*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc._________________________
Chung Hằng bị cô kéo lại như vậy, trong đầu sắp bốc hoả dường như giảm xuống một nửa, tất cả sự chú ý đều tập chung vào bàn tay kia của cô dường như ngỡ ngàng không thôi, làm cho lòng bàn tay của anh đột nhiên nóng bừng.
Chung Hằng quay đầu lại không được tự nhiên cho lắm, nhìn thấy Hứa Duy đang nhìn chằm chằm anh, trong mắt tràn ngập sự lo lắng.
Những người ở bên trong đang đứng xung quanh cao cao mập mập, một mình cô nhìn gầy gò nhỏ nhỏ, trong tay còn cầm cặp sách của anh.
Trầm mặc hai giây, Chung Hằng vươn tay cầm cặp của mình, một tay kéo Hứa Duy, dắt cô đến chỗ cửa sổ, từ trạm đó anh tách hẳn đám người xung quanh, Hứa Duy được anh bảo vệ ở trong.
Cô thử kéo tay ra, Chung Hằng cúi đầu liếc một chút, buông lỏng cô ra.
Xe lại mở lần nữa.
Có hành khách vẫn còn ở đó nhỏ giọng bàn luận chuyện vừa rồi: "Thực sự là... Loại người gì cũng có, giữa ban ngày còn dám quấy rối nữ sinh, người ta né tránh, anh ta còn đi theo, hừ."
"Gan lớn thật đấy, khẳng định đây không phải là người đầu tiên bị anh ta hành xử buồn nôn như vậy..."
"Cũng không phải." Giọng nói loáng thoáng truyền đến tai Chung Hằng, anh nhớ tới một màn kia, hoả khí bất tri bất giác lại nhen nhóm trở về.
Một quyền kia căn bản không đủ, phải là một cước đá phế luôn cháu trai của tên đó.
Trong lòng Chung Hằng vẫn đang suy nghĩ ra một vạn cách đánh tên thối tha kia, nhưng vẫn không giảm được sự tức giận.
Hứa Duy dựa bên cửa sổ một hồi, trong tâm dần dần bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu nhìn Chung Hằng, thấy cậu ấy đang khom người hơi cúi đầu, tròng mắt hiện lên tức giận, trán nổi đầy gân xanh, hai hàng lông mi gọn gàng, thỉnh thoảng hơi động một cái, môi của cậu ấy mím chặt, hình như còn đang tự cắn, miệng môi dưới hiện ra rõ màu đỏ.
Cậu ấy đang suy nghĩ gì? Vẫn còn tức sao?.
Hứa Duy nhìn chằm chằm một hồi lâu, tinh thần lung lay, ánh mắt dời đi chỗ khác, cách nửa phút, lại quay lại, nhìn gương mặt của cậu ấy.
Lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, Hứa Duy cảm thấy mờ mịt: Mình có làm gì đâu?
Còn chưa nghĩ ra cho rõ ràng, người trước mặt bất thình lình ngẩng đầu, mí mắt cũng nhấc lên, ánh mắt trầm trầm chiếu thẳng đến cô.
Hứa Duy phát hiện khóe mắt cậu ấy hơi đỏ lên.
"... Trước kia từng bị thế này?" Chung Hằng cau mày hỏi.
Hứa Duy sửng sốt một chút, phản ứng kịp là cậu ấy đang nói với mình chuyện vừa xảy ra.
Cô lắc đầu: "Không có, hôm nay cám ơn cậu."
Chung Hằng nhìn cô một hồi, nói: "Vừa rồi em không nên kéo tôi."
"Tôi..." Hứa Duy há to miệng, nhất thời không biết nên giải thích hay là nên xin lỗi.
Chung Hằng ngó mặt đi chỗ khác nhìn sang một bên, cách mấy giây nói ra một câu: "Con mẹ nó chứ muốn chọc giận chết rồi..."
Câu này âm điệu cực thấp, dường như là chỉ lầm bầm trên đầu lưỡi.
Nhưng Hứa Duy nghe thấy.
Trên xe tạp âm rất nhiều, mấy chữ mơ hồ không rõ này lại làm cho cô không hiểu sao có chút luống cuống.
Cậu ấy nói muốn chọc giận chết rồi.
Cô không thể tránh khỏi nghĩ đến hình tượng chảy máu mũi ròng ròng của người này ngày hôm đó.
Cũng đừng có tới thêm lần nữa nha.
"... Chung Hằng."
Hứa Duy bật thốt lên kêu lên tên của anh, mang theo chút khẩn trương nhìn anh: "Cậu đừng tức giận."
Đầu lông mày Chung Hằng hơi giơ lên, khẽ hừ một tiếng.
Hứa Duy chưa dỗ con trai bao giờ, ngoại trừ khi còn bé chơi đùa ở nhà hàng xóm dỗ cậu bé chơi cùng, cô không còn kinh nghiệm nào khác, nếu như biến khéo thành vụng sẽ càng hỏng bét.
Lĩnh hội được từ lần giáo huấn trước, Hứa Duy không tiếp tục nói loạn gì thêm nữa, để tránh một lời không hợp kích động đến cậu ấy.
Hai người trầm mặc đã qua được hai trạm, sau khi xuống xe cũng là một trước một sau.
Qua đường lớn, Hứa Duy xoay người.
Chung Hằng dừng bên ngoài mấy bước, lông mày vẫn nhíu lại như thế.
"Gặp lại."
Hứa Duy đi vào hẻm nhỏ, lúc rẽ ngoặt quay đầu nhìn thoáng qua, Chung Hằng vẫn còn đứng ở nơi đó, dùng chân đá những viên sỏi đá trên mặt đất, đá liên tục mấy cái, càng đá càng dùng sức.
Anh đá xong, ném cặp sách, đặt mông ngồi vào tảng đá lớn ở đầu ngõ.
Hứa Duy nhìn một lúc.
Trời đang chuẩn bị tối dần.
Hình như cậu ấy không có ý định đi về, cúi đầu ngồi ở đó, cũng không biết là làm gì.
Hứa Duy đứng một lúc, bước chân đi nhanh hơn.
Hẻm nhỏ lúc chạng vạng tối không yên tĩnh, mọi người đều đang đi làm về, đi xe qua cửa ngõ, còn có học sinh tiểu học đeo cặp sách đi qua.
Còn chưa được mấy phút, có bóng dáng nhỏ từ bên trong ngõ hẻm chạy đến, dừng ở cửa ngõ.
"Chung Hằng, tôi mời cậu ăn cái gì đi."
Hứa Duy thở phì phò, lần đầu tiên Chung Hằng thấy biểu lộ ngu ngơ trên gương mặt.
Cô đi tới, nhặt lên cặp sách của cậu ấy vỗ vỗ bụi đất: "Nhưng mà ở đây không có đồ gì ngon, chỉ có chỗ đó có một cửa hàng bán nổ chuỗi, rất nhiều các món khác nữa, tôi từng thử rồi, cũng không tệ lắm, cũng không biết có hợp khẩu vị của cậu không, tôi đưa Lâm Ưu đi ăn thử, cậu ấy nói ăn rất ngon, cậu có muốn thử không?"
Cô nói một câu dài như vậy, tốc độ nhanh hơn bình thường, vậy mà không bị vấp.
Hỏi xong câu cuối cùng, cô ôm cặp sách của anh đứng bất động ở đó.
Học sinh tiểu học đang cãi nhau ầm ĩ đứng một bên nhìn bọn họ.
Người đạp xe xích lô đi qua cũng quăng lại một ánh nhìn.
Nơi địa phương nhỏ này rất an tĩnh, giống như tất cả mọi thứ đều trở nên dừng lại.
Không biết qua mấy giây, Chung Hằng cúi đầu cười một tiếng, phủi mông một cái đứng lên: "Được thôi."
Hai chữ này chỉ còn vui vẻ, những buồn bực kia dường như đã chạy tới tận chân trời.
Cửa hàng bán nổ chuỗi(*) kia không xa, đi bộ năm mươi mét là đến.
Mặt tiền cửa hàng có chút nhỏ, không có tấm biển nghiêm chỉnh, chỉ có một tấm giấy viết:"Quà VặtTrương Nguyên" bên trong, hai vợ chồng đang vội vàng ở trước bếp.
Ở trong tiệm, có bàn ngồi hai người, có một bàn là mấy người học sinh, một bàn khác là công nhân làm việc ở công trường.
Hứa Duy cầm cái khay, nói với Chung Hằng: "Cậu qua đây chọn đi."
Trên bàn đặt rất nhiều những đồ đã ướp sẵn, dùng cái âu lớn để đựng và phân loại.
Chung Hằng không khách khí, chọn lấy không ít, Hứa Duy lại thêm một chút, cầm tới đưa cho bà chủ: "Không nên cho nhiều ớt."
"Được rồi."
Chung Hằng đã đến chỗ ngồi xuống.
Hứa Duy đi tới hỏi: "Cậu muốn uống gì? Bia không?"
Chung Hằng: "Em uống gì?"
"Nước ngọt." Hứa Duy chỉ cho cậu ấy nhìn: "Loại kia là nước trái cây vị vải, uống rất được, cậu muốn thử một chút không?"
"Được thôi."
Cậu ấy đột nhiên phá lệ trở nên dễ nói chuyện.
Hứa Duy kinh ngạc nhìn cậu ấy một chút.
Chung Hằng giương mắt: "Sao thế?"
"Không sao."
Hứa Duy đứng dậy đi tới cầm hai lon nước ngọt.
Rất nhanh, nổ xuyên nóng hổi được đưa tới.
Chung Hằng hết giận, bụng lập tức đói, anh ăn cũng không thận trọng nữa, tốc độ còn hơi nhanh.
Tiệm này ớt tương là do ông chủ tự chế, qua cay, mặc dù không cho nhiều, hương vị vẫn rất nặng.
Hứa Duy hỏi: "Có phải rất cay hay không?"
"Không cảm thấy."
Chung Hằng thờ ơ liếʍ môi một cái, rút khăn tay lau mồ hôi. Hứa Duy mắt nhìn thấy bờ môi đỏ đỏ kia, đoán được hẳn là cậu ấy không nói thật.
Chung Hằng uống xong nước ngọt.
Hứa Duy lại đưa thêm một lon cho cậu ấy.
Hai người giải quyết xong một bàn thức ăn, bên ngoài trời cũng đã tối hẳn
Hứa Duy thanh toán hết.
Đi ra cửa, cậu ấy vẫn như thường đưa cô đến ngõ.
Hứa Duy nói: "Cậu nhanh đi về đi"
Chung Hằng ừ, chân vẫn bất động.
"Cậu đi đi chứ."
Chung Hằng mượn ánh sáng ven đường liếc cô một cái, không nói.
Hứa Duy hỏi: "Sao thế?"
"Không sao." Anh sâu kín nhìn cô một hồi, cầm túi sách đeo lên lưng "Hỏi em một vấn đề."
"Ừm?"
"Sao em đối xử tốt với tôi như vậy?"
Cái này kêu là tốt? Hứa Duy nói: "Chỉ là mời cậu ăn nổ xuyên."
"Em từng mời người khác?" Anhnhíu mày.
"Tôi mời Lâm Ưu."
"Ngoại trừ cậu ấy."
"Vậy thì không có."
Chung Hằng khóe miệng ngoắc ngoắc: "Vậy thì cũng đừng thêm ai."
"..." Hứa Duy sửa sang: Logic này cũng có chút đạo lý... Được thôi, tùy cậu ấy đi, hết giận là được, không giống lần chảy máu cam kia.
Cô không nói chuyện, Chung Hằng đương nhiên cho rằng cô chấp nhận, tâm tình của anh càng thêm vui sướиɠ..
Anh cứ vui như vậy tới mấy giây cũng không tiếp tục làm nên nữa, chớp mắt lập tức đã cười phong đãng làm điên đảo chúng sinh hướng cô cười, lông mày đôi mắt cũng giống như biết nói chuyện, tất cả đều là hào quang, mà đôi môi cũng đỏ nên do bị ớt làm cay, ánh đèn đường chiếu đến càng làm cho mọi thứ trở nên có ẩn ý.
Dù cho Hứa Duy đã từng gặp qua, cậu ấy đột nhiên như vậy, cũng không chịu được.
Lúc này so với trước đó có chút khác biệt, không hiểu sao mặt cô chợt đỏ lên.
Chung Hằng lại tiếp tục tiến đến.
Anh thu lại nụ cười: "Hứa Duy."
"Ừm."
"... Tôi đẹp trai nhỉ."
"..." Không ai trả lời, anh tự cười một tiếng, trong mắt có ánh sáng đi lại.
Qua mấy giây, đôi mắt anh tinh tế nhìn cô, thấp giọng nói: "... Em thật sự không thích tôi một chút nào sao?."
HẾT NGOẠI TRUYỆN 13~~~~~
Nổ chuỗi: mọi người đã ăn kiểu buffet đồ nướng chưa, cái nổ chuỗi này nếu như không nhầm thì cũng giống như vậy, khác cái thay vì mình tự nướng thì bên đó mình chọn xong người ta nướng cho mình thôi, kiểu xiên nướng đó.
Long time no see
Dù nhớ mọi người và thi thoảng vẫn vào đọc hoặc tl cmt của mn nhưng đến bây giờ mình phải mất 3 ngày mới xong được chương này, không có gì khó cả chỉ là mình bận nhiều việc quá thôi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới mình nhé, mình sẽ cố gắng nâng cấp bản thân để làm trau chuốt hơn cho mọi người đọc không cảm thấy bực.