Dưới thân động tác của Tạ Tầm vẫn không ngừng, côn th*t mạnh mẽ rút ra rồi lại đâm vào tiểu huyệt. Đôi tay hắn cũng không hề nhàn rỗi, bao bọc lấy một bên ngực mà xoa nắn, hai ngón tay ma sát nhũ hoa, khiến nó run nhẹ lên.
“Oản Oản, thoải mái không?”
Tống Như Oản nằm trên giường, cả người mềm nhũn như bông, mặc cho Tạ Tầm muốn làm gì thì làm, thuận theo động tác của hắn mà đong đưa, mị thịt bên trong khẽ co rút, hai cánh hoa môi bị banh ra cực hạn, gắt gao hút chặt lấy côn th*t, “… Tầm ca ca… muội rất thoải mái...côn th*t thật lớn… thật thô…”
“Oản Oản thích là tốt rồi...Nhục bổng của ca ca còn có thể lớn hơn nữa, thô hơn nữa… Ngoan…muội cắn chặt thêm một ít…” Tạ Tầm vỗ lên cánh mông Tống Như Oản, dưới thân cuồng loạn va chạm với hoa huy*t.
Tống Như Oản chỉ cảm thấy giữa hai chân bị ma sát sinh ra lửa nóng khó nhịn, lông mao bên dưới theo va chạm của Tạ Tầm mà cọ cọ vào âm châu, khiến âm châu càng lúc càng đỏ hoe như màu máu.
“…A… Tầm ca ca… Oản Oản muốn… bị huynh làm tới cao trào… A…” Trước mắt Tống Như Oản như xuất hiện một chùm ánh sáng chói lóa, nàng không tự chủ được duỗi thẳng đôi chân, môi anh đào hé mở phát ra tiếng ngâm nga, “A… muội tiết… Tầm ca ca…”
Hai chân Tống Như Oản gắt gao quấn quanh eo của Tạ Tầm, cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy lưng hắn, móng tay đâm vào da thịt hắn. Lối đi bên trong hoa huy*t nóng bỏng ướŧ áŧ bỗng co rút, ái dịch phun thẳng lên qυყ đầυ thô cứng.
Tạ Tầm nhắm mắt cảm thụ sự run rẩy bên trong hoa huy*t của Tống Như Oản, sau đó lại mạnh mẽ tiếp tục va chạm, từng nhịp nông sâu. Cho tới khi Tống Như Oản gần như hôn mê bất tỉnh, hắn mới đưa tay giữ chặt lấy eo thon của nàng, hạ thân cuồng loạn ra vào, côn th*t chôn sâu vào trong tiểu huyệt. Tiếp theo, thân thể hắn kịch liệt rung động, bắt đầu phóng ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đặc sệt, "A… Bắn cho muội… bắn hết cho bảo bối của huynh…”
Tạ Tầm rung động một hồi lâu, ở trong hoa huy*t cọ cọ vài cái rồi mới cúi đầu, rút côn th*t đã mềm nhũn ra khỏi cơ thể Tống Như Oản. Theo động tác của Tạ Tầm, một lượng d*m thủy lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙ khẽ chảy ra, rơi xuống khăn trải giường, có vẻ da^ʍ mị vô cùng.
Lúc này, Tống Như Oản vẫn chưa hồi phục tinh thần, như đang ở trên mây, không biết tâm trí đã phiêu du tới nơi nào. Tạ Tầm xoay người xuống giường, trước tiên qua loa lau chùi cho hạ thân của mình, sau đó cẩn thận rửa sạch hạ thân của Tống Như Oản, kết thúc liền ôm lấy nàng đi ngủ.
Hừng đông, Tống Như Oản tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn người, nếu không phải giữa hai chân khác thường, nàng còn tưởng rằng đêm qua chỉ là một giấc mộng. Nàng tự an ủi chính mình, nhất định phải tin tưởng Tạ Tầm, tin tưởng tình cảm thanh mai trúc mã của bọn họ.
…
Đầu tháng ba, đường ca của Tống Như Oản, cũng chính là thế tử của phủ Vĩnh An hầu, Tống Gia Dụ nghênh thú đích thứ nữ của Công Bộ thị lang làm vợ. Bên trong phủ giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng, hôm nay Tống Như Oản mặc một thân điệp luyến hoa rải váy, phảng phất hoa trung tiên tử, mỹ mạo khả nhân.
Tiếu Thừa Diễn là bạn tốt của Tống Gia Dụ, tất nhiên là sáng sớm đã tới Vĩnh An hầu phủ, hắn vừa thấy Tống Như Oản liền đi qua, thi lễ với nàng, “Như Oản.”
Tống Như Oản cũng đáp lễ, “Tiếu đại ca.” Nhưng mà Tống Như Oản cũng không tính sẽ nói thêm cái gì, nàng muốn đi ra cửa chờ, Tạ Tầm cũng là khách mời, tính thời gian, cũng sắp tới rồi.
Tiếu Thừa Diễn kéo Tống Như Oản lại, vội la lên: “Như Oản, muội muốn đi tìm Tạ Tầm sao?”
Tống Như Oản thoát khỏi đôi tay của Tiếu Thừa Diễn, cũng không phủ nhận.
“Muội còn tìm hắn làm gì nữa? Hắn sắp thành thân với Phù Xu công chúa, muội biết không?” Trong lòng Tiếu Thừa Diễn như bị lửa đốt, hắn không hiểu tại sao Tống Như Oản đối với Tạ Tầm cứ như bị bỏ bùa, cho dù Tạ Tầm chân trong chân ngoài, trong mắt nàng vẫn là chỉ có hắn!
===
Các nàng hãy bình tĩnh, bệnh lười của ad lại tái phát, xin đừng thúc giục kẻo phản tác dụng, haizzzzzz ad edit theo tâm trạng thôi à, không drop đâu, yên tâm, chỉ là rất lâu mới xong, vì vậy để an toàn các nàng hãy chờ truyện hoàn đọc cho nó đỡ đứt đoạn.
(๑❛ ‿❛๑)