Phương Giải chưa từng thấy thoải mái như vậy bao giờ. Đây là lần đầu tiên cảm giác khó nắm bắt kia lại rõ ràng chân thật đến thế. Hắn từng trải qua mấy lần con ngươi chuyển thành màu đỏ, nhưng Phương Giải vẫn cho rằng đó là dấu hiệu của cơn đau tới từ bụng. Nhưng về sau hắn phát hiện con ngươi biến thành màu đỏ không liên quan gì tới việc đau bụng. Mấy lần trước kia hắn đều rơi vào trạng thái đần độn, hoàn toàn không biết mình xảy ra biến hóa gì.
Nhưng lần này, hắn không lâm vào tình trạng hỗn độn.
Thần trí của hắn vẫn rõ ràng, thậm chí còn rõ ràng hơn cả lúc bình thường.
Lúc này, trong mắt hắn, thế giới khác với lúc trước rất lớn. Lúc trước thế giới có nhiều màu nhiều sắc, nhưng hiện tại thế giới tuyền một màu đỏ. Mà thế giới màu đỏ này không hề mơ hồ chút nào. Tất cả mọi vật đều nhìn rõ ràng. Duy chỉ người không còn sinh động như trước, mà giống như một cơ thể đã được giải phẫu. Quần áo như ẩn như hiện trong mắt hắn. Mà những thứ bên trong nhìn rất rõ ràng.
Hắn vẫn nhìn thấy tướng mạo ngũ quan của Phương Hận Thủy. Nhưng thân hình của y chỉ là một thân hình màu đỏ. Kinh mạch, khí huyết, thậm chí Khí Hải của y đều nhìn thấy rất rõ ràng. Thậm chí có thể nhìn thấy trái tim của Phương Hận Thủy đang đập thình thịch. Cho nên Phương Giải xác định hiện tại Phương Hận Thủy rất khẩn trương và sợ hãi.
Thế nên hắn cười cười.
Hắn hơi cúi đầu nhìn đóa hoa sen màu đỏ quay trên đầu ngón tay của mình. Phát hiện bên trong đóa hồng liên này có các đường vân chằng chịt như mạng nhện. Đó là hoa sen được cô đọng từ nguyên khí thiên địa. Mà nguyên khí thiên địa vận chuyển rất có quy luật trong hoa sen. Lúc này nguyên khí thiên địa trong hoa sen ôn hòa giống như một con mèo nhỏ, đâu còn tính tình cuồng bạo như lúc trước. Nhưng Phương Giải xác đinh, chỉ cần mình tung đóa hồng liên này ra, uy lực của nó đủ để khiến cho Phương Hận Thủy thịt nát xương tan.
Ánh mắt dời khỏi đóa hồng liên, nhìn về phía Phương Hận Thủy cách hắn chừng bảy mét.
Phương Giải phát hiện Khí Hải trong người kẻ này rất lớn, nội kình hùng hậu. Có thể nhìn thấy nội kình thông qua khí mạch đổ vào các khí huyệt. Đây là biểu hiện của việc Phương Hận Thủy đang ngưng thần đề phòng. Không hề nghi ngờ rằng, chỉ cần Phương Giải hơi có hành động, nội kình trong cơ thể Phương Hận Thủy sẽ vận chuyển nhanh chóng, sau đó đưa ra ứng phó.
Cảm giác này thực sự rất kỳ diệu, khiến cho Phương Giải chỉ muốn hô lên vui sướиɠ.
Có thể nhìn thấy rõ ràng nội kình lưu động trong cơ thể địch nhận, đây là một ưu thế cực lớn khi chiến đấu. Kẻ thù còn chưa ra tay, thì đã biết được hành động tiếp theo của y rồi. Ưu thế tới đột nhiên này, khiến cho Phương Giải cảm thấy vô cùng thoải mái. Mà lúc hai mắt của hắn biến thành màu đỏ sậm, đóa hoa hắc liên biến thành hồng liên, ngọn lửa thiêu đốt trên cánh tay Phương Giải cũng bị hắn dập tắt, không để lại một vết thương nào.
Phương Giải thử vận động cơ thể của mình. Lực lượng cường đại lập tức tụ lại.
Hắn không nhịn được cười cười, sau đó cất bước đi về phía trước.
Sắc mặt của Phương Hận Thủy trở nên rất khó coi. Y chưa từng nghĩ rằng địch thủ lại có biến hóa như thế. Ưu thế tuyệt đối lại bị nghịch chuyển. Tuy y không biết hiện tại Phương Giải thay đổi như thế nào, nhưng cảm giác vô lực trong lòng nhanh chóng lan tỏa toàn thân.
Đúng vậy, y tràn đầy thù hận với lão tăng Trí Tuệ.
Nhưng cũng tràn đầy sợ hãi Trí Tuệ.
Chính vì thế, mỗi một câu của Trí Tuệ, y đều nhớ rõ ràng. Nghĩ tới những bí văn của Phật tông mà lão tăng nói cho y trong đêm mưa gió, trong lòng y bắt đầu kinh hoàng. Con ngươi màu đỏ…Trí Tuệ nói, nếu có một ngày ngươi nhìn thấy người có đôi mắt đỏ rực như máu, thì liền quỳ xuống bái lạy. Bởi vì ngươi không có đường để phản kháng. Ngoại trừ thuần phục ra không còn lối nào khác.
Nhưng Phương Hận Thủy lại không cam lòng. Y không tin Phương Giải là loại người mà lão tăng Trí Tuệ nhắc tới.
Phương Giải chưa từng nhận được kế thừa của Phật tông, con ngươi của hắn biến thành màu đỏ, không nhất định là hắn trở nên mạnh mẽ. Nhưng đóa hồng liên trên đầu ngón tay của Phương Giải khiến cho y cực kỳ cảnh giác. Y có thể cảm giác ra được năng lượng thật lớn trong đóa hồng liên kia. Một khi thứ năng lượng đó nổ tung, mình có thể ngăn cản được không?
Y không biết.
Nhìn Phương Giải chậm rãi đi về phía mình, Phương Hận Thủy bỗng nghĩ tới chạy trốn. Y theo bản năng quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện dân chúng xung quanh đã bị dọa chạy đi không ít. Tuy rằng còn có một ít người gan to lớn mật lưu lại, nhưng phần lớn đã trốn xa xa.
Những phàm nhân hèn mọn kia, khiến cho y chán ghét.
Vừa lúc đó, y nhìn thấy mười mấy phi ngư bào chạy tới bên này. Hiển nhiên bọn họ nhận ra được sự khác thường nên mới chạy tới xem xét. Nơi này cách thành Trường An chỉ năm, sáu dặm, phi ngư bào của Đại Nội Thị Vệ Xử và quan quân thủ thành không khó phát hiện ra chiến đấu. Cho nên Phương Hận Thủy bắt đầu hối hận, hối hận mình kích động. Nếu như mình giả bộ như không phát hiện ra Phương Giải, lặng lẽ tìm thời cơ hạ thủ thì tốt rồi…
Đám phi ngư bào chạy tới rất nhanh, đã tới khoảng hai ba trăm mét.
Trong lòng Phương Hận Thủy càng ngày càng hối hận, sự sợ hãi cũng càng ngày càng lớn.
Trốn!
Y tự nói với mình, hiện tại phải chạy trốn.
Mặc kệ lão tăng Trí Tuệ nói có thật hay không, cũng mặc kệ Phương Giải có phải là loại người mà Trí Tuệ nói tới hay không. Hiện tại nhất định phải chạy trốn. Một khi người của Đại Nội Thị Vệ Xử tới ngày càng nhiều, thì mình không thể thoát thân. Còn nếu rơi vào trong tay của Đại Nội Thị Vệ Xử, y không cho rằng Di Thân Vương sẽ vì y mà mạo hiểm ra tay. Y biết hành động ngày mai của Di Thân Vương. Nên tuyệt sẽ không vì y mà thay đổi kế hoạch.
Tới hiện tại, bất kỳ kẻ nào cũng không thể làm cho kế hoạch của Di Thân Vương thay đổi.
Chạy trốn thôi.
Y tự khuyên bản thân.
Ngay lúc y vừa mới quyết định xong, định xoay người chạy trốn, thì phát hiện hai hư ảnh màu đỏ lóe lên. Phương Giải đã cách y vài mét, ngăn cản y lại. Phương Hận Thủy theo bản năng xoay người lần nữa, hư ảnh màu đỏ lại chớp động. Phương Giải vẫn ngăn đón trước mặt y vài mét.
Trong mắt Phương Hận Thủy hiện lên một tia tàn độc và quyết liệt. Y cắn mạnh đầu lưỡi. Sau khi nuốt máu vào, sắc mặt càng trở nên dữ tợn. Nguyên khí thiên địa trong cơ thể y nhanh chóng vận chuyển, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước vài lần. Một đóa hoa sen ba cánh dần hình thành trong Khí Hải, dần dần nổi lên.
Đây là bí thuật của lão tăng Trí Tuệ. Một khi đóa hoa sen này rời khỏi cơ thể, y có thể mượn năng lượng của hoa sen để chạy trốn. Đương nhiên, cái giá phải trả cũng cực kỳ lớn. Bởi vì y biết y không có tu vị như Trí Tuệ, không thể làm được một cách tự nhiên.
Nhưng…
…
…
Phương Giải thấy rõ nguyên khí thiên địa vận chuyển trong cơ thể Phương Hận Thủy. Đương nhiên cũng thấy rõ ràng đóa hoa sen hình thành trong Khí Hải của y. Ngay trong nháy mắt đó, Phương Giải liền nghĩ tới đóa bạch liên mà lão tăng Trí Tuệ dùng để thoát thân. Đóa hoa sen đó giống như một cánh cửa không gian vậy, khiến cho người thi triển có thể chạy trốn trong nháy mắt.
Cho nên Phương Giải lập tức hành động.
Hai hư ảnh mà đỏ mà Phương Hận Thủy vừa nhìn thấy là do Phương Giải di chuyển quá nhanh để lại ảo ảnh. Giờ khắc này, Phương Giải vận dụng hết lực lượng của mình, tốc độ di chuyển của hắn cực nhanh, vượt quá tưởng tượng.
Ngay lúc hoa sen trong Khí Hải của Phương Hận Thủy muốn thoát ra ngoài, Phương Giải bỗng xuất hiện ở trước mặt Phương Hận Thủy hai mét. Nếu không phải đôi mắt của Phương Hận Thủy đã biến thành màu đen, thì cơ hồ không theo kịp tốc độ của Phương Giải. Dù vậy, Phương Giải tới cách hai mét rồi, y mới nhìn thấy.
Phương Hận Thủy hô lớn một tiếng, vận dụng toàn bộ nội kình còn lại lên hai con mắt. Hai khí kình màu đen giống như thực chất bắn về phía Phương Giải. Giống như con mắt của y bắn ra hai tia sét màu đen vậy. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc nhận được kế thừa, y bị bức tới chật vật như vậy.
Tất cả bản lĩnh bảo vệ mạng sống đều dùng hết. Đã dùng hết sức rồi.
Nhưng hai kình khí màu đen này dường như không hề có bất kỳ tác dụng nào với Phương Giải. Y trơ mắt nhìn kình khí của mình bắn vào người Phương Giải, nhưng không tạo ra tổn hại nào. Kình khí đó chỉ có thể xé rách được quần áo của Phương Giải, chứ không gây ảnh hưởng gì tới da thịt của hắn.
Đang lúc Phương Hận Thủy kinh ngạc và sợ hãi, Phương Giải đã tới trước người y.
Sau đó, y liền nhìn thấy Phương Giải ấn đóa hồng liên vào bụng của y. mà lúc này, đóa bạch liên ba cánh bảo vệ mạng sống vừa mới trồi ra khỏi Khí Hải!
Oành!
Một tiếng vang thật lớn. Trong khói bụi mù mịt, Phương Giải bay ra ngoài nhanh như một con diều hâu. Mà mặt kia, thân thể của Phương Hận Thủy bị đánh bay. Lúc y đánh bay ra đằng sau, có thể nhìn thấy những mảnh vỡ màu trắng rơi lả tả.
Đó là mảnh vỡ của đóa bạch liên, đã bị đóa hồng liên trong tay Phương Giải đánh nát.
Nếu không phải bạch liên có lực phòng ngự mạnh mẽ, chỉ sợ lúc này Phương Hận Thủy đã biến thành một đống thịt rồi. Phương Giải phá được bí pháp chạy trốn của y. Mà nguyên khí thiên địa trong cơ thể Phương Hận Thủy cũng bị tiêu hao hết. Bạch liên và hồng liên triệt tiêu nhau, khiến cho Phương Hận Thủy tìm được đường sống trong chỗ chết. Nhưng đây chỉ là tạm thời. Với thực lực bây giờ của y, hoàn toàn không thể đấu với Phương Giải được nữa.
Lúc ngã xuống đất, trái tim Phương Hận Thủy như đã chết.
Chiêu bảo vệ mạng sống mạnh nhất bị phá nát. Trong khoảng thời gian ngắn, y không thể thi triển được nữa!
Trong lòng sinh ra tuyệt vọng, ánh mắt cũng trở nên tro tàn.
Y đã không còn gì để liều mạng với Phương Giải. Y hận, y hận Phương Giải không ngờ lại là loại người mà lão tăng Trí Tuệ nhắc tới kia. Đối diện với đôi mắt đỏ quỷ dị, tất cả thủ đoạn của y đều trở nên vô nghĩa. Ngay cả bạch liên bảo mệnh cũng bị đánh nát. Y không còn cơ hội nào nữa để chạy trốn.
Chính trong chớp mắt này, y nghĩ tới rất nhiều chuyện. Nghĩ tới mình ngàn dặm xa xôi, vất vả từ Giang Nam tới Trường An, chỉ vì muốn báo cáo một vụ hung án cho Hình Bộ. Mà người chết trong vụ hung án này đều là người Phật tông. Dựa theo đạo lý, người của Phật tông sẽ không đặt chân tới Đại Tùy. Nhưng ở bên ngoài làng chài nhỏ kia, lại chết mười mấy người đầu trọc. Chính vì dính tới Phật tông, cho nên Hình Bộ mới cực kỳ coi trọng. Lúc này mới có hành trình về phía bắc.
Bởi vì người của Phật tông chết, y phải tới thành Trường An.
Mắt thấy sắp tới đế đô Trường An, trong lòng y đầy vui mừng và kích động. Y lại gặp phải hai người của Phật tông. Một là lão tăng Trí Tuệ, một là diệu tăng Trần Nhai. Từ đó, y bắt đầu một cuộc sống tra tấn và nhục nhã. Y bị tra tấn cơ hồ muốn chết đi, lại không thể chết được. Tra tấn này không chỉ là trên cơ thể, quan trọng nhất là tra tấn ở trong lòng.
Về sau Trần Nhai chết, lão tăng trọng thương. Có lẽ lúc đó Trí Tuệ đã không thể rời khỏi y. Cho nên mới nói ra rất nhiều bí văn. Trong đó bao gồm một chuyện mà khiến cho y chấn động nhất…
Những Phật tử chết ở làng chài Giang Nam kia, đều là những kẻ đuổi gϊếŧ Phương Giải!
Bởi vì những kẻ đuổi gϊếŧ Phương Giải này, y mới phải trải qua đau khổ về sau. Mà hiện tại, ngay lúc y tưởng rằng có thể gϊếŧ chết Phương Giải, có thể giải phóng tất cả phẫn hận, Phương Giải lại chợt biến thành người không thể địch được như lời của Thiên Tôn Phật tông…Phật tông…Phương Giải…vì sao vận mệnh lại bất công như vậy?
Y không trêu chọc ai, vì sao lại dính líu tới Phật tông? Vì sao lại dính líu tới Phương Giải?
Không công bằng!
Bịch một tiếng, Phương Hận Thủy bay xa chừng hai mươi mét mới rơi xuống đất. Theo quán tính, y vẫn chưa dừng lại, trượt dài mấy mét mới ngừng.
Khi dừng lại, Phương Hận Thủy phun ra một ngụm máu lớn sền sệt, đυ.c ngầu, ánh mắt tan rã.
Vài phi ngư bào chạy tới bao vây y lại. Một người ngồi xổm xuống muốn dò hơi thở của y.
Đúng lúc này!
Phương Hận Thủy bỗng giơ tay cắm vào ngực của phi ngư bào này. Cả bàn tay đều chui vào. Sau một lát, y giật ra một quả tim máu tươi dầm dề. Trong tiếng kinh hô của mấy phi ngư bào kia, y nhai nuốt quả tim đó.
Phương Hận Thủy tóc rối tung như kẻ điên, bắt thêm một phi ngư bào, một chưởng đâm vào ngực lấy ra quả tim thứ hai rồi lại nhai nuốt. Những phi ngư bào còn lại đều hoảng sợ lui về phía sau, lại bị y đuổi theo. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, y đã ăn liên tiếp ba quả tim. Mà ăn hết mỗi quả tim, cơ thể của y lại có sự thay đổi kinh người.
Sau khi ăn xong ba quả tim, con mắt của Phương Hận Thủy biến thành một màu đen nồng nặc khiến người ta phải hoảng sợ!
Một màu đen kịt!