Lúc Mạc Quân được ba người kia cho “tha” trở lại đã là gần nửa tiếng sau, chỉ trong nửa tiếng, hình tượng bên ngoài của Mạc Quân phải nói là đã được thay đổi vô cùng lớn, hoàn toàn là “Một trời một vực”……!!! Mái tóc bù xù che khuất hơn phân nửa khuôn mặt được cắt tỉa gọn gàng, thay đổi một thân áo sơ-mi trắng, gọng kính to đùng, cổ lỗ sĩ cũng bị vứt bỏ ở một góc xó nào đó, triển lộ hoàn toàn khuôn mặt có thể xưng là “Yêu nghiệt” ra—!!! Ko phải là một câu “diễm áp toàn trường” là có thể hình dung hết nha~!!!
_ Bang chủ…..bang chủ tới rồi—!!!
_ Nha~!!! quả nhiên là Bang chủ sao…..ko hề khác biệt mấy so với trong Game đâu—-!!!!
_ Wow….hôm nay chúng ta có lộc mắt rồi, lại thêm một vị tuyệt sắc mỹ nam nữa….!!!
…………
………………………………
Đám Triệu Lâm, Hạ Quy Linh và Đồng An thấy vậy ko khỏi vụиɠ ŧяộʍ lau mồ hôi…….[ Này nhưng là thành quả của máu và nước mắt nha—-!!! Có trời mới biết để thay đổi hình tượng cho cái tên vừa quê mùa vừa cứng đầu này khó khăn như thế nào đâu—-!!! Dằn co gần nửa tiếng mà chỉ chịu cắt cái tóc với thay bộ đồ mà thôi……bọn này làm vậy là vì ai nha???]
Tiêu Dật hài lòng nhìn hình tượng mới của Mạc Quân, đứng dậy nhìn về phía cậu, chìa bàn tay thon dài, khẽ kéo khóe môi, nở một nụ cười cực đạm:
_ Tiêu Dật—-!!!
Mạc Quân bị nụ cười hiếm hoi kia khiến cho có chút hoảng thần, giật mình nhìn bàn tay trước mặt, đồng dạng mỉm cười:
_ Mạc Quân—-!!!
Hai vị tuyệt thế mỹ nam đứng đối diện, tay nắm chặt tay, mắt đối diện mắt…….tạo thành một bức tranh cực kỳ mỹ lệ, mọi người ko hẹn mà cùng lặng lẽ thả chậm nhịp thở, mắt ko chớp nhìn chằm chằm khung cảnh hữu tình này ….!!! Vài cô gái nhịn ko được lén lút lấy điện thoại ra vỗ vài tấm, hiểu ý nhìn nhau cười đến quỷ dị—!!!
Bên này Tiêu Diễm Chi và Hà Mạch Tú lại bị tình cảnh trước mắt khiến cho trợn mắt há mồm…..
[ Anh hai……cười??? Lại còn cười đến “ôn nhu” như vậy??? AAAAA—!!! Anh hai sẽ ko là thực sự thích tên đó đấy chứ??? ] – * nắm đầu bức tóc-ing*
[ Ko thể nào…!!! Tại sao Tiêu Dật và Nam chính lại có vẻ ái muội như vậy??? Tuyệt đối ko cần lúc mình vừa đắc ý lại dội một chậu nước lạnh Thế giới này thực ra là Đồng nhân đam mỹ nha~!!!] * khóc ko ra nước mắt-ing*
Kết thúc màn chào hỏi, đám người bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, la hét cười đùa, có vài tên rượu vào lớn mật còn đòi phạt Mạc Quân và Tiêu Dật tội đến trễ…….sau đó…….ko có sau đó.
Tên ma men kia ko hề ngoài ý muốn bị ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Dật khiến cho cả người như bị quăng vào hầm băng, ngạnh sinh sinh tỉnh rượu. Tỉnh lại liền thấy Tiêu Dật dùng ánh mắt lạnh như băng, ko có cảm tình nhìn chằm chằm mình cộng với đang đứng một bên mỉm cười đến vô cùng đáng sợ Bang chủ thì ko khỏi rùng mình, vội vàng hối đến ruột đều thanh, lăn, lê, bò, lết cầu tha thứ đi—!!!
[ Bạn hữu, chúc may mắn—-!!! Thượng đế phù hộ ngươi, A-men ] – chúng xem kịch + vui sướиɠ khi người gặp họa…!!!
Tiêu Dật ngồi nhìn bọn họ hát hò, đùa giỡn………nhàm chán ngáp một cái, liếc mắt nhìn xung quanh kiếm xem có gì đó thú vị đi—!!!
Bên trái là vị “hôn thê” e thẹn…..chậc….ko nói cũng thế…..
Bên phải là nhìn như trấn định kỳ thật tim đang nhảy như điên Mạc Quân, bên cạnh cậu là xinh đẹp tựa như một pho tượng bằng ngọc, trầm mê trong Thế giới riêng của mình – Lãnh Ngưng…..Về phần Tiêu Diễm Chi??? Đang cùng một cô gái sở hữu vẻ đẹp nhẹ dịu như sương mai trò chuyện một chỗ trông có vẻ vô cùng vui vẻ đâu…!!!
[ Nhanh như vậy đã thân thiết rồi??? giữa nữ chủ và nữ chủ ko nên là hai đầu cùng cực của một nam châm sao??? Xem ra cô nàng Thấm Lạc Mai này ko đơn giản nha~!!! ] – đúng vậy, cô gái đó ko phải ai khác mà chính là một trong các lão bà của Mạc Quân – Thấm Lạc Mai. Trong nguyên tác, cô nàng là người duy nhất đủ thông minh cũng đủ lý trí để đấu trí với Tiêu Diễm Chi, xem như là “kỳ phùng địch thủ” đâu…!!!
Phải biết Tiêu Diễm Chi nhưng được công nhận là một thiếu nữ Thiên tài, chất xám gấp đôi người bình thường nha~!!!
Tổng cộng hiện tại xuất hiện ở đây là 4 cái nữ chủ, có lẽ nên tìm thời gian rảnh đi K.O bớt mấy vị nữa chủ còn lại đi, chờ đợi cũng ko phải là phong cách của hắn, đôi khi tấn công lại là cách phòng thủ tốt nhất đa—-!!!
________________________
Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, sau buổi tụ hội rôm rả, mọi người ai lại về nhà đấy….Mạc Quân, Tiêu Dật, chúng lão bà và đám bang chúng cũng lại tiếp tục cuộc sống thường ngày: ăn, ngủ và chơi trò chơi. Nhưng…..Tiêu Dật thật sự là người an phận như vậy sao??? Đùa à…..làm sao có thể….ko tin, nhìn xem liền biết.
Trong biệt thự nhà họ Tiêu lúc này đang diễn ra một cuộc nói chuyện căng thẳng….…
_ Sao? Muốn sống riêng? – giọng nói tao nhã, dịu nhẹ của Tiêu mẹ vang lên đánh vỡ ko khí trầm lặng trong phòng khách.
_ Vâng—!!!
_ Sao tự nhiên đang yên đang lành lại “đùng” một cái muốn ra sống riêng?
_ Đúng đó anh hai, sao đang yên dang lành lại đòi sống riêng? – Tiêu Diễm Chi nũng nịu ôm lấy cánh tay hắn, nhíu mày hỏi
_ Ko có gì…..chỉ là….muốn sống tự lập mà thôi!!! – Tiêu Dật đỉnh khuôn mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày, khô cứng trả lời.
Vẫn ngồi một bên ko nói lời nào Tiêu Trình – bố của hai anh em Tiêu Dật và Tiêu Diễm Chi cuối cùng cũng có động tác, lặng lẽ ngẩng khuôn mặt tuấn mỹ ko thua kém ai lên nhìn về phía Tiêu Dật….
Gương mặt nghiêm nghị như sắt đá cộng với đôi mắt sắc bén tựa loài dã thú, ko gì là ko nói lên sự nguy hiểm của người đàn ông này….có thể nói đây là “đối thủ” đáng gờm nhất từ trước đến nay mà Tiêu Dật gặp phải. Và Tiêu Dật –
người trực tiếp chịu ảnh hưởng của ánh mắt sắc đó nhọn tất nhiên là cũng nhận ra áp lực vô hình tỏa ra từ vị gia chủ Hắc Đạo….nó như một quả khinh khí cầu khổng lồ, ép đến hắn muốn nghẹt thở. Thật sự là…quá nguy hiểm.
[ Đinh—!!! Cảnh cáo người chơi, nếu người chơi bị nhân vật trong các Thế giới phát hiện lập tức sẽ bị gạt bỏ, thân thể đang cất giữ ở Thế giới thật sẽ thực sự trở thành người chết, mời người chơi chú ý…!!! ]
Mặc cho mồ hôi lạnh đã thấm đầy lưng áo, Tiêu Dật một bên nghe âm thanh cảnh cáo của Hệ thống, bên vẫn cố cắn răng chịu đựng nhìn thẳng ánh mắt Tiêu Trình, đổi mắt tràn đầy kiên quyết, ko có một chút gì tỏ vẻ thoái nhượng, bởi vì Tiêu Dật thật sự chắc chắn là sẽ ko yếu đuối như thế……..
Thời gian hai bố con đối diện hẳn là ko quá lâu, nhưng đối với Tiêu Dật, nó dài như cả một thế kỷ vậy…..cho đến khi hắn nghĩ là Tiêu Trình hẳn là đã phát hiện ra điều gì đó thì người đàn ông kia đã thu hồi tầm mắt lãnh liệt, trong khóe mắt là ko hề dấu diếm vẻ hài lòng, gật đầu nhìn Tiêu Dật, trầm giọng nói:
_ Có thể…!!! Ngày mai liền dọn đi—!!!
[ Phù ~ má ơi, tưởng chết chắc rồi chứ…!!! ] – Tiêu Dật nhẹ nhàng thở ra một hơi, trấn định gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Và cứ thế, chuyện chuyển ra sống riêng trải qua vài câu nói ít ỏi của hai cha con liền đã được nhẹ nhàng định ra……..Tiêu mẹ và Tiêu Diễm Chi chỉ còn bít ngồi một bên há hốc mồm …!!! Vậy….thật sự là Tiêu Dật bỗng nhiên cảm thấy mình đã lớn, cần tự lập một chút mới ra dáng đàn ông??? Tiêu Dật tỏ vẻ: Đàn ông là cái gì? có thể ăn sao??? cần quan tâm đến điều đó làm gì………???
Ko phải??? Thế mục đích thật sự của chuyến dọn nhà này là gì?
[ Tất nhiên là để đá bớt nữ chính rồi—!!! ] – Tiêu Dật hài lòng nhìn căn hộ màu trắng gọn gàng, xinh xắn, trang trí thanh nhã mà mình sắp dọn đến. Căn hộ này ko phải của ai khác mà chính là của cô y tá xinh đẹp – Diệp Lan, một trong số các lão bà tương lai của Mạc Quân.
Hai người này đến với nhau cũng là vì căn hộ này đây….chàng chuyển đến đối diện nhà nàng. Một lần gặp nàng bị một đám côn đồ gây rối lập tức liền anh hùng cứu mỹ nhân, và sau đó hẳn là ai cũng đoán được. Nàng cảm động, nguyện hiến dâng cả tấm thân mình để trả ơn cứu giúp của chàng…….nhưng, đau đớn thay, chàng đã có người yêu mà còn ko chỉ một người. Đau lòng nhưng ko thể dứt bỏ, nàng quyết định chấp nhận chia sẻ tình cảm với các cô gái khác, chỉ mong được ở bên chàng là đủ …..Happy ending.
_ Ha~ bây giờ căn hộ của Diệp Lan bị lão tử mua mất rồi….ko tin là cô nàng đó còn có thể gặp được Mạc Quân…!!! – Tiêu Dật ko khỏi cười nhạt, tâm tình tốt lắm bắt đầu đi dạo xung quanh, tham quan phòng đi….!!! Bên tai là văng vẳng tiếng nói khô cứng, ko chút cảm tình của Hệ thống:
[ Đinh—!!! Nhiệm vụ chính hoàn thành: 3/7. Hoàn thành: 60% ]