Thanh Mai Là Hồ Ly Tinh

Chương 52

“Oản Oản… Tiểu huyệt thật chặt… kẹp chặt quá… Ta rất thích…” Trên khuôn mặt Tạ Tầm là trạng thái hưng phấn, hắn đỡ mặt Tống Như Oản sang một bên, cúi xuống, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn còn lưu lại mùi tanh của tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Tống Như Oản đã không thể phát ra thanh âm như bình thường, giống như con thú nhỏ bị thương chỉ có thể ô ô rêи ɾỉ. Lưỡi nàng bị cái lưỡi to lớn của Tạ Tầm gắt gao quấn lấy, hạ thân vẫn bị côn th*t va chạm mãnh liệt.

Tống Như Oản bị nghẹn đến khó chịu, nàng vặn vẹo thân thể mềm mại muốn thoát khỏi sự khống chế tuyệt đối của Tạ Tầm, nhưng bên dưới bị côn th*t lớn hung hăng ra vào, bên trên lại bị đôi môi hắn ngăn chặn, căn bản là bất lực.

Nhìn Tống Như Oản mặt đỏ tai hồng không ngừng lắc lư, Tạ Tầm mới chịu buông miệng nàng ra, dưới thân vẫn kịch liệt luật động, bàn tay hắn di chuyển đến trước ngực nàng, bắt lấy bầu ngực đang không ngừng đong đưa vì động tác của hắn.

Rốt cuộc Tống Như Oản cũng lấy lại hô hấp, hai cánh tay chống lên giường, nhìn xuống đôi nhũ tuyết bị bàn tay tà ác của Tạ Tầm tùy ý xoa nắn, nhũ hoa hồng diễm thỉnh thoảng lộ ra ở khe hở giữa hai ngón tay, như là đang câu dẫn người ngắt lấy nghịch ngợm đáng yêu.

Tạ Tầm quỳ gối phía sau Tống Như Oản, hai chân thon dài để ở hai bên cạnh nàng, vừa vặn đặt nàng ở vị trí giữa hai chân hắn. Vòng eo gầy gò nhưng rắn chắc có tiết tấu hướng tới phía trước thật mạnh thẳng tiến, một chút lại một chút, mỗi một lần đều khiến cho người nữ nhân trước mặt hắn yêu kiều rêи ɾỉ liên tục.

Lúc này, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vị trí giao hợp, nhìn côn th*t lớn đang di chuyển ra vào hoa huy*t phấn nộn, mỗi một lần tiến vào đều đâm sâu tới tận cùng. d*m thủy làm ướt côn th*t, rõ ràng đã làm được một hồi khá lâu rồi mà bên trong hoa huy*t còn chặt chẽ như vậy, tư vị này, thật tuyệt vời.

Sau một lúc va chạm mạnh mẽ, cảm giác thấy hoa huy*t Tống Như Oản co rút, Tạ Tầm biết là nàng sắp tiết, vì để nàng có thể đạt được cực hạn vui thích, hắn dứt khoát nhấc hai chân nàng lên cao, toàn bộ hoa huy*t không có nửa điểm che đậy, loã lồ ngoài không khí. hoa huy*t thẹn thùng tiếp nhận côn th*t lớn của hắn, kɧoáı ©ảʍ ập tới.

Trong tiểu huyệt có một khối thịt mẫn cảm vô cùng, mỗi khi Tạ Tầm cắm vào, đều có thể chạm mạnh tới chỗ đó. Tống Như Oản cầm lòng không được vặn vẹo lên xuống, trong miệng kiều suyễn rêи ɾỉ, giờ phút này nàng vô pháp chống lại kɧoáı ©ảʍ, “Tướng công… Ta sắp tới… chàng mau dùng lực một chút… A… A… A…”

Thân mình Tống Như Oản đột nhiên cứng lại, mị thịt trong hoa huy*t điên cuồng cắи ʍút̼, kẹp côn th*t của Tạ Tầm đến gắt gao, hoa hồ phun ra một lượng lớn d*m thủy, đáng tiếc đều bị Tạ Tầm ngăn chặn không cho thoát ra.

“Hảo trướng… Tướng công mau rút ra đi… Ân… Thật nhiều nước… Oản Oản sẽ chết đuối mất…” Sau cao trào, Tống Như Oản bị côn th*t của Tạ Tầm ngăn chặn khiến hoa huy*t trướng lên, ghé lên giường xin tha.

“Ngoan… Lập tức buông tha cho nàng… Chờ ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta xong… sẽ thả nàng ra…” Đôi mắt Tạ Tầm đỏ sậm, liều mạng cắm côn th*t vào vị trí mê người kia,cho đến khi cảm giác muốn bắn ập tới, hắn mới ngừng lại ở bên trong hoa huy*t Tống Như Oản bắn tinh lần thứ hai.

Xong việc, Tống Như Oản mệt nhọc cực độ, được Tạ Tầm ôm trong ngực.