Hồng Liên Bảo Giám

Chương 124: Mời

Những hậu nhân bách gia được thu nạp vào Đạo Môn khi nhận được ích lợi thì không thể tách rời khỏi Đạo Môn nữa, đây là công đức lớn, khiến khí vận Thần Châu tăng vùn vụt.

Tô Mộ nghẹn nửa ngày hỏi một câu:

- Nhưng ta lấy cái gì hứa cho hòa thượng của Tâm Ý tông?

Đúng vậy, ngươi kêu ta đi thu phục hòa thượng nhưng nếu không có ích lợi thì người ta làm sao nghe lời? Ít ra cho lời hứa nào đáng tin đi?

- Trước tiên hứa hẹn tương lai dễ dàng sinh ra oán hận. Ngũ muội, Tâm Ý tông ở Bắc Cương khổ sở vùng vẫy, tu hành bên ngoài Thần Châu chậm hơn trong biên cảnh gấp mấy lần. Bọn họ không dám tạo linh trì, cứ tiếp tục thế này thì vĩnh viễn không thể phát triển được. Muội chỉ cần chọn một, hai cường giả Kim Đan kỳ thuận tiện dụ vài hòa thượng Trúc Cơ kỳ là được. Mang những người này theo bên người, được vào Thần Châu là bọn họ đã vô cùng cảm kích, còn muốn cái lợi gì?

Tô Mộ tán thán từ tận đáy lòng:

- Tam ca ác thật!

Tô Mộ bị che mắt đi vào ngõ cụt, đúng rồi, những hòa thượng có thể vào Thần Châu cảnh đã là ban ơn lớn, còn muốn ích lợi gì nữa? Muốn có lợi thì vào trong quân dốc sức làm, kiếm công lao rồi tính.

Tô Kính thầm nghĩ: Ta từng lăn lộn trong thể chế, đừng tưởng chỉ biết làm khoa học. Cà rốt khi chưa ăn sẽ vô cùng ngon, ăn vào miệng rồi nhạt thếch. Tương lai ta có sự nghiệp rồi, ban thưởng cái gì cho thuộc hạ đều được, hiện giờ hứa nếu có chút gì không đúng mong đợi thì tương lai sẽ kết thù.

Tô Kính tùy tiện lấy mấy viên Xung Nguyên đan còn lại đặt ở trước mặt Tô Tuyết:

- Tuy thứ này đan độc không nặng nhưng ăn nhiều là tai họa, muội cầm đi đổi một ít đan dược cấp thấp. Tạm thời đừng kiếm thảo dược cho người hầu, muội bỏ ra chút thời gian đi Lãng Uyển Thư Hải xem một số tri thức cơ bản Đạo Môn, sau này nếu ngũ muội thành lập quân đội chẳng lẽ muội không muốn đi theo?

Tô Tuyết kinh ngạc nói:

- Nhưng muội...

Tô Tuyết chưa từng nghĩ đến kiến công lập nghiệp, loại chuyện này nên là nam nhân làm. Trong Đạo Môn có nhiều nữ giới nhưng đa số lo tu hành, Tô Mộ khác người ta.

- Muội không thể cả đời hái thuốc cho đám người hầu đúng không?

Tô Kính nhìn Tô Tuyết, trầm giọng nói:

- Ta không biết những người hầu của muội là thế nào, ta tạm thời không giải quyết, nhưng sau này còn xảy ra chuyện như thế thì...bọn chúng không cần sống nữa.

Tô Tuyết câm nín, nàng rất muốn biện giải.

Tô Kính tiếp tục bảo:

- Chuyện này truyền ra, người tốt thì nói muội thương tình người hầu. Kẻ có bụng dạ khác sẽ nói phụ thân khắt khe với tử nữ làm muội chịu khổ. Khi đó những người hầu của muội có kết cục gì? Sợ là gia đình bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.

Tô Tuyết không dám nói gì nữa, Tô Kính nói có lý. Rất nhiều người muốn ôm đùi Tiêu Dao Hầu, cũng có nhiều người muốn đả kích gã.

- Chúng ta làm tử nữ đừng gây phiền thêm. Tô Tuyết, hãy nhìn Tô Mộ đi, đó mới ra dáng người Tô gia. Ta biết tính cách của muội yếu đuối, nhưng vật trong thiên hạ người nhu nhất cũng là cương nhất, nếu muội không hiểu đạo lý này rồi sẽ có lúc bị tính cách của mình hại.

Tô Kính còn rất nhiều lời không nói, có nói chưa chắc Tô Tuyết nghe lọt tai, nghe được không có nghĩa là làm được. Tô Tuyết không làm được thì để ca ca như hắn làm.

Tô Mộ không hiểu biết tình đời thế thái, chỉ cảm thấy Tô Kính làm như vậy rất thích.

Tô Mộ vỗ tay cười hùa theo:

- Tô Tuyết, ta đã nói rồi, ngươi làm vậy sớm muộn gì sẽ bị người bên cạnh mình hố chết. Giờ tam ca cũng nói vậy, ngươi nên tin đi?

Tô Tuyết cúi đầu, không lên tiếng.

Tô Kính biết trong lòng Tô Tuyết còn chưa thông, rất bình thường, nàng từ nhỏ được người ta hầu hạ đến lớn, những người hầu như thái giám trong hoàng cung cổ đại, hầu hạ chủ tử, có quan hệ thân thiết với chủ tử, trong lòng rất được chủ tử xem trọng. Với Tô Tuyết thì những người hầu này còn thân hơn Tiêu Dao Hầu Tô Dương.

Nhưng chuyện này rất nguy hiểm, có hoàng đế cổ đại đã chết trong tay thái giám, không thể vì bọn họ là người hầu mà quá mức chăm sóc.

Càn Khôn điên đảo, chủ tớ đổi chỗ, có ngày Tô Tuyết gặp nạn được bao nhiêu người hầu chịu chết vì nàng? Khả năng cây đổ bầy khỉ tan là lớn nhất.

Vấn đề lớn trong việc này là Tô Tuyết không đủ cứng rắn, Tô Kính không thể giúp nàng thay đổi tính cách.

Tô Mộ thấy Tô Tuyết lúng túng thì chủ động dời đề tài:

- Được rồi, tam ca đừng nói Tô Tuyết nữa, sao hôm nay tam ca có rảnh?

Tô Mộ và Tô Tuyết có quan hệ khá thân thiết, nên bao che cho nhau.

- Việc tu hành gặp chút rắc rối, chỉ lo tĩnh tọa không có ích nên ra ngoài đi dạo.

Tô Mộ cẩn thận nhìn Tô Kính, hỏi:

- Đỉnh Tiên Thiên kỳ làm sao cần mười năm mới Trúc Cơ? Tam ca, ta không tu hành Thanh Minh Chân Giải nhưng biết môn đạo pháp này tu luyện giai đoạn này rất dễ dàng.

- Ta lại tu luyện một vài thứ, tương lai cần dùng trên chiến trường.

- Ha, ta nghe nói tam ca tu luyện võ kỹ? Có ích gì? Nếu thành tựu Kim Đan thì tất cả võ giả...

- Còn phải đợi mấy trăm năm, trong vòng mười năm bệ hạ sẽ phát động viễn chinh, làm người nên biết lấy hay bỏ. Hơn nữa Trúc Cơ muộn chút căn cơ càng sâu, đả thông mười hai trọng lâu mới không có nhiều kiếp số.

Tô Kính không thể nói hắn còn bạn tu luyện Âm Phù Kinh Binh gia, cần Long Xà Đồ Lục điều tiết Âm Phù Kinh và Thanh Minh Chân Giải nên tốc độ tu hành bị chậm lại.

Tô Mộ thuận miệng hỏi:

- Nếu tam ca rảnh rỗi hay là qua chỗ ta ngồi chơi?

Tô Kính liếc qua Tô Tuyết.

Tô Tuyết lên tiếng:

- Tam ca cứ đi đi, ta cũng rất bận.

Tô Kính thầm thở dài, hắn đứng dậy kêu Tô Mộ cùng đi. Tô Tuyết tiễn hai người ra tiểu lâu, dọc theo đường mòn xuống núi.

Tô Mộ hỏi Tô Kính:

- Tam ca làm vậy có phải là hơi cứng rắn quá không?

- Không hề, khi Tô Tuyết còn nhỏ làm thế nào đều không sao, nhưng bây giờ phụ thân là Đại Tư Mã thống lĩnh toàn quân. Đại ca là Ngự Sử giám sát bách quan, nhị ca rất nhanh sẽ vào Vũ Lâm quân, sớm muộn gì cũng thống quân. Ngũ muội thành

lập tư quân viễn chinh quốc gia Tà Thần, phụ mẫu huynh đệ tỷ muội của Tô Tuyết đều là nhân vật quan trọng, nếu có người muốn đối phó chúng ta thì người bên cạnh Tô Tuyết là lỗ hổng.

Tô Kính nói rõ ý tưởng Tô Mộ liền hiểu.

Tô Mộ khẽ thở dài:

- Ta vẫn còn đọc sách ít, tam ca.

Tô Mộ cũng hiểu chuyện này nhưng nàng chỉ lo tu hành, đọc sách toàn chọn điển tịch tu luyện Đạo Môn. Tính cách Tô Mộ cao ngạo, người hầu bên cạnh không dám giở trò điều khiển nàng.