đã bắt đầy nhăn nhúm lại.
Cánh tay đã đứt lìa, cả bốn cánh tay đều đã đứt lìa, một người từ dưới đất người cuộn tròn nhảy ra, đầu y toàn đất, trông giống như một tượng đất.
Tên người đất này cũng giống một nho sĩ.
Hai tên đồng thời bay lên, vυ't lên cao rồi lộn người, rơi xuống một xó khác, co lại thành một viên tròn.
Không một ai bước đến.
Đao của Phó Hồng Tuyết lặng lẽ hạ xuống, người hắn cũng từ từ thả lỏng. Yến Nam Phi nãy giờ không hề quay đầu lại.
Tên người đất giơ cánh tay lên, bỗng nói:
- Đều là do ngươi hại ta, ngươi đã cam chắc việc này không thể thất thủ.
Tên người gỗ đáp:
- Chuyện không thành, quay về cũng là chết, chi bằng chết ngay tại đây cho xong.
Tượng đất hỏi:
- Ngươi muốn chết như thế nào?
Người gỗ đáp:
- Ta thân là mộc đầu nhân, đương nhiên muốn dùng lửa thiêu.
Tượng đất nói:
- Tốt, tốt nhất thiêu thành tro.
Tượng gỗ thở ra một hơi dài, đúng thật rút từ trên người ra một que diêm, tự châm lên quần áo mình.
Lửa thiêu rất nhanh, cả người y bùng cháy, biến thành một đống lửa.
Tượng đất đã tránh ra rất xa mới đột nhiên gào lên:
- Không được, lúc này ngươi chưa thể chết được, trên người ngươi vẫn còn tờ ngân phiếu ba ngàn lượng, bị đốt thành tro sẽ không dùng được nữa.
Trong đám lửa vẫn nghe được tiếng phát ra:
- Ngươi tới mà lấy Tượng đất đáp:
- Ta sợ hơi nóng.
Bỗng nhiên trong đám lửa lại truyền ra một tiếng than thở, một dòng nước trong vắt từ trong đám lửa phụt ra, từng giọt rơi lã chã lại trên đống lửa, hóa thành một màn sương.
Thế lửa lập tức tắt ngấm, biến thành đám khói đặc, mộc đầu nhân đang ở trong đám khói đó, chẳng ai có thể thấy hắn đã bị thiêu thành thứ gì.
Phó Hồng Tuyết thực chất đến nhìn cũng không thèm nhìn, tất cả điều hắn quan tâm chỉ có một người.
Yến Nam Phi dường như lại chẳng quan tâm đến bất cứ gì.
Đám khói tản ra khắp nơi, đã tràn ngập cả cái quán rượu nhỏ bé này, sau đó lại từ cửa sổ thoát ra ngoài. Bên ngoài đang có gió.
Đám khói vừa thoát ra ngoài liền bị thổi đi khắp chốn.
Con mèo đen vừa loạng choạng bò qua đường đang trốn phía sau một cái cột gỗ.
Một làn khói mỏng bị gió thổi bay qua, con mèo gục xuống, sụp người lại co giật.
Trải qua biết bao nhiêu tai họa và cái đói mà bất cứ ai cũng chưa chắc có thể chịu đựng, vậy mà nó vẫn sống, nhưng làn khói vừa thổi qua lại khiến nó chỉ trong chớp mắt đã hóa thành đống xương.
Lúc này, Phó Hồng Tuyết và Yến Nam Phi vẫn đang ở trong màn khói đấy.