Edit: Vịt
Beta: Min
*******Xem ai giật tem nè =)))
Mạnh Đình rất thích Yến Tuy chạm vào cậu, như thế nào cũng thích, cậu được xoa tóc, mắt liền cũng nhìn chằm chằm cằm Yến Tuy, thỉnh thoảng chớp mắt một cái, cũng không biết là nghĩ tới điều gì, má nhiều hơn chút đỏ bừng, nhưng rốt cuộc nhớ tới ngồi trước còn có Triệu Binh lái xe, không nói hay làm cái gì nữa.
Yến Tuy đang suy nghĩ chút chuyện, lại cúi đầu, chống lại tầm mắt Mạnh Đình, thần sắc anh có chút ngừng lại, tay xoa tóc Mạnh Đình cũng dừng lại. Anh mấp máy môi, vừa muốn cười, lại khó giải thích được bị trêu tới động tâm, Mạnh Đình cái biểu tìиɧ ɖu͙© cầu bất mãn hư hư thực thực này, thật sự đáng yêu lại ngon miệng.
Nhưng bị nhìn chăm chú lâu, Yến Tuy cũng chịu không nổi Mạnh Đình nhìn anh như vậy, tay anh từ tóc Mạnh Đình chuyển qua khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng nhéo hai cái, sau đó mới che mắt cậu lại.
Mạnh Đình bị che kín mắt, hai má khẽ phồng phồng, có chút bất mãn, "Em không ngủ, em chính là muốn nhìn anh một chút a."
"Ngoan, tới nơi rồi em lại nhìn." Yến Tuy nghe vậy tay tiếp tục che kín không có rời đi, lại cúi đầu dỗ một câu.
Mạnh Đình suy nghĩ một chút, cảm thấy Yến Tuy đại khái là thật sự đau lòng cậu chạy tới nhà máy mệt mỏi rồi, mới muốn cậu nhắm mắt nghỉ ngơi. Cậu mặc dù vẫn gãi tâm cào phổi muốn nhìn Yến Tuy, nhưng rốt cục vẫn là nhịn được.
"Vậy em về nhà phải nhìn thật lâu......"
"Được," Yến Tuy dứt khoát đáp lại, lòng bàn tay anh là lông mi Mạnh Đình ngủ không được nhẹ nhàng rung rung, cái loại cảm giác kỳ dị này cũng lan tràn tới đáy lòng anh, làm cho cả người anh đều nhu hòa xuống.
Yến Tuy từ ban đầu gặp mặt Mạnh Đình vẫn luôn thưởng thức loại cảm giác yêu đương này, cho dù là cùng Mạnh Đình đối mặt đơn giản nhất, đều có thể dẫn tới phản ứng thân thể anh không khống chế, muốn hôn, muốn tiếp xúc càng thêm thân mật, tùy thời tùy chỗ.
Triệu Binh ngồi trước lái xe, thỉnh thoảng lơ đãng nhìn gương chiếu hậu một cái, đều muốn đau răng thật lâu nhưng đau thì đau, cũng đã quen rồi.
Hơn hai giờ sau, bọn họ tới Yến trạch, Mạnh Đình giữa lúc đó ngủ gần 1 tiếng, lại tỉnh lại, cậu an vị, cậu dựa vào đầu vai Yến Tuy, thỉnh thoảng ngẩng đầu lén lút nhìn Yến Tuy một cái, cậu không rõ Yến Tuy tại sao đột nhiên không để cho cậu nhìn.
Xe rốt cục dừng lại, bọn họ cũng rốt cục về tới nhà.
Mạnh Đình sau khi xuống xe, còn chưa rời khỏi cửa xe hai bước, ánh mắt cậu liền dính lên người Yến Tuy, cậu rất cao hứng mà nói, "Hiện tại em có thể nhìn anh rồi đi, em muốn nhìn anh."
Những ngày qua Yến Tuy quá bận, Mạnh Đình chính là muốn dính anh, cũng biết chừng mực, biết đau lòng người. Hiện tại Yến Tuy bận xong rồi, cậu rốt cục có thể yên lòng nhìn anh, dính anh, thỉnh thoảng lại quấn một chút.
Má Mạnh Đình lại hiện lên chút đỏ bừng, dưới ánh đèn màu quả quýt ở cửa, dị thường xinh đẹp.
Tim Yến Tuy lại gây thất vọng mà nhảy nhót thêm hai cái, tay anh dắt Mạnh Đình nắm thật chặt, rốt cục không nhịn nữa, hoặc là nói, anh rốt cục nhịn không được nữa, anh buông tay Mạnh Đình ra, một tay ôm lên eo cậu, một tay xoa gáy cậu, cúi đầu hôn lên môi Mạnh Đình.
Mắt Mạnh Đình hơi mở to, nhưng lập tức lại híp lại, cậu kỳ thực cũng muốn hôn Yến Tuy rất lâu rồi, nhưng là ở thôn Lý gia bất tiện, ở trên xe cũng không tiện, tay cậu vịn lên eo Yến Tuy, răng môi hơi mở, rất nhiệt tình mà đáp lại Yến Tuy.
Mà Yến Tuy vốn chỉ muốn lướt qua liền thôi, da đầu hơi tê dại một chút, thân thể cũng cứng ngắc lên, anh dùng nghị lực cực đại, mới để cho mình buông Mạnh Đình ra, anh lại cầm tay Mạnh Đình, lôi kéo người đi vào, không nói thêm gì nữa.
Mạnh Đình bị hôn tới choáng váng, Yến Tuy kéo cậu đi, cậu liền cũng đi, nhưng ánh mắt cậu cũng vẫn như cũ rơi vào trên người Yến Tuy, cảm xúc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong mắt kia hoàn toàn không có ngăn trở, nồng đậm tới giống như một bình rượu tinh khiết thơm ngon, có một loại sức mạnh làm cho người ta say chết mới ngừng.
Cô Vương và bác Tiêu đi ra ngoài nghênh đón, nhưng Yến Tuy chỉ là gật đầu một cái, Mạnh Đình lại là toàn bộ quá trình không nhìn bất cứ ai ngoài Yến Tuy, cậu một đường bị Yến Tuy dắt trở lại trong phòng mới tựa như bừng tỉnh lại.
Cậu nhìn Yến Tuy, rất nghi ngờ hỏi, "Chúng ta không ăn tối sao?"
Mặc dù hiện tại đã gần 8h, trên đường bọn họ cũng mua chút đồ ăn, nhưng như cũ không tính là ăn cơm tối đâu.
Yến Tuy kéo cà vạt của mình, trước tiên cởi ra, lại cởϊ áσ khoác, ngay cả nút áo trong cũng mở ra mấy cái, anh đi về phía Mạnh Đình ngồi trên giường, khí thế khá dọa người.
Mạnh Đình bây giờ cũng không tính là không hiểu chuyện, Yến Tuy cởϊ qυầи áo, cậu liền biết bọn họ kế tiếp muốn làm cái gì.
Yến Tuy đến gần, Mạnh Đình lại tự giác bò tới bên trong, cậu nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết thanh tú lăn hai cái, nhưng ánh mắt cậu nhìn về phía Yến Tuy cũng không có gì e dè, cậu thậm chí còn chủ động vươn tay kéo Yến Tuy một cái.
"Anh quần còn chưa có cởi đâu?" Mạnh Đình nói cúi đầu nhìn nhìn mình, cũng bắt đầu tự mình cởϊ qυầи áo, nhưng nụ hôn của Yến Tuy liền đã rơi xuống, cảm giác nóng bỏng lại gấp rút, một đường này, Yến Tuy đại khái là nhịn tới quá cực khổ rồi.
Mạnh Đình bị Yến Tuy hôn một cái, liền cũng chẳng quan tâm cởϊ qυầи áo nữa, cậu ôm lại Yến Tuy, lại lần nữa nhiệt tình mà đáp lại, thậm chí đem kỹ xảo cậu học được, có thể sử dụng đều dùng tới.
Hai người càng hôn hô hấp càng loạn, nhiệt khí thân thể dẫn ra đến nóng người, Mạnh Đình đỡ lấy vai Yến Tuy, bán nằm trên gối, giữa miệng cũng phát ra mấy tiếng khẽ gọi đứt quãng, lại không tự giác câu người kia nữa, mắt cậu hơi híp, đã hoàn toàn trầm luân tới trong trận tình sự lâm ly này.
Cảm giác tê dại đi lên từ đuôi cột sống thẳng lan tràn tới đỉnh đầu, đi xuống chính là đầu ngón chân cậu đều hơi hơi co quắp lại. Thân thể cậu hoàn toàn thích ứng Yến Tuy, liền cũng làm cho cậu mỗi một lần đều động tình tới cực nhanh.
Phản ứng của cậu hoàn toàn không che giấu nữa, rơi vào trong mắt Yến Tuy chính là thuốc thúc tình cũng hết cách giả bộ, hai người từ đầu giường chiến đấu kịch liệt tới cuối giường, lại đem chiến trường lan tới trong phòng tắm, chân Mạnh Đình nhuyễn tới đứng không vững, khí lực Yến Tuy dùng nhiều hơn, nhưng vô luận sắc mặt và thần sắc đều vẫn rất tốt.
Đối với anh mà nói, cùng Mạnh Đình hoan ái, tốt hơn bất cứ giấc ngủ nghỉ ngơi nào.
Nhưng người trong bồn tắm, Mạnh Đình bán bại liệt ở trên người Yến Tuy, tùy ý anh động thủ động cước, thuận tiện thanh lý sạch sẽ, Mạnh Đình vô luận là thân thể, hay là tinh thần đều vẫn chưa thể hoàn hồn, vừa mềm lại vừa ngoan.
Yến Tuy giúp cậu tắm rửa, thỉnh thoảng còn muốn trên mặt cậu, tuỳ ý hôn lên một cái.
Anh đỡ người dậy, sau đó lau khô thân thể cho Mạnh Đình, ôm trở về trên giường, anh lại tìm máy sấy, thổi khô tóc cho Mạnh Đình, như thế anh mới bắt đầu chỉnh lý cho mình.
Mạnh Đình đại khái sau khi hoàn hồn, cũng cảm giác được thân thể bủn rủn khống chế không được, cậu một chút cũng không muốn động, duy nhất đang động chính là con ngươi của cậu, tùy thời chuyển động theo Yến Tuy. Yến Tuy rời khỏi tầm mắt cậu rồi, cậu mới sẽ nghiêng đầu đi tìm người.
Yến Tuy làm cho mình xong rồi, ngồi trở lại bên giường, chống lại tầm mắt Mạnh Đình, anh nhịn không được cười cười, lại cúi đầu ở trên môi cậu hôn hôn, "Muốn ăn cái gì, anh bưng lên cho em."
Mạnh Đình dùng khí lực khôi phục lại một chút ôm cổ Yến Tuy, cậu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cậu mới nói, "Em lại muốn ăn mì kia, phòng thí nghiệm trước kia của em có một nữ bác sĩ, mì cô ấy nấu ăn ngon......"
"Nha?" Yến Tuy nhẹ giọng nghi ngờ hỏi một câu, anh vẫn là lần đầu tiên từ trong miệng Mạnh Đình nghe được cái gì đó kiếp trước cậu gặp phải. Mặc dù biết không thể nào, nhưng trong lòng anh vẫn là khẩn trương một chút.
"Cô ấy thích một nữ bác sĩ khác, mỗi lần rảnh, cô ấy liền sẽ nấu, sau đó mấy người khác bọn em cũng đều có thể cùng nhau ăn một bát."
Mạnh Đình không thích Mạnh gia, nhưng đối với những người khác trong trụ sở thí nghiệm lại không có ác cảm gì, mặc dù cậu trao đổi cùng bọn họ cũng không tính là nhiều, nhưng những người đó ở đây, khiến cho cậu cảm thấy nơi đó không phải là một cái cao trung phong bế khác.
"Không biết lần này các cô ấy còn có thể có duyên gặp lại hay không......" Mạnh Đình nói đột nhiên lo lắng một chút.
Trụ sở thí nghiệm của Mạnh gia là sau khi cậu tới, mới dần dần có quy mô như vậy, gần đây Mạnh gia rất nhiều công ty phá sản đóng cửa, cho dù không có, các cô ấy cũng chưa chắc còn có thể lựa chọn công ty nước hoa của Mạnh gia.
"Các cô ấy kết hôn rồi?" Yến Tuy lại tiếp tục hỏi một câu, nếu quả thật là có nhân duyên, anh và Mạnh Đình lại tạo cơ hội cũng không phải là không được.
Nhưng Mạnh Đình lắc lắc đầu, "Em không biết, cô ấy chỉ nói với em cô ấy thích nàng, theo đuổi được hay không không nói với em, dù sao cũng có mì ăn em liền cũng quá cao hứng...... Sao thế?"
Mạnh Đình nhìn Yến Tuy chân mày đột nhiên gạt gạt, chẳng lẽ các cô ấy kỳ thực đã ở chung một chỗ, chỉ là cậu không nhìn ra?
Yến Tuy hoài nghi nữ bác sĩ kia thích chính là bản thân Mạnh Đình, Mạnh Đình căn bản không ăn được cái gì cay, không phải là chiếu cố cậu, đâu có thể lần nào cũng hợp khẩu vị của cậu. Nhưng những cái này đều là chuyện của kiếp trước, anh không thể nào truy cứu, thật sự đi tra càng mạc danh kỳ diệu.
Anh đứng dậy cầm quần áo qua, mặc cho Mạnh Đình xong, sau đó ôm cậu xuống lầu. Anh đặt Mạnh Đình trên ghế salon, sau đó anh mới lại mở miệng nói chuyện, "Chờ nhé, anh nấu cho em."
Yến Tuy cũng không biết mình để ý cái gì, nhưng người phụ nữ kia vì một chén mì làm cho Mạnh Đình nhớ tới hiện tại, anh trong lòng vẫn là hơi có chút để ý, loại để ý quá nên cố tình gây sự này, vậy anh cũng chỉ có thể dùng mì anh nấu, một lần nữa phủ lên tầng ký ức kia của Mạnh Đình.
Bằng không Mạnh Đình mỗi lần ăn mì, đều nhớ tới người phụ nữ kia...... Đúng, chính là cái này, anh không muốn Mạnh Đình nhớ tới bất cứ ai ngoài anh, cho dù là người kiếp trước quen biết, kiếp này hoàn toàn không có giao thiệp.
Mạnh Đình kịp phản ứng, liền chỉ nhìn thấy bóng lưng Yến Tuy đi xa.
Cậu lại nhìn một lúc lâu mới quay đầu lại, sau đó hỏi về phía Yến Mạn Gia bị không để ý tới vài lần rồi, "Yến Tuy đây là sao thế?"
Yến Mạn Gia nghe vậy ngước lên trần nhà liếc một cái khinh bỉ, bà xoay xoay thân thể, hơi có chút im lặng mà quay đầu lại.
"Cháu phải trước tiên nói với cô, các cháu sao thế, cô mới có thể giúp cháu phân tích, Yến Tuy làm sao." Lúc này đột nhiên hỏi, bà đâu biết a.
Mạnh Đình suy nghĩ một chút là cái đạo lý này, nhưng ngay sau đó khuôn mặt cậu lại đỏ, cậu và Yến Tuy không sao cả, chính là hơi có chút không biết tiết chế mà hoan ái vài trận, "Bọn cháu cái kia...... sau khi làʍ t̠ìиɦ......"
Nói xong cái này, lời của Mạnh Đình cũng trôi chảy lên, cậu tiếp tục nói, "Yến Tuy hỏi cháu muốn ăn cái gì, cháu nói muốn ăn mì, nhắc tới người làm mì làm rất ngon, sau đó Yến Tuy liền ôm cháu xuống đây, nói muốn nấu cho cháu......"
Yến Mạn Gia nghe vậy cái mặt già cũng theo đó đỏ hồng, ánh mắt bà trở lại TV, sau đó cho Mạnh Đình đáp án.
"Còn có thể là cái gì, ăn dấm chứ sao."
Bà thần sắc và lời nói đều coi như là bình tĩnh, nhưng bà trong lòng là đang gào thét, Mạnh Đình nói với bà, đã không phải là nhét đường thuần túy như vậy nữa, quả thực muốn show chết bà già bà đây a.
"Nha......" Mạnh Đình đáp lại, nhưng ngay sau đó cậu càng thêm nghi ngờ, "Nhưng là tại sao a, cháu yêu Yến Tuy nhất."
Yến Mạn Gia cảm thấy bà cái phòng khách này là ở không được nữa, bà quay đầu lại nhìn nhìn bộ dáng Mạnh Đình vừa nghi hoặc lại vừa ngọt ngào, hơi có chút dở khóc dở cười, bà suy nghĩ một chút nói, "Phụ nữ ghen là không có đạo lý, đàn ông cũng là như vậy, cháu chỉ cần biết rằng Yến Tuy là bởi vì thích cháu ăn dấm là được rồi."
Lời này Mạnh Đình khá đồng ý, cậu gật gật đầu, lại còn khen Yến Mạn Gia một câu, "Ừm, cô thật thông minh."
Ánh mắt Yến Mạn Gia rơi vào trên cổ Mạnh Đình dấu vết còn chưa tan, bà theo đó mặt cũng hồng hồng, bà để điều khiển TV xuống đứng lên, "Cô đột nhiên có chút ý tưởng, cô tới phòng vẽ tranh đây, cháu xem đi."
"Vâng," Mạnh Đình không chút nào biết là mình show cho Yến Mạn Gia bỏ đi, cậu ngoan ngoãn gật đầu một cái, sau đó lại khích lệ Yến Mạn Gia một câu, "Cô cố gắng lên."
"Được," Yến Mạn Gia đáp lại, bà trong lòng chợt hiểu ra, Mạnh Đình và Yến Tuy tình cảm có thể tốt như vậy, Mạnh Đình mới là tồn tại mấu chốt nhất, là cậu trước tiên dùng chân thành của cậu đả động cửa trái tim ai cũng không thể cạy mở kia của Yến Tuy.
Mạnh Đình một mình ngồi ở trên ghế salon xem TV, cũng không cảm thấy nhàm chán, còn có Đại Hoàng và Mao Cầu bồi cậu, tiếp đó không lâu, Yến Tuy liền bưng mì trở lại, một bát thật to, thoạt nhìn cũng rất ngon.
"Yến Tuy, anh quá lợi hại rồi!"
Mạnh Đình ôm cổ Yến Tuy, hiện tại ở trên khuôn mặt anh hôn một cái, phụ trợ biểu đạt tâm tình kinh thán của cậu.
Cậu cảm thấy hôn một cái không đủ, lại liên tiếp hôn vài cái, "Thật sự rất lợi hại." Yến Tuy của cậu làm cái gì đều làm tới rất tốt.
Khóe miệng Yến Tuy khẽ ngoắc ngoắc, anh kéo Mạnh Đình tới bên bàn ăn ngồi xuống, lại gắp ra một chén, "Nếm thử chút xem."
"Rất ngon!" Mạnh Đình còn chưa có vào miệng, đã bắt đầu mãnh liệt khen, nếm tới trong miệng, cậu khen tới liền càng lợi hại, "Ăn quá ngon, là mì ngon nhất em từng ăn."
"Ừm," Yến Tuy gật đầu một cái, anh trước đó trong phòng bếp thử qua rồi, mùi vị ngon rồi, anh mới bưng tới, nhưng Mạnh Đình thích, anh càng có cảm giác thành tựu, cái cảm giác này không chút nào thua kém anh ở trên hạng mục công ty đạt được thành tựu.
Còn chuyện anh chạy tới phòng bếp, đem đám người cô Vương hù tới, liền không cần đề cập thêm nữa. Phản ứng của Mạnh Đình nói với anh hoàn toàn đáng giá đi nấu bát mì này.
(Thanh niên đang tự nấu mì cay vì không ai chở đi cho biết, tôi không GHEN TỊ đâu, thật đấy)
"Mấy ngày này em không thể ăn cay, lúc có thể ăn, anh thêm một chút cho em."
"Được, anh cũng ăn."
Mạnh Đình trả lời, ăn mì thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Yến Tuy, mặt mày cong cong, tâm tình vô cùng tốt.
Yến Tuy gật đầu một cái, cũng cùng nhau ăn.
Một bát mì lớn, hai người toàn bộ ăn sạch, Mạnh Đình ôm lấy bụng, đầy mặt thỏa mãn, cậu nhìn Yến Tuy, giống như anh sẽ phát sáng vậy, cậu cảm thấy chính là toàn bộ từ ngữ tốt đẹp trên thế giới dùng để hình dung Yến Tuy cũng không đủ.
Ánh mắt Yến Tuy giơ lên, cùng Mạnh Đình nhìn nhau, Mạnh Đình chớp mắt một cái, lại tiếp tục cong lên, sau đó đem lời lúc trước cậu ở trên ghế salon nghĩ, nói với Yến Tuy, "Em yêu anh nhất, chỉ yêu anh, cho nên đừng ăn dấm."
Cậu hai đời duy nhất yêu qua chính là Yến Tuy, sau này cũng không thể yêu thêm ai khác nữa.
Yến Tuy nghênh đón ánh mắt Mạnh Đình, hơi nhích gần chút, Mạnh Đình nghiêng tới, môi hai người nhẹ nhàng chạm một chút, sau đó mới lại tách ra.
Cảm thấy bọn họ hẳn là ăn xong, hoặc là vẫn đang ăn, Yến Mạn Gia không có gì là không bất tiện, lại lần nữa yếu ớt mà phiêu trở lại trong phòng vẽ tranh, bà cảm thấy bà cũng rất cần thiết giống như Yến Vũ bọn họ, dời tới toàn nhà bên cạnh ở.
Bất quá toà bên cạnh Yến Vũ và Hà Việt ở, bà nhất định là không thể đi tham gia náo nhiệt, ngày khác phải bảo bác Tiêu an bài người ở rừng cây nhỏ bên kia xây cho bà căn nhà hai tầng, chính là chỉ làm phòng vẽ tranh dùng cũng rất tốt.
Mạnh Đình và Yến Tuy ăn xong, lại đi tản bộ một lát, mới trở lại trên lầu, Yến Tuy hôm nay không có ý định xử lý sự tình, liền cũng trở về phòng bồi Mạnh Đình cùng nhau ngủ. Hôm sau anh đưa Mạnh Đình tới phòng thí nghiệm, lại ở bên trong đợi hồi lâu, anh mới tiếp tục tới công ty.
Cuộc sống sau đó của bọn họ vẫn như cũ ngọt ngào như trước, thậm chí càng đậm, Yến Tuy không chỉ có thử mì rau như vậy, ngay cả Mạnh Đình thích thịt cà và cánh gà kho tàu, anh đều có thể nấu.
Mà đám người cô Vương bị dọa sợ tới, sợ hãi một chút, liền cũng quen. Gia chủ của bọn họ vì gia chủ phu nhân rửa tay làm canh mà thôi, hết sức hết sức bình thường!
Lời này chỉ cần nghe, thật sự tung ra, đoán chừng trong Hải thành còn có rất nhiều người sẽ bị dọa tới.
Mạnh Đình thỉnh thoảng sẽ gửi một ít ảnh của Mao Cầu và Đại Hoàng tới group bạn bè, một ngày kia cậu thuận tiện liền cùng gửi cánh gà kho tàu Yến Tuy nấu cho, bộ dáng thật giống như hết sức bình thường.
"Cánh gà ăn quá ngon, ăn nhiều rồi, cùng tản bộ với Mao Cầu Đại Hoàng."
Nhưng comment của Chân Hàm lại cho cái icon【kinh sợ】, lại làm cho đám người Cố Lãng mê mang.
Nhưng bọn họ nghĩ như thế nào, cũng không thể nghĩ đến trên người Yến Tuy, vậy thật sự...... quá ảo diệu rồi.
Mọi người đều say một mình Chân Hàm y tỉnh, nhìn một chuỗi người nói tới cọ cơm, thật sự rất bất đắc dĩ, nếu biết là Yến Tuy nấu, đoán chừng không bao người dám ăn đi.
Cơm tối Mạnh Đình ăn nhiều, những người khác ít nhất ăn non nửa bát cơm. Nhưng Yến Tuy vẫn là dùng trù nghệ của anh đem dạ dày của Mạnh Đình túm vào lòng bàn tay.
Bọn họ bên này ngọt ngọt ngào ngào vô cùng, Diêm thị Lê thành xa xôi liền sẽ không có, Diêm Uẩn Sinh nhìn bảng báo cáo số liệu liên tiếp, khóe mắt hơi hơi phát run, "Yến Tuy...... Nó làm sao dám!"
Game online chỉ là một mở đầu, Yến Tuy không ngừng dùng công trạng của công ty anh tới chèn ép thành quả cùng ngành của Diêm thị, anh dựa vào tài chính hùng hậu, liên tiếp thu mua một vài công ty nhỏ, trở thành công ty con dưới danh nghĩa của Yến thị.
Một bộ khuôn mẫu, anh liên tiếp phục chế đem xí nghiệp của Diêm thị chèn ép ở rìa, lần này cũng vậy, nếu anh tiếp tục như vậy, Diêm thị ở trong sản nghiệp này chỉ có hai con đường tiếp tục lỗ vốn và sớm tuyên cáo phá sản thẳng tiến.
Yến Tuy căn bản không kiên nhẫn cùng Diêm thị âm mưu quỷ kế cái gì, anh dùng chính là dương mưu sáng loáng ai cũng không phản đối, vốn những người còn cảm thấy Diêm thị cùng Yến thị có lực tranh giành một chút, giờ phút này đều sâu sắc cảm thấy mất mặt, Yến thị và Yến Tuy sâu không lường được, bọn họ chỉ nhìn thấy một góc của núi băng mà thôi.
"Tô Tư Vũ kia vẫn ở Lê thành đi, nói với hắn, ta bằng lòng gặp hắn, ông đi an bài." Diêm Uẩn Sinh đặt báo cáo xuống, nói với quản gia của ông như vậy.
Hôm sau, Diêm Uẩn Sinh muốn đi gặp người, bên kia Yến Tuy và Mạnh Đình cũng muốn đi gặp người.
Sinh nhật của Ninh Châu, Yến Tuy và Mạnh Đình về tình về lý đều cần phải tới Bắc thành tham dự, vé máy bay rất sớm trước đó đã đặt xong rồi, chỉ là Mạnh Đình hôm nay có chút quấn giường, còn quấn lấy Yến Tuy, cũng không muốn anh dậy.
"Chúng ta lại làm ổ một lát đi, em buồn ngủ......"
Mạnh Đình tứ chi cùng sử dụng cuốn lấy Yến Tuy, đầu nhẹ nhàng động, lung tung cọ người.
Yến Tuy bị cọ tới mềm lòng, anh lấy điện thoại di động ra định bảo Vương Phong đi đổi vé máy bay, đổi đến buổi trưa.
"Vậy chúng ta ngủ tiếp một lát, đổi đến buổi trưa, em quên hả, hôm nay chúng ta phải tới Bắc thành."
Mạnh Đình tiếp tục cọ người một lát mới kịp phản ứng, "A, em quên mất......"
Cậu bị buồn ngủ ghé thăm, kém chút nữa quên mất hành trình ngày hôm nay. Mắt cậu híp lại rốt cục hoàn toàn mở ra, cậu chìa tay ở l*иg ngực Yến Tuy sờ soạng một cái, xúc cảm quen thuộc, làm cho cậu dần dần đem mọi chuyện đều nhớ lại.
Đêm qua Yến Tuy vốn là bỏ qua cho cậu, nhưng chính cậu lại quấn tới, trước mắt cậu cảm thấy mệt mỏi, hoàn toàn nói chính là tự làm tự chịu.
"Vậy đừng đổi, chúng ta đều đã nói với mẹ rồi, bà ấy đợi không được chúng ta, sẽ đau lòng."
Cậu nói lại liếc Yến Tuy một cái, tự động liền nhận lỗi, "Là em không tốt......" Cậu hình như luôn đánh giá cao lực chiến đấu của mình.
"Nhưng mà, sao anh lại không buồn ngủ chứ?" Rõ ràng Yến Tuy cũng dùng không ít lực, nhưng người hôm sau mệt mỏi, cũng chỉ có mình cậu, Yến Tuy ngược lại là một bộ dáng tinh thần phấn chấn, chẳng lẽ tư thế cơ thể đảo lại, thật sự khác biệt nhiều như vậy?
Cái vấn đề này không chỉ không dễ trả lời, còn có chút nguy hiểm, Mạnh Đình đối với chuyện khác không có lòng hiếu kỳ, đối với Yến Tuy là tuyệt đối có. Yến Tuy nghiêng đầu hôn Mạnh Đình, dùng nụ hôn nóng bỏng của anh đem người vẫn còn buồn ngủ triệt để tỉnh lại.
Mạnh Đình hoàn toàn tỉnh, sau đó bọn họ mới rửa mặt ăn cơm, sau đó mang theo hành lý, ngồi xe tới sân bay, lại hai tiếng sau, bọn họ liền bay tới Bắc thành.
Không chỉ có Ninh Châu tới đón, ngay cả Tiêu Huy Dân cũng theo tới.
"Nặc Nặc, ở đây!" Ninh Châu rất xa đã nhìn thấy Mạnh Đình, rất cao hứng mà phất tay, tay bà hơi hơi mở ra, Mạnh Đình đến gần liền cho bà một cái ôm.
"Mẹ," cậu nhẹ nhàng mà gọi một câu, sau đó lại tặng lời chúc của cậu, "Sinh nhật vui vẻ, mẹ hôm nay thật xinh đẹp."
Ánh mắt cậu quét tới Tiêu Huy Dân, lập tức miệng ngọt nói, "Cha cũng rất đẹp trai."
Yến Tuy đẹp trai nhất, trong lòng cậu bổ sung một câu, sau đó quay đầu cười cười với Yến Tuy, ý tứ của cậu hoàn toàn viết ở trên mặt, Tiêu Huy Dân làm sao có thể nhìn không ra. Bất quá, ông đã từ bỏ tranh giành cái gì đó với Yến Tuy, Mạnh Đình cũng có thể tiếp nhận bọn ông là tốt rồi.
"Ngồi máy bay có thoải mái hay không? Quần áo mang theo đủ chưa? Bắc thành lạnh hơn Hải thành nhiều lắm."
Ninh Châu hỏi Mạnh Đình, lại nhìn kỹ mặt cậu, sắc mặt hồng hào, nhìn không ra nửa điểm không tốt.
Mạnh Đình ngoan ngoãn đáp lại, "Không có không thoải mái, Yến Tuy chuẩn bị áo khoác dày cho con rồi, không sợ lạnh."
Bọn họ một đường này, cậu đều là ngủ tới đây, căn bản đem giấc ngủ thiếu đêm qua đều bổ sung trở lại. Bọn họ xuất hành chuẩn bị hành lý cũng đều là Yến Tuy, anh so với cô Vương còn muốn biết Mạnh Đình có thể sẽ cần gì hơn.
"Vậy thì tốt," Ninh Châu gật đầu một cái, nhìn về phía Yến Tuy, rất là nghiêm túc nói cám ơn, "May mà có con chiếu cố Nặc Nặc tốt tới như vậy."
Mạnh Đình không thể uống thuốc điểm này, Ninh Châu sau khi biết, vẫn luôn rất bận tâm, nhưng ngoại trừ ngoài ý muốn lần đó Tiêu Tư làm ra, nửa năm này Yến Tuy liền không để cho Mạnh Đình tiếp tục sinh bệnh nữa, muốn làm tới điểm này cũng không dễ dàng.
"Đây là cần phải," Yến Tuy trả lời, sau đó lại lần nữa cầm tay Mạnh Đình, bọn họ tiếp tục nói đi về phía ngoài sân bay, ngồi lên xe của Tiêu gia, bọn họ đến nhà cũ Tiêu thị ở Bắc thành.
Ninh Châu những năm này rất khép kín, nhưng lúc này đây bà không muốn tiếp tục khép kín nữa, người mà bà và Tiêu Huy Dân có thể mời đều mời tới, Mạnh Đình mặc dù trên gia phả còn chưa có đổi, nhưng cậu chính là con của bọn họ, lần này nên quang minh chính đại mà giới thiệu cậu với giới thượng lưu Bắc thành.
Hơn nữa theo động tác của Yến Tuy gần đây, Tiêu lão gia tử mặc dù không nói, nhưng trong lòng ông cũng là dao động, Yến Tuy so với ông cho rằng còn muốn ưu tú hơn, không nói Tiêu thị mắc nợ Mạnh Đình, chính là vì Yến Tuy, ông cũng không nên để cho phu phu bọn họ cảm thấy trong lòng không thoải mái.
"Ông nội biết con và Yến Tuy muốn tới sao?" Mạnh Đình nhịn không được lại tiếp tục hỏi một câu.
Thần sắc Ninh Châu và Tiêu Huy Dân đồng thời ngừng lại, sau đó là Tiêu Huy Dân mở miệng.
"Biết," Tiêu Huy Dân nói, nghiêng người qua, ông sờ sờ tóc Mạnh Đình, rất là khẳng định mà nói, "Nặc Nặc, chỗ ta và mẹ con ở, liền cũng là nhà của con, ông nội con không biết cũng không sao cả."
"Vâng," Mạnh Đình không có tránh né tay Tiêu Huy Dân, hơi suy nghĩ, cậu mới gật gật đầu, cậu nhìn về phía Tiêu Huy Dân và Ninh Châu, "Con biết rồi, con và Yến Tuy đây là về nhà."
Cậu nói lại đi nhìn Yến Tuy, so với chính mình, cậu kỳ thực càng sợ Yến Tuy có thể bị lạnh nhạt.
Yến Tuy nhẹ nhàng vuốt ve một chút tay Mạnh Đình anh đang nắm, sau đó gật gật đầu, "Em nói đúng."