Tống Như Oản ngồi trên đùi Tạ Tầm, tim đập nàng đập nhanh, chậm rãi đưa bàn tay đến vị trí giữa hai chân Tạ Tầm, nắm lấy côn th*t màu đỏ tím của hắn, sau đó cúi đầu, dùng đầu lưỡi thử lướt qua qυყ đầυ.
Bị đầu lưỡi mềm mại, ấm áp của Tống Như Oản chạm vào, tức khắc Tạ Tầm nắm chặt lấy eo thon của nàng, hô hấp của hắn cũng dần dần trở nên dồn dập, rất muốn lấp đầy cái miệng nhỏ mê người, “Oản Oản ngoan, ngậm nó vào trong miệng, hảo hảo thương nó…”
Tống Như Oản không có kinh nghiệm, chỉ có thể dựa vào trực giác, đôi tay nàng nắm lấy côn th*t lớn, sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp qυყ đầυ, ngậm vào một ít, sau đó lại nhả ra, hơi liếʍ mυ'ŧ lấy côn th*t.
Tạ Tầm thoải mái, phần eo không tự chủ được hướng về phía trước, muốn được đi vào cái miệng nhỏ của Tống Như Oản, “Oản Oản… nàng sờ hai túi trứng nữa... Cũng thương thương chúng nó… Được không?”
Lúc này, Tống Như Oản đã ngậm toàn bộ qυყ đầυ vào trong miệng, đầu lưỡi nàng đảo quanh nó. Nghe vậy, nàng đưa đôi tay xuống bộ phận bên dưới, xoa nhẹ chúng.
Tạ Tầm bị tấn công hai nơi, hắn thật sự chịu không nổi, dùng tay xoa đầu Tống Như Oản, sau đó chậm rãi tiến về phía trước, chỉ thấy côn th*t màu đỏ tím dần dần biến mất ở bên trong miệng Tống Như Oản.
“Oản Oản… Nàng nhịn một chút… Ta sẽ không làm đau nàng…”
Trong miệng bị côn th*t khổng lồ lấp đầy, đầu lưỡi không thể động đậy, ngay cả âm thanh nức nở cũng đều bị chặn ở trong cổ họng. Tống Như Oản khó chịu nắm chặt đùi Tạ Tầm, nước bọt theo khóe miệng chảy ra dọc theo chiều dài cổ.
Nhìn bộ dáng phóng đãng của Tống Như Oản, trong khoang miệng nàng vừa ướt lại vừa ấm, Tạ Tầm cảm thấy hắn sẽ bị cái miệng nhỏ này hấp hết hồn. Hắn không thể nhẫn nại được nữa, động một cái liền cắm vào nơi sâu nhất, sau đó giống như điên mà luật động.
Tống Như Oản bị cắm đến không chịu nổi, bị Tạ Tầm khống chế, cho nên vô pháp tránh thoát. Chỉ có thể tùy ý để côn th*t lớn kia nhiều lần chạm tới yết hầu nàng, sau đó rút ra, lại nhanh chóng tiến vào!
Tuy rằng cảm giác khẩu giao rất tốt, nhưng Tạ Tầm không muốn để Tống Như Oản phải vất vả, hắn không cố ý khống chế kɧoáı ©ảʍ muốn bắn tinh, nên rất mau liền ra. Khi bắn tinh, Tạ Tầm thoáng rút ra một ít, sợ tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm sặc Tống Như Oản.
Tức khắc Tống Như Oản bị bắn đến không thể hô hấp, trong khoang miệng là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tạ Tầm, may mà Tạ Tầm bắn xong liền rút côn th*t ra, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo khoé miệng nàng chảy ra, làm ướt lớp vải trước ngực nàng.
Tống Như Oản ghé lên giường thở hổn hển, mà côn th*t lớn của Tạ Tầm vẫn cương cứng, hiển nhiên còn chưa tận hứng. Tống Như Oản trong tư thế nằm úp bị côn th*t từ phía sau tiến vào.
hoa huy*t Tống Như Oản đã sớm ướt đẫm từ lúc khẩu giao cho Tạ Tầm, lúc này bị Tạ Tầm hung mãnh chọc vào rút ra, xuân thủy không ngừng chảy ra, không chỉ làm ướt cánh mông của nàng mà còn làm lông mao của Tạ Tầm ướt đẫm, lớp chăn đệm bên dưới cũng bị ướt một mảng lớn.
Tống Như Oản ê ê a a rêи ɾỉ, Tạ Tầm nắm chặt lấy eo thon của nàng, giống như thú vật giao hoan, luật động hung mãnh, hai luồng tuyết trắng trước ngực kịch liệt đong đưa, nhũ hoa cọ lên lớp vải, kiều mỹ đến cực điểm.