Nam tử áo trắng có chút buồn bã, bởi vì y phát hiện chỉ có mỗi mình nghĩ tới điểm này. Điểm này nghe có vẻ hư vô phiêu miểu, nhưng không phải là không có căn cứ.
Nét mặt của Trương Dịch Dương từ lúc đầu mê man, cười nhạo tới hiện tại kinh ngạc, quá trình này khong phải là quá trình mà người mặc áo trắng vẫn tìm kiếm hay sao? Chẳng qua, nét mặt của Trương Dịch Dương thay đổi chỉ trong mười phút ngắn ngủi, mà y thì đã đi rất lâu rồi. Y mang theo thế giới của mình tới thế giới của người khác để quan sát. Dường như thế giới của mọi người không can thiệp được vào thế giới của y, cho nên y vẫn tồn tại.
Có lẽ, y là quần chúng trung thành nhất, đã nhìn bao nhiêu năm rồi?
- Tận thế của người tu hành…
Trương Dịch Dương thì thào một câu, sự sợ hãi dần dần xuất hiện trong mắt.
- Có lẽ không bao lâu nữa…
Nam tử áo trắng quay đầu nhìn Trương Dịch Dương:
- Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có biết cách làm thay đổi thế giới nhanh nhất là gì không?
- Cách thay đổi thế giới nhanh nhất?
Trương Dịch Dương phát hiện mình giống như đứa trẻ con ở trước mặt nam tử áo trắng này. Bởi vì suy nghĩ của y là những điều mà mình chưa từng nghĩ tới. So sánh, thật giống như mình vẫn còn đang hát đồng dao, tập chơi trò người lớn, thì đối phương đã là Đại học sĩ, bác học đại nho.
- Là thiên tai?
Trương Dịch Dương hỏi.
- Không…là chiến tranh.
Người mặc áo trắng nói:
- Không có gì dễ thay đổi thế giới hơn chiến tranh. Một nghìn năm trước Đại Luân Minh Vương sáng lập Phật tông, từ đó trở đi đại thảo nguyên phía tây luôn do Phật tông thống trị. Nghìn năm qua, người trong thảo nguyên cơ hồ không có bất kỳ thay đổi nào. Đứa trẻ con vừa mới ra đời liền không có sự lựa chọn khác. Những mục dân kiên định tin vào ánh sáng của Phật tông, có thể chiếu rọi bọn họ trong luân hồi vô tận. Phật tông đã hình thành thì không thay đổi, đại thảo nguyên đã hình thành cũng không thay đổi.
- Trung Nguyên hơi khác chút. Cứ cách mấy trăm năm lại có một lần rung chuyển lớn. Vương triều thay đổi, thế gia hưng suy…nhưng nắm quyền chủ đạo của sự thay đổi vẫn là người đại tu hành. Bọn họ đứng phía sau chỉ huy sự thay đổi này, kỳ thực nó vẫn vậy, chẳng hề thay đổi. Cho nên bất kể là đại thảo nguyên hay là Trung Nguyên, kỳ thực ngẫm lại, so với một nghìn năm trước, có biến hóa gì khác không?
Trương Dịch Dương cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu:
- Không có.
- Đúng vậy…
Nam tử áo trắng thở dài một tiếng:
- Không thay đổi gì. Người trong thảo nguyên vẫn mặc áo da, cưỡi tuấn mã, cầm cung nỏ trong tay để săn bắn. Người Trung Nguyên vẫn mặc áo bào, vẫn tìm chân lý trong sách cổ…Tất cả, đều là vì chưa có một trận chiến tranh thật lớn theo đúng ý nghĩa.
- Nhưng hiện tại thì khác.
Nam tử áo trắng nghiêm túc nói:
- Trên đại thảo nguyên, từ khi gia tộc Khoát Khắc Đài Mông gia mang binh tấn công Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn, hết thay đều bắt đầu thay đổi. Phật tông không còn là chúa tể của thảo nguyên nữa. Mất đi tôn giáo bảo hộ, mục dân bắt đầu trở nên thấp thỏm lo âu. Bọn họ không có được sự phù hộ của Đại Luân Minh Vương khi gặp phải nguy hiểm như lúc trước. Lúc này, điều gì mới khiến bọn họ cảm thấy thực tế một chút?
- Là một quốc gia có quân lực hùng mạnh.
Người mặc áo trắng tự đưa ra đáp án.
- Trung Nguyên cũng thế…
Nam tử áo trắng chậm rãi nói:
- Những năm gần đây, vương triều Trung Nguyên thay đổi, nhưng xã hội vẫn vậy, thay đổi chỉ là dòng họ ngồi trên ghế rồng kia.
Nói xong câu đó, y nghĩ tới những chuyện mà mình làm lúc trước kỳ thực chẳng có ý nghĩa gì. Có lẽ từ rất sớm y đã nghĩ ra, thế giới thay đổi là do chiến tranh ảnh hưởng, chỉ có chiến tranh mới có thể khiến cho con người ta sợ hãi rồi thay đổi suy nghĩ. Cho nên y nuôi một đám tôi tớ, mà đám tôi tớ kia hoặc trực tiếp, hoặc gián tiếp phát động rất nhiều cuộc chiến tranh, thúc đẩy nhiều vương triều hưng khởi và diệt vong. Nhưng y thất vọng rồi. Y không nhìn thấy sự thay đổi mà y muốn thấy. Y không còn làm chủ đạo trong các cuộc chiến này nữa, mà chỉ lạnh lùng nhìn những tôi tớ mây mưa thất thường kia của mình.
Về sau y bỗng nhiên hiểu được, hóa ra đám tôi tớ của mình thúc đẩy chiến tranh, căn bản là sai lầm. Sai không phải ở chiến tranh, mà là người chủ đạo thúc đẩy chiến tranh không hề thay đổi, vẫn là người đại tu hành. Chỉ cần là người tu hành chủ đạo chiến tranh, vậy thì làm sao có sự thay đổi về bản chất?
- Nhưng hiện tại thì khác. Giống như ở thảo nguyên, gia tộc Khoát Khắc Đài Mông rốt cuộc đẩy ngã được Đại Luân Minh Vương, người đứng đầu Phật tông, ở Trung Nguyên, sau khi nước Tùy đại loạn, rốt cuộc đã có sự thay đổi về bản chất. Tuy rằng nó còn khá non nớt.
Ngữ khí của nam tử áo trắng tuy nhẹ nhàng, nhưng trầm trọng:
- Bên kia biển rộng, người tây dương không biết tu hành đã phát triển hỏa khí tới một trình độ rất cao. Bọn họ dựa vào hỏa khí hùng mạnh, có thể dễ dàng củng cố vị trí thống trị. Sự thay đổi ở bên đó, còn lớn hơn bên này rất nhiều.
- Ở thảo nguyên, dù đã không còn Phật tông, nhưng không phải trong thời gian ngắn hỏa khí có thể xuất hiện rồi thay thế người tu hành. Đây là một quá trình khá dài…Đợi cho người trong thảo nguyên bắt đầu cưỡi trên lưng ngựa bóp cò súng mà không phải giương cung bắn tên, thì phải đợi bao nhiêu năm? Mấy chục năm, mấy trăm năm?
- Kẻ thù không cho bọn họ nhiều thời gian như vậy.
Nam tử áo trắng nói:
- Cho nên ta mới nói, chiến tranh là cách thay đổi thế giới này nhanh nhất. Lúc quân đội hùng mạnh của người nước ngoài xuất hiện ở bên này, mới có thể thay đổi một cách hoàn toàn. Lúc đó, người tu hành đối mặt với sự khiêu chiến của phàm phu tục tử, nhưng những phàm phu tục tử này cầm súng trong tay, có thể uy hϊếp được sinh mạng của người tu hành!
- Đã từng có hai người khiến cho ta vui mừng. Ta đã cho rằng đáp án mà ta cần sẽ tìm được trên hai người kia.
Nam tử áo trắng ngồi xuống, chậm rãi nói:
- Người đầu tiên chính là Vạn Tinh Thần.
Y nói.
Nghe thấy cái tên này, trong lòng Trương Dịch Dương hơi chấn động.
…
…
Nam tử áo trắng uống một ngụm trà, trầm mặc một lúc, dường như đang chỉnh sửa lại suy nghĩ của mình.
- Ta đã sớm chú ý tới thiên phú tu hành cực cao của Vạn Tinh Thần. Lúc tất cả người tu hành còn đang chú trọng vào tu vị, thì hắn lại chỉ tập trung vào kiếm trong tay. Cho nên ta vẫn cho rằng, cho dù Đại Luân Minh Vương có thể trộm được luân hồi, thì vẫn không bằng Vạn Tinh Thần. Đại Luân Minh Vương tự xưng là vạn pháp thông, thực ra là hỗn tạp mà không tinh thuần. Còn Vạn Tinh Thần, chỉ một kiếm, đủ để thay đổi vận mệnh giang hồ. Nhưng điều chân chính khiến cho ta cảm thấy người này có thể thay đổi thế giới, không phải là kiếm của hắn.
Nam tử áo trắng nói:
- Là sự sáng tạo của hắn. Từ rất lâu trước ta đã biết Vạn Tinh Thần sáng tạo ra một đội quân bồi bạn với Hoàng Đế khai quốc nước Tùy. Lúc đó ta rất vui sướиɠ, bởi vì ta biết không cần quan tâm đó là quân đội Trung Nguyên hay là quân đội thảo nguyên, đều không thể thắng được đội quân do Vạn Tinh Thần tạo ra này. Lúc đội quân kia xuất hiện, có thể khiến cho thế giới thay đổi. Mọi người sẽ tự hỏi, làm sao để chiến thắng đội quân này?
- Chỉ cần mọi người bắt đầu tự hỏi, thì sẽ tiến bộ, chứ không còn sống dưới sự bảo vệ của người đại tu hành nữa. Người bình thường bắt đầu suy nghĩ làm sao để sống sót. Lúc người thường đối diện với một đội quân không thể chiến thắng, thì ta mong đợi có người có thể sáng tạo ra thứ để đánh bại đội quân này.
- Nhưng về sau ta phát hiện mình quá coi trọng Vạn Tinh Thần rồi. Ánh mắt của hắn vẫn quá nhỏ. Hắn có thể thay đổi vận mệnh của giang hồ, lại không thay đổi được vận mệnh của thế giới. Hắn niêm phong quân đội kia cất vào trong cổ mộ, sáng tạo ra bọn họ mà không dám sử dụng. Mãi tới khi hắn sắp chết, hắn mới tỉnh ngộ, mới hiểu là cái gì đang ngăn cản sự tiến bộ của thế giới. Vì thế hắn xách kiếm đi xuống phía nam, gϊếŧ hết những người bên ngoài thư viện Thông Cổ. Kiếm của hắn vẫn như vậy, không người nào địch được, cho nên rất nhiều người có tu vị nghịch thiên chết trong tay hắn. Ta nghĩ, đây cũng là lý do vì sao hắn không tìm tới La Diệu trước.
- Hắn gϊếŧ hết những người đại tu hành của thư viện Thông Cổ có thể uy hϊếp được tướng quân áo giáp, như vậy kế tiếp chính là lúc người bình thường đối mặt với áo giáp quân rồi. Bởi vì sợ hãi, cho nên càng ngày càng sẽ có nhiều người vắt óc suy nghĩ. Vạn Tinh Thần muốn gϊếŧ nhiều hơn chút, nhưng đã quá muộn.
Trương Dịch Dương thực sự chấn động. Ông ta chưa bao giờ ngờ tới việc Vạn Tinh Thần xuôi nam lại liên quan tới những điều này.