Đóa hoa sen ba cánh màu trắng trong suốt lơ lửng cách Phương Giải chưa tới nửa mét. Mà lúc này Phương Giải vừa mới hất đi một đóa bạch liên trên mũi đao. Lúc hắn xoay người, liền thấy đóa bạch liên biến thành màu đen trong nháy mắt. Sau đó đóa hoa sen dần biến thành lớn, chỉ sợ một giây sau sẽ nổ tung.
Vừa mới thấy được uy lực của bạch liên, cho nên tim Phương Giải đập thình thịch. Hắn vốn cho rằng mình có sức đánh một trận với người tu hành. Dù sao Tạ Phù Diêu cũng là cao thủ Thất Phẩm. Nếu Phương Giải dùng hết sức, thì không ai nắm chắc mình tất thắng.
Ngay từ đầu, dựa vào cảm giác nguyên khí thiên địa, Phương Giải chuẩn xác tránh được Niêm Hoa Chỉ của Phương Hận Thủy. Hắn cũng thành công tới gần người, dùng tàn đao Huyết Đồ làm Phương Hận Thủy bị thương. Trong khoảnh khắc chiếm được ưu thế, Phương Giải tưởng rằng chiến thắng đã nằm trong tay.
Nhưng Phương Hận Thủy tung ra ba đóa hoa bạch liên khiến sự kiêu ngạo của Phương Giải biến mất trong nháy mắt.
Người tu hành tới một trình độ nhất định, ra tay thật khiến cho người ta khó có thể cân nhắc và phòng bị. Vài giây trước Phương Giải vẫn chiếm thế thượng phong, Phương Hận Thủy thì bị chém một phát, nhìn có vẻ chật vật. Nhưng một giây sau, Phương Giải đã bị đóa bạch liên đầu tiên đốt cánh tay, rồi sau đó bị đóa bạch liên thứ hai dồn vào tuyệt lộ.
Triệt để rơi vào tuyệt lộ.
Đóa hoa sen đã chuyển thành màu đen cách Phương Giải quá gần. Cho dù Phương Giải lập tức lắc mình cũng không tránh được. Biết mình bị dồn tới đường chết, hô hấp của Phương Giải trở nên dồn dập, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch. Mà trong khoảnh khắc này, sự bất khuất và không cam lòng kia xuất hiện trong người hắn.
Rõ ràng chiếm được thượng phong, lại bị một đóa hắc liên ép tới địa ngục?
Không thể sử dụng nguyên khí thiên địa, thì không có phần thắng khi quyết đấu với người tu hành Thất Phẩm trở lên?
Không cam lòng!
Phẫn nộ!
Phương Giải nhìn chằm chằm vào đóa hắc liên. Nếu ánh mắt của hắn đủ độ nóng, nói không chừng đóa hắc liên này sẽ bị tan chảy.
Phương Hận Thủy nở nụ cười đắc ý. Tuy rằng y bị Phương Giải bức cho có chút chật vật, nhưng y xác định mình vẫn là người thắng. Uy lực của đóa hắc liên này hơn xa đóa bạch liên vừa nãy. Đây cũng là thủ đoạn mạnh nhất của y. Y xác định, chỉ cần hắc liên nổ tung, trong phạm vi năm mét, cho dù là tảng đá cũng biến thành bột mịn. Mà trên thực tế, hắn tin tưởng cho dù trong vòng mười mét, Phương Giải cũng khó tránh khỏi số chết.
Y đã thấy thắng lợi gần trong gang tấc.
Y có thể cảm giác được sự phẫn nộ và không cam lòng của Phương Giải. Bởi vì y thường xuyên có cảm giác đó. Phương Giải là một người may mắn, là thiên tài mà cả Đại Tùy đều công nhận. Hắn là người thứ hai trong một trăm năm qua của Đại Tùy đạt được điểm xuất sắc cả chín môn khi thi vào Diễn Vũ Viện. Không những được Diễn Vũ Viện ưu ái, ngay cả Hoàng Đế cũng coi trọng hắn. Mà Phương Hận Thủy chỉ là một bộ khoái ở một cái huyện nho nhỏ. Nếu như không có hành trình tới Trường An này, có lẽ y sẽ tầm thường cả đời.
Nhưng chính vì y trải qua đau khổ mà người thường không thể thừa nhận được, cho nên hiện tại y đã trở thành một cường nhân.
Thậm chí y có thể dùng ánh mắt thương hại và khinh miệt nhìn thiên tài của Đại Tùy, học sinh ưu ái của Diễn Vũ Viện.
Y luôn suy nghĩ gϊếŧ chết Phương Giải như thế nào. Phá hủy sự tự tin rồi chậm rãi hành hạ tới chết, hay là gϊếŧ hắn một cách gọn gàng. Lúc tới thời điểm này, y đã không còn những suy nghĩ đó. Chỉ cần gϊếŧ chết Phương Giải, bất kể là gϊếŧ như thế nào, tên tuổi của y sẽ được người đời ca tụng.
Một bộ khoái tới từ một thôn chài nhỏ Giang Nam, không ngờ lại gϊếŧ được ngôi sao tương lai của Đại Tùy.
Đây là một việc khiến người ta thật vui vẻ.
Ở thời khắc này, thậm chí hắn quên cả những tra tấn và khuất nhục mà Trí Tuệ mang lại cho y lúc trước. Gϊếŧ Phương Giải, trong số những người trẻ tuổi bây giờ còn ai xuất sắc hơn y?
Phương Giải họ Phương, y cũng họ Phương, dựa vào cái gì mà Phương Giải lại là người nổi trội hơn?
Hắc liên lớn lên nhanh chóng, từ kích cỡ hoa đào bành trướng như cái bát ăn cơm.
- Chết đi!
Phương Hận Thủy cắn chặt răng, ánh mắt lạnh lùng.
Hắc liên giống như nhận được lệnh vậy, rung một cái chợt nổ tung!
Phương Hận Thủy híp mắt lại, y biết giờ khắc này không ai cứu được Phương Giải nữa rồi. Chớ nói bên cạnh hắn không có đại tu hành Cửu Phẩm, cũng không có bằng hữu nào mạnh mẽ. Lúc này, cho dù là Đại La Kim Tiên hiện thân, chỉ sợ cũng không thể kéo Phương Giải khỏi Quỷ Môn Quan.
Nếu thời gian có thể quay chậm lại trăm lần, thì có thể dùng mắt thường nhìn thấy quá trình nổ tung của hắc liên.
Ba cánh của hoa sen tách ra, trung tâm là tim sen chiếu sáng bốn phía giống như ánh mắt trời xuyên qua sương mù vậy. Theo sát sau đó là một thứ gì đó màu đen xông ra dũng mãnh giống như thác nước, rồi bành trướng nổ tung.
Đương nhiên thời gian không thể quay chậm lại. Cho nên mắt người khó có thể theo kịp tốc độ nổ tung của hắc liên. Ngay cả bản thân Phương Giải cũng không nghi ngờ rằng. Trong nháy mắt hắc liên nổ tung, mình sẽ biến thành đống thịt vụn.
Nhưng nếu thời gian thực sự có thể chậm đi gấp trăm lần, nhìn một cách cẩn thận có thể nhìn thấy quá trình nổ tung của hắc liên. Còn có thể thấy một tia dị biến lặng yên xảy ra ở tim sen. Một thứ tuyền màu đỏ giãy dụa từ trong màu đen.
Người khác không thể nhìn thấy, cũng không thể phát hiện. Nhưng Phương Hận Thủy có thể rõ ràng cảm thấy biến hóa rất nhỏ của đóa hoa sen mình tạo ra. Cho nên y lập tức cau mày. Tay nắm chặt lại, dường như muốn thúc dục hắc liên nổ nhanh lên. Nhưng y không thành công. Đóa hắc liên đang nổ tung thì bị một tia màu đỏ từ trong tim sen trói lại. Thật giống như đóa hoa đang nở rộ thì bị một sợi dây màu đỏ buộc lại vậy. Đóa hoa vốn đã tách rời ba cánh, không ngờ bị tơ đỏ kéo lại về.
Phương Hận Thủy cực kỳ sợ hãi, trơ mắt nhìn đóa hắc liên mình tạo ra biến thành một màu đỏ đẹp đẽ. Màu đỏ cực kỳ kiều diễm. Đóa hoa sen mà y tạo ra đã không thuộc về y. Đóa hồng liên này…khiến cho y cảm thấy sợ hãi và vô lực.
Hoa sen vốn đã nổ tung lần nữa trở về dạng hoàn mỹ vô khuyết. Hơn nữa màu đỏ xinh đẹp khiến người ta mất hồn mất vía.
Phương Hận Thủy theo bản năng nhìn về phía Phương Giải, lại bị một đôi mắt màu đỏ làm cho sợ hãi.
Lúc này, con mắt của Phương Giải đã không còn trắng và đen, chỉ còn lại màu đỏ thuần túy. Hơn nữa, đây không phải là màu đỏ tươi, mà là màu đỏ yêu dị. Phương Hận Thủy biết khi thi triển tu vị tới cực hạn, con mắt sẽ biến thành màu đen. Bởi vì y đạt được truyền thừa. Trí Tuệ đã từng nói, khi đạt được truyền thừa này, con mắt sẽ trở nên mạnh mẽ. Mà căn cứ vào sự kế thừa và lĩnh ngộ khác nhau, mà màu sắc của con mắt cũng khác nhau.
…
…
Giờ khắc này, Phương Hận Thủy không tự chủ được nhớ tới cái đêm mưa gió đấy. Trong hốc cây thật lớn ở phía bắc núi Bán Nguyệt, lão tăng Trí Tuệ đã nói với y rất nhiều về bí văn Phật tông. Trong đó có một bí mật mà Phương Hận Thủy nhớ rất rõ. Liên quan tới kế thừa Phật tông.
Lúc ấy lão tăng Trí Tuệ nói, một người chiếm được nhiều hay ít kế thừa, phụ thuộc rất nhiều vào tư chất. Tư chất càng tốt, kế thừa càng hoàn mỹ. Trí Tuệ nói, cho dù là một kẻ phế vật không thể tu hành như y, một khi nhận được kế thừa của Phật tông, cũng sẽ trở thành một cao thủ chân chính.
Mà minh chứng cho người đó đạt được nhiều hay ít kế thừa, chính là đôi mắt.
Về sau Phương Hận Thủy phát hiện hai mắt của mình có thể biến thành màu đen, nhớ lại lời của lão tăng Trí Tuệ lúc đó, y còn có chút căm tức. Ngày đó Trí Tuệ nói với y rằng, đạt được ít kế thừa nhất, con mắt sẽ biến thành màu đen tuyền. Đây là lực lượng của hắc ám. Có thể ăn mòn nội kình của người khác chuyển hoàn thành nội kình của mình.
Nếu như một người đạt được kế thừa của Phật tông, con mắt biến thành màu đen tuyền, thì chẳng khác gì người đó thất bại trong việc nhận kế thừa. Bởi vì dù là người thường, đạt được kế thừa, cũng sẽ trở thành cường nhân. Lúc ấy Phương Hận Thủy từng hỏi lão tăng, con mắt màu đen là thể hiện cho người nhận kế thừa thất bại nhất sao? Lão tăng trả lời, người nhận được kế thừa có con mắt nhiều màu thì càng mạnh.
Lấy được ít, thì không thoát ra khỏi hai màu đen trắng. Lấy được thật nhiều, thì ánh mắt có thể đổi màu.
Bởi vì chuyện này mà Phương Hận Thủy phẫn hận thật lâu. Về sau cơ hồ không gặp được địch thủ, sự phẫn hận này mới dần dần biết mất. Bởi vì y biết tư chất của mình chỉ bình thường, biết mình chưa đạt được hết kế thừa. Nhưng tròng mắt biến thành màu đen vẫn khiến cho y bất mãn.
Tuy rằng y đạt được kế thừa chỉ là một điều bất ngờ.
Nhưng lòng tham của con người là vô hạn. Thứ không chiếm được mới là thứ người ta thèm muốn nhất. Lúc chiếm được rồi, thì lại muốn càng nhiều. Mà không chiếm được càng nhiều, sẽ sinh lòng oán hận và phẫn nộ. Cái tâm lý bệnh hoạn này giống như cỏ dại trong công viên vậy. Cho dù nhổ hết cỏ trong công viên cũng không trừ được tận gốc. Chỉ cần một trận mưa tẩm bổ, là bệnh trạng này lại mọc lan tràn.
Phương Hận Thủy biết điều gì khiến cho lòng y mọc cỏ dại khắp nơi. Nhưng y không cho rằng đó là cỏ dại.
Đó là dã tâm.
Dã tâm biến chất.
Y không ngờ đạt được kế thừa của lão tăng Trí Tuệ, từ một kẻ hèn mọn trở thành một cường nhân có thể tu hành. Lúc mới nhận thức được sự thay đổi này, y rất sợ hãi. Bởi vì y căn bản không hiểu đây là cái gì. Thời gian qua đi, y dần phát hiện ra cơ thể của mình khác với lúc trước. Hận ý trong lòng y cũng càng ngày càng lớn.
Y có tư cách để hận.
Vô duyên vô cớ thừa nhận quá nhiều đau khổ. Cho dù y chỉ là một người rất bình thường. Y từng mơ mộng mình có thể trở thành một đại nhân vật, nhưng lúc đó y biết đây chỉ là mơ mộng không thực tế mà thôi. Nếu không có biến cố đó, y sẽ lấy một con gái của một người đánh cá, sinh ra mấy đứa con.
Y tới nha môn làm việc, thê tử ở nhà lo liệu việc nhà.
Cuộc sống như vậy là cuộc sống bình thản, không có gì lạ.
Nhưng Phương Hận Thủy đã thay đổi nhân sinh, sao có thể cam tâm tình nguyện trở lại như lúc trước? Cưới con gái của một người đánh cá làm vợ, sống cuộc sống tầm thường vô vị ở bờ biển mấy chục năm sau đó chết già? Lúc ở trong căn nhà hoang đường số mười tám thành Trường An, y từng nhìn ánh trăng sáng và thề.
Y muốn trở thành đại nhân vật, phải ngủ nữ nhân đẹp nhất, phải ở phòng lớn nhất, tiền phải không đếm xuể, có vô số người quỳ bái dưới chân y. Mỗi khi mọi người nhắc tới tên y, trong ánh mắt phải là chân thành và kính trọng.
Nhưng khi y tới thành Trường An rồi, y mới hiểu được.
Điều này sao mà khó khăn.
Sau đó, y nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp nhất bên cạnh Phương Giải, nhìn thấy Phương Giải ở trong phủ Tán Kim Hầu, ăn uống không lo. Mặc dù không có người nào quỳ bái Phương Giải, nhưng lúc nhắc tới tên Phương Giải, dân chúng Đại Tùy đều lộ vẻ tự hào và kiêu ngạo.
Cho nên y hận.
Nhưng giờ khắc này.
Tim của y như ngừng đập, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Con ngươi màu đen như thủy triều rút đi, chỉ để lại sự hoảng sợ tràn đầy trong mắt.
“Nếu ngươi thấy một người có đôi mắt tuyền màu đỏ yêu dị, thì ngoại trừ quỳ xuống cúng bái, ngươi không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác. Đó là con cưng của ông trời. Không ai có thể kháng cự được đôi mắt đó”
Đây là lời của lão tăng Trí Tuệ.
Mà lúc này, ánh mắt của Phương Giải đã hoàn toàn biến thành màu máu.
Đóa hoa sen lại thu nhỏ lại kích cỡ của hoa đào, quay quanh đầu ngón tay Phương Giải, màu đỏ kiều diễm. Đóa hoa giống như có sinh mạng, tự nguyện thần phục trước mặt thanh niên có đôi mắt đỏ rực. Đóa hắc liên cuồng ngạo dữ dẵn lúc trước đã không còn. Tuy rằng…hoa sen vẫn là hoa sen đó.