Tạ Tầm tách hai chân Tống Như Oản ra, sau đó nắm lấy côn th*t, đặt lên địa phương mẫn cảm mà cọ sát, "Oản Oản, muội chảy nước..."
Thân thể Tống Như Oản trần trụi, hai chân rang rộng ra hai bên, nằm trên giường, toàn thân phiếm hồng, "Tầm ca ca... huynh đừng nói nữa... mắc cỡ chết người..."
Tạ Tầm xoa nắn đôi gò đào cao ngất của Tống Như Oản, cưỡng bách nàng nhìn vào mắt hắn, trong mắt là nhu tình mật ý, "côn th*t lớn đã ăn rồi, hiện tại còn e lệ làm cái gì?"
Thấy Tống Như Oản dứt khoát nhắm chặt hai tròng mắt, lông mi không ngừng rung động, hắn buồn cười tiếp tục đùa nghịch ngực nàng, trong miệng nói ra lời hạ lưu, "Huynh nhớ rõ lần trước, chính nơi này đã mở rộng chào đón huynh, sau đó gắt gao giữ chặt lấy côn th*t không cho nó rời đi. Tiểu huyệt giống như có ngàn cái lưỡi thay phiên nhau liếʍ láp huynh, còn chảy ra dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ. Nga, đúng rồi, cuối cùng muội còn cầu xin huynh dùng sức."
Tống Như Oản duỗi tay che lại đôi môi của Tạ Tầm, "Tầm ca ca... Huynh đừng nói nữa..."
Tạ Tầm vươn đầu lưỡi liếʍ lên lòng bàn tay Tống Như Oản, chỉ thấy Tống Như Oản giống như bị điện giật rụt tay về, hắn ái muội thân thể dán lên da thịt của Tống Như Oản, dưới vòm ngực cứng rắn là đôi phong nhũ mềm mại, nhũ hoa đã sớm đứng thẳng, lúc này lại cọ sát lên ngực hắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng. Khó trách người ta thường nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hắn mê luyến Tống Như Oản, mê luyến đến nỗi chính bản thân hắn cũng không thể tưởng tượng nổi.
"Oản Oản, muốn huynh sao? Nếu muốn, thì mau mở chân ra, vòng qua eo huynh, chờ lát nữa liền bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho muội uống, cho cái miệng nhỏ phía dưới được ăn no."
Tống Như Oản bị Tạ Tầm cọ sát tới ngứa ngáy khó nhịn, đôi chân thon dài gắt gao cuốn lấy vòng eo săn chắc của hắn, hoa huy*t giữa hai chân hoàn toàn rộng mở, chờ đợi côn th*t thô dài tiến vào.
Tạ Tầm thấy thế, một tay đỡ lấy côn th*t cực đại của mình, một tay nắm lấy eo thon của Tống Như Oản, nhờ d*m thủy bôi trơn, xì một tiếng liền hoàn toàn đi vào.
Cơ thể Tống Như Oản nháy mắt bị lấp đầy, nàng rêи ɾỉ thành tiếng, mị thịt bên trong hoa huy*t gắt gao kẹp chặt côn th*t. Tạ Tầm thoải mái thở dài một tiếng, thân thể không tự chủ được hơi động lên, "Oản Oản bên trong muội thật chặt, nóng quá. Đã bị huynh làm nhiều lần như vậy, mà vẫn chặt như cũ!"
Tiếp theo, tốc độ va chạm của Tạ Tầm càng lúc càng nhanh, tạo thành kɧoáı ©ảʍ khiến Tống Như Oản chảy ra nhiều d*m thủy, lại bị ma xát thành bọt trắng, theo động tác của Tạ Tầm phát ra thanh âm òm ọp òm ọp.
Tống Như Oản nhịn không được rêи ɾỉ, nàng vặn vẹo eo nhỏ, giống như yêu tinh quấn chặt lấy cơ thể của Tạ Tầm, "Tầm ca ca... thoải mái quá... sâu hơn nữa..."
Tạ Tầm nghe xong liền càng thêm ra sức mà ra vào tiểu huyệt Tống Như Oản, hắn cúi đầu nhìn địa phương giao hợp, chỉ thấy hoa huy*t đỏ thẫm bị côn th*t hung mãnh chọc vào rút ra. Bọt trắng dính lên da thịt xung quanh, Tạ Tầm cúi đầu hôn lên cái cổ mảnh khảnh của Tống Như Oản lưu lại dấu hôn ướŧ áŧ, đôi tay không ngừng xoa nắn đôi gò bông tuyết trắng.
Hai ngực của Tống Như Oản có vẻ như đã lớn hơn rất nhiều, cả bàn tay của Tạ Tầm đã không cầm được hết, trong quá trình nắn bóp, da thịt trắng nõn từ khe hở ngón tay tràn ra, dụ hoặc Tạ Tầm chỉ muốn há miệng đem nó nuốt vào bụng.