Ngoài thành Ung Châu, hơn 1600 Ung Châu binh bị người tộc Hột dùng sài lang hổ báo cắn nuốt. Không lâu trước bọn họ còn đang hưởng niềm vui thắng lợi, mới gϊếŧ ra được chút khí thế thì chỉ trong nháy mắt, răng nanh của dã thú liền xé xác thân thể và linh hồn của bọn họ.
Đây là một đàn dã thú khổng lồ, không thể thống kê được số lượng. Từ Khánh Chi thật vất vả mới trở về được thành Ung Châu liền lập tức đi lên tường thành, dùng Thiên Lý Nhãn nhìn ra ngoài. Lúc này binh mã dưới trướng của y đã bị nhấn chìm hoàn toàn, ngay cả cờ xí cũng không thấy. Trong đám dã thú cuồng bạo, loáng thoáng có thể thấy thi thể không trọn vẹn bị đá về phía trước.
Từ Khánh Chi run rẩy, bàn tay cầm Thiên Lý Nhãn cũng phát run.
Phía sau cùng của đàn dã thú là chừng hai trăm con voi lớn đi song song với nhau. Mà những coi voi này giống như là chỉ huy của đàn dã thú. Đàn dã thú bị chúng nó không ngừng đuổi về phía trước. Ngồi trên con voi là người tộc Hột đang thổi kèn ra lệnh.
- Vài chục năm trước…
Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc Thu đứng bên cạnh Từ Khánh Chi, thở dài nói:
- Sau khi quân đội Đại Tùy nam chinh đánh bại quân đội Thương Quốc, tiến quân thần tốc, cũng gặp phải đoàn dã thú do người Hột chỉ huy như vậy. Tuy trận chiến ấy quân đội Đại Tùy tổn thất không phải là lớn nhất, nhưng lại khiến người ta khắc sâu vào đầu. Ít nhất có một vạn binh lính đã chết…ba mươi năm qua đi, ta gần như đã quên người Hột còn có một chiêu này.
Từ Khánh Chi buông Thiên Lý Nhãn xuống, lắc đầu:
- Nhưng hiện tại chúng ta không có binh lực như lúc đó.
Thân là tướng quân, y tất nhiên biết đoạn lịch sử kia. Lúc ấy Đại Tùy nam chinh, liên tiếp chiến thắng, sĩ khí như cầu vồng. Sau khi đánh bại chủ lực của Thương Quốc ở bờ sông Trường Giang, cơ hồ không phải sự chống cự gì. Ngay vào lúc ấy, đại quân dã thú của người Hột đã đánh một đòn cảnh cáo vào quân Tùy.
Ít nhất một vạn chiến binh tinh nhuệ bị dã thú cắn nuốt, tổn thất thê thảm.
Về sau phải dựa vào tiễn trận khổng lồ, dùng mưa tên cùng nỏ xe có uy lực lớn mới quấy rầy được đại quân dã thú. Lại dùng chiến xa giả dạng làm quái thú khiến dã thú sợ tới mức liên tục lui về phía sau. Nhưng trận chiến đó, dùng bốn vạn cung tiễn thủ làm tiễn trận, tổng số binh lực chống trả lên tới tám vạn. Còn tạo ra rất nhiều chiến xa, chuẩn bị chừng một tháng mới hoàn toàn đánh bại người Hột.
Còn hiện tại, tổng số cung tiễn thủ trong thành Ung Châu chỉ có hơn một vạn, luận về tố chất càng không thể so sánh với đại quân nam chinh của Đại Tùy lúc đó.
May mắn ở chỗ, hiện tại đổi thành bọn họ phòng thủ, còn người Hột thì tấn công. Dù đại quân dã thú có dũng mãnh hơn nữa, thì cũng không thể vượt qua được thành Ung Châu cao lớn.
- Tốt nhất là không ra khỏi thành chiến đấu.
Tuy Lạc Thu không hiểu về quân vụ, nhưng cũng biết ở trước mặt đội quân biếи ŧɦái này của người Hột, Ung Châu binh không có bất kỳ phần thắng. Hiện tại binh lực của Ung Châu binh chỉ có hơn hai vạn người, dùng để thủ thành đã như trứng chọi đá. Một khi ra khỏi thành tác chiến, hai vạn người này chẳng có ý nghĩa gì.
- Điều tỵ chức lo lắng chính là…
Từ Khánh Chi có chút buồn bã nói:
- Bao vây lâu, khí thế của binh lính sẽ giảm. Tập kích đêm lần này vốn là để khơi dậy ý chí chiến đấu của binh lính. Không ngờ đại đội binh mã của người Hột lại tới nhanh như vậy. Lúc tỵ chức muốn lui thì đã chậm.
Y không đổ trách nhiệm lên binh lính, mà là lên bản thân.
Tuy nguyên nhân chủ yếu của thất bại là do quận binh ham của cải trên người tộc Hột mà chậm trễ chấp hành quân lệnh của y. Dù Từ Khánh Chi đã liên tục thúc giục, đội ngũ mới miễn cưỡng tập hợp lại. Nhưng lúc này, trên người binh lính mang đầy chiến lợi phẩm, tốc độ lùi lại liền bị ảnh hưởng.
Dù vậy, Từ Khánh Chi biết kỳ thực sai lầm thuộc về mình. Kẻ làm tướng, lúc đó y nên quyết đoán một chút, lập tức trừng phạt những binh lính không chấp hành quân lệnh, như vậy những người khác sẽ không dám lề mề. Hơn nữa…dù sao binh lính cũng đã chết trận, y sao có thể nhẫn tâm đổ lỗi lên người đã chết?
Còn là chết một cách không toàn thây.
- Chờ viện binh tới đi.
Lạc Thu trầm mặc một lúc rồi nói:
- Bồ câu đưa tin từ phương bắc tới, Phương Giải đã mang theo mấy vạn tinh kỵ Hắc Kỳ Quân tới Nam Huy Đạo rồi. Xem chừng, chậm nhất nửa tháng nữa là tới Ung Châu. Hắn mang đều là kỵ binh, thích hợp ra khỏi thành tác chiến. Người tộc Hột phía dưới dù dũng mãnh dã man hơn nữa, thì chúng ta không cần phải đau đầu, có người khác lo cho rồi.
Từ Khánh Chi hơi sửng sốt, im lặng không nói.
Y hiểu ý của Lạc Thu. Phương Giải mang tới đều là kỵ binh, khẳng định không dùng để thủ thành. Mà Phương Giải không mang theo bộ binh, chứng tỏ rằng hắn không có tính toán đóng quân ở Ung Châu. Nhưng ở bên ngoài có hàng nghìn dã thú, cho dù kỵ binh có tinh nhuệ hơn nữa thì cũng làm được gì?
Ở trước mặt những dã thú hung hãn kia, chiến mã chỉ có thể run rẩy!
- Có chuyện…
Lạc Thu do dự một lát rồi nói:
- Vẫn muốn thương lượng với ngươi, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào…Việc phòng thủ Ung Châu giao cho ngươi, ta vốn rất yên tâm, dù sao ngươi đã theo ta nhiều năm, ta biết năng lực của ngươi như thế nào. Ngươi lãnh binh cẩn thận, chưa từng làm sai chuyện gì, lòng ta kiên định…
- Tỵ chức hiểu.
Từ Khánh Chi biến sắc, sau đó cười cười, cười có chút chua xót:
- Sau khi Phương tướng quân tới, tỵ chức sẽ giao quyền chỉ huy cho hắn. Tỵ chức không phải là người không hiểu chuyện, biết Ung Châu quan trọng thế nào.
Sắc mặt của Lạc Thu vui vẻ, vỗ vai y, nói:
- Quân tử đại khí, ta coi trọng ngươi nhất ở điểm này. Tuy nhiên ngươi yên tâm, mặc kệ kết quả như thế nào, cái gì của ngươi sớm muộn gì cũng là của ngươi, ngươi hiểu không?
Từ Khánh Chi vâng một tiếng, không ai nhìn thấy gân xanh đã nổi lên trên nắm tay y.
…
…
Giang Bắc Đạo
Thành Hỏa Hồ
Đại quân triều đình liên tiếp thất bại, tiểu đồ phu La Tiểu Đồ mang theo Ung quân tấn công mạnh mẽ, không tướng lĩnh nào của triều đình có thể ngăn được y. Người này tuy lãnh khốc cuồng ngạo, nhưng có thực tài, võ nghệ lại xuất chúng, đi lên chiến trường giống như một con mãnh thú, khiến cho kẻ địch phải sợ hãi.
Lúc trước La Diệu giao quyền chỉ huy đại quân cho hắn, rồi tự mình đi tới đại doanh Bàng Bá. La Tiểu Đồ biết La Diệu đi làm gì, hiện tại toàn bộ Ung quân chỉ có y và vị Mạc tướng quân thần bí kia là biết tu vị của La Diệu. Trước lúc La Diệu rời khỏi đại doanh, La Tiểu Đồ vẫn nghĩ Ung Vương là một võ giả Cửu Phẩm cực hạn, đao thương bất nhập.
Y không ngờ rằng tu vị của Ung Vương La Diệu đã tới một độ cao mà y không thể nhìn thấu được. Ngày đó, La Diệu chỉ tùy tiện thi triển vài thủ đoạn, đã khiến y giật nảy mình. Cũng chính lúc đó y mới hiểu, suy nghĩ cho rằng mình sắp bằng La Diệu lúc trước sao mà ngây thơ ấu trĩ.
Ngày ấy La Diệu một kiếm cách bảy, tám trăm dặm của Vạn Tinh Thần, La Diệu ngăn cản tầm mắt của mọi người trong đại doanh, chỉ để một mình y nhìn thấy.
Chính vì La Diệu bày ra thực lực, nên y biết rằng La Diệu sẽ chân chính trọng dụng mình.
Mấy ngày này y mang theo quân đội không ngừng tạo áp lực lên binh mã triều đình, đã bức đại quân triều đình tới phía bắc thành Hỏa Hồ. Hai vị Đại tướng quân có kinh nghiệm sa trường của triều đình là Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh cũng phải rơi vào thế hạ phong.
Sáng sớm, La Tiểu Đồ mang theo hơn trăm thân binh đi ra đại doanh, tới thẳng hướng đại doanh quân Tùy. Y không thông báo cho các tướng lĩnh khác, chỉ riêng đảm phách này đã ít người bằng. Lúc vài tướng lĩnh khác biết chuyện, thì y đã mang theo người vượt qua thành Hỏa Hồ hoang tàn rồi.
Hai quân cách nhau chừng hai mươi dặm, phía bắc thành Hỏa Hồ là bình nguyên không có địa hình hiểm trở nào chia cắt. Bởi vì trung gian là một đống hoang tàn, nên thám báo mà La Tiểu Đồ phái đi liên tiếp lọt vào mai phục của các cao thủ quân Tùy trong đống đổ nát thành Hỏa Hồ. Vì vậy Ung quân không biết được nhiều lắm về tình hình quân Tùy bên kia.
Đoàn người không lựa chọn tránh đi thành Hỏa Hồ hoang tàn, mà là trực tiếp xông vào. La Tiểu Đồ biết trong đống hoang tàn kia khẳng định có mai phục không ít cao thủ, nhưng y không thèm để ý.
Tiến vào đống hoang tàn không bao lâu, có một mũi tên từ chỗ tối bắn lén về phía mặt của La Tiểu Đồ. Lúc mũi tên gần tới mặt, La Tiểu Đồ mới giơ tay bắt lấy, sau đó tùy tiện ném trở về, bắn chết thám báo quân Tùy mai phục. Thi thể ngã xuống tường, kích khởi bụi bặm.
Một đường xuyên qua đống hoang tàn về phía bắc, La Tiểu Đồ tiện tay gϊếŧ người, gϊếŧ hơn hai mươi thám báo quân Tùy có võ nghệ không tầm thường, trong đó bao gồm người tu hành Thất Phẩm trở lên.
Sau khi vượt qua đống hoang tàn, La Tiểu Đồ phóng ngựa tăng tốc, không hề né tránh mà tới thẳng cách đại doanh quân Tùy mấy trăm mét. Y ghìm chiến mã đứng ở đó, giơ Thiên Lý Nhãn quan sát bố trí của đại doanh quân Tùy.
Ông một tiếng, một cự nỏ từ đại doanh bắn ra, đâm vào một chỗ cách La Tiểu Đồ chưa tới hai mét, làm đá vụn bay tung tóe. Chiến mã của thân binh La Tiểu Đồ bị dọa tới nhảy dựng lên, nhưng La Tiểu Đồ không hề nhúc nhích, vẫn cầm Thiên Lý Nhãn quan sát.
Cử động này chọc giận quân Tùy trong đại doanh. Chừng mười phút sau một đội kỵ binh chừng bảy, tám trăm người đi ra từ đại doanh quân Tùy, thẳng tới La Tiểu Đồ bên này. Quân Tùy vốn tưởng rằng đội trăm người kia của Ung quân sẽ xoay ngựa bỏ chạy. Ai ngờ rằng La Tiểu Đồ chậm rãi buông Thiên Lý Nhãn xuống rồi cầm đại sóc treo ở ngựa lên.
- Gϊếŧ những người này rồi hẵng đi.
Y thản nhiên nói một câu, sau đó giục ngựa xông về phía trước. Thân binh của y hiểu tính cách của chủ tưởng, nên không khuyên một câu nào liền đi theo La Tiểu Đồ xông về phía trước. Đối mặt với kẻ thù đông gấp bảy, tám lần, bọn họ không hề sợ hãi. Mà chuyện xảy ra sau đó, khiến quân Tùy trong đại doanh vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ.
Hơn trăm Ung quân đi theo võ tướng mặc giáp bạc kia, mở một lỗ hổng từ đội kỵ binh Tùy rồi không ngừng chém gϊếŧ. Đội ngũ bảy tám trăm kỵ binh Tùy chỉ còn chưa tới một nửa. Kỵ binh còn lại không dám ham chiến, đều quay ngựa lùi về phía sau.
La Tiểu Đồ đặt đại sóc lại yên ngựa, lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh khinh thường, sau đó giơ Thiên Lý Nhãn lên quan sát, vẫn không tính toán bỏ đi.
Không bao lâu, lại có một Đại tướng mang theo hơn nghìn kỵ binh đi ra từ đại doanh quân Tùy. La Tiểu Đồ lại cầm đại sóc lên nghênh địch, đâm chết đại tướng Tùy, khiến kỵ binh Tùy chạy trối chết.
- Đi thôi.
Hai lần gϊếŧ lui quân Tùy, La Tiểu Đồ dường như mới có chút thỏa mãn. Y mang người định đi, thì trong đại doanh quân Tùy lại có chừng hai nghìn kỵ binh đi ra, dường như muốn truy kích. La Tiểu Đồ cúi đầu mắng một câu ‘đám ruồi bọ’, giục ngựa quay lại gϊếŧ một trận, một đường đầy máu, đội quân Tùy kia không ngoại lệ bị đánh bại.
Sau ba lần gϊếŧ lui quân Tùy, La Tiểu Đồ nhặt cây trường sóc ở dưới đất lên, rồi ném mạnh về hướng đại doanh quân Tùy bên kia. Cây trường sóc này bay thẳng tắp được 300 mét, rồi đâm chính xác vào cột cờ của quân Tùy. Cột cờ này dù rất lớn và chắn chắn, nhưng vẫn bị đứt gãy.
- Sau khi diệt Thương, quân Tùy đã không còn người nào biết đánh giặc rồi.
La Tiểu Đồ có chút thất vọng, xoay người mà đi.
Hứa Hiếu Cung biết tin vừa chạy tới, nhìn bóng lưng của người trẻ tuổi kia, không nhịn được mắng một câu ‘càn rỡ’. Ông ta định hạ lễnh cho mãnh tướng dưới trướng truy kích, thì bị Lưu Ân Tĩnh ngăn lại.
- Chớ đuổi, người nọ đi qua phế tích thành Hỏa Hồ tới được đây, chứng tỏ rằng thám báo của chúng ta ở trong thành đã bị tiêu diệt. Nếu mang binh tùy tiện đuổi theo, có khả năng trúng mai phục. Có lẽ, lúc này trong thành Hỏa Hồ đã đầy phản quân rồi.
Hứa Hiếu Cung dẫm mạnh chân một cái, cực kỳ tức giận.
Ngoài thành, La Tiểu Đồ chậm rãi cưỡi ngựa giống như tản bộ trở về. Y khẽ lắc đầu, dường như càng thêm thất vọng.
- Đại tướng quân, làm sao ngài đoán được quân Tùy không dám đuổi theo?
La Tiểu Đồ trầm mặc một lúc, chỉ trả lời hai chữ:
- Sợ chết.
- Đợi phụ thân trở về, ta hỏi xem phụ thân có thể sửa tên cho ta được không.
Y lẩm bẩm nói.
Thân binh hơi kinh ngạc, hỏi:
- Đại tướng quân muốn đổi tên gì?
- Bỏ chữ ‘tiểu’ đi, đổi thành La Đồ.
Y nói.