Vu Thần Kỷ

Chương 273: Bố trận

Vô số bọ cánh cứng màu đen cùng trứng trùng giống như nước lũ, gào thét hướng thần tháp ùa đi.

Đế Sát khinh thường nhìn sâu bọ rợp trời rợp đất đánh úp lại, hắn đột nhiên há mồm, một viên bảo châu màu tím to bằng nắm tay, mặt ngoài có chín con rồng lửa như ẩn như hiện mang theo ánh lửa phun ra.

Tiếng rống của cự long phóng lên cao, từng mảng lớn lửa đáng sợ màu tím bao phủ phạm vi mười mấy dặm.

Ngọn lửa dinh dính đem toàn bộ sâu bọ và trứng trùng quét sạch, lửa như vật còn sống dính ở trên người các chiến sĩ dị tộc bị thương, đem trứng trùng trên người bọn hắn cho một mồi lửa đốt sạch. Lửa bá đạo đem cả mảng lớn da thịt các chiến sĩ dị tộc cũng đốt thành tro tàn, nhưng toàn bộ chiến sĩ dị tộc bất chấp đau đớn, đều vui vẻ nhấc tay hoan hô.

Trùng khôi còn chưa tự bạo đã không còn cơ hội tự bạo, một con rồng lửa từ trong bảo châu chạy ra, thân rồng dài cả trượng hóa thành một luồng sáng, nhanh như tia chớp xuyên thấu thân thể các trùng khôi.

Từng cái lỗ chân lông của các trùng khôi đều phun ra mảng lớn ánh lửa, trứng trùng trong cơ thể bọn hắn bị đốt thành tro, kéo theo thân thể bọn hắn cũng đồng loạt hóa thành một làn khói.

Đế Sát nheo mắt, đứng ở trên tháp tòa của thần tháp, kiêu căng giơ đôi bàn tay, ngửa mặt lên trời rống to: “Huyết Nguyệt chí thượng!”

Toàn bộ chiến sĩ của Đế Sát quân đoàn, bao gồm hai cánh trái phải những con em hào môn đến lăn lộn quân công, kiếm chỗ tốt đều giơ đôi bàn tay, hô ứng Đế Sát rống to lớn tiếng rít gào: “Huyết Nguyệt vĩ đại chí cao tại thượng!”

Trong tiếng hoan hô sôi trào như nước, sĩ khí Đế Sát quân đoàn chợt tăng vọt lên tới cực điểm. Tuy trùng khôi tạo thành chiến tổn mấy nghìn người đối với bọn hắn, nhưng gương mặt toàn bộ chiến sĩ đều biến thành màu đỏ rực khác thường, dục – vọng chiến đấu của bọn hắn đã sôi trào đến cực điểm.

Cơ Hạo đứng ở trên lưng Nha Công, đứng xa xa nhìn Đế Sát ngửa mặt lên trời thét dài.

Cuồng phong cuốn lên áo choàng, chiến y của Đế Sát, nhấc lên tóc dài, tay áo của hắn bay múa. Huyết quang quanh quẩn toàn thân Đế Sát, con mắt dựng thẳng ở mi tâm thì tối đen như mực, xa xa nhìn lại, Đế Sát giống như ma thần trong địa ngục bò ra, cả người tràn ngập sát khí làm người ta không rét mà run.

Càng làm Cơ Hạo rung động, là thạch kiếm trong thần hồn không gian không ngừng chấn động.

Thạch kiếm đối với Đế Sát tế ra bảo châu màu tím sinh ra cảm ứng. Viên bảo châu màu tím đó, rõ ràng cũng là một món thánh binh thiên địa sinh thành, hơn nữa tự nhiên thai nghén ra một loại hỏa chủng thiên địa linh hỏa uy lực cực lớn.

Viên Cửu Long Hỏa Châu màu tím này, vừa lúc là khắc tinh của trùng hải của Khương Trảo!

“Gã này vận khí thật tốt. Bên trên viên bảo châu này, ta ngửi được khí tức Nam Hoang.” Cơ Hạo lẩm bẩm, không ngừng trấn an thạch kiếm xao động bất an ở trong thần hồn không gian.

Thạch kiếm bị Cơ Hạo lấy nguyên thần luyện hóa, cho nên rất nhanh, ở dưới Cơ Hạo toàn lực trấn an thạch kiếm yên tĩnh xuống.

Nhưng Đế Sát tế ra Cửu Long Hỏa Châu thì bạo ngược vòng quanh Đế Sát điên cuồng xoay tròn, không ngừng phun ra mảng lớn lửa màu tím. Đế Sát rít gào trầm thấp, há mồm ở trên bảo châu phun lên ba ngụm máu tươi, một đạo huyết quang ở mi tâm bắn nhanh ra, hung hăng đánh vào trên bảo châu, giờ mới miễn cưỡng đem bảo châu một lần nữa nuốt trở lại trong mồm.

“Thiên địa thánh binh còn chưa luyện hóa?” Mắt Cơ Hạo chợt sáng ngời, hướng Đế Sát khóe miệng mang theo một tia vết máu nhìn thật sâu.

Nha Công thét dài một tiếng, hóa thành luồng sáng hướng trong Xích Phản sơn bay đi. Cơ Hạo quay đầu nhìn quanh, Đế Sát đang đứng ở trên thần tháp lớn tiếng quát, quân đội hai cánh trái phải hướng trung quân của hắn hội tụ. Đại quân cuồn cuộn đẩy nhanh tốc độ, hướng về phương hướng rút lui mình đuổi theo.

Ngắn ngủn thời gian một chén trà nhỏ, Nha Công bay đến đỉnh đầu Khương Trảo, sau khi lượn một vòng mới hạ xuống.

Cơ Hạo từ trên lưng Nha Công nhảy xuống, nhíu mày hướng Khương Trảo miêu tả cảnh tượng vừa rồi Đế Sát tế ra Cửu Long Hỏa Châu.

Sắc mặt Khương Trảo nhất thời trở nên cực kỳ âm trầm. Hắn sụp mí mắt, thấp giọng nói: “Thai nghén thiên địa linh hỏa thánh binh sao? Vậy phiền rồi. Sâu bọ, độc cổ trời sinh sợ lửa, ta quả thật đã bồi dưỡng ra vài loại độc trùng đối với lửa có kháng lực rất mạnh. Nhưng hình như quá đơn điệu một chút.”

“Đây là vận khí của bọn hắn!” Khương Trảo thở dài một hơi, nheo mắt hướng phía Đế Sát quân đoàn nhìn một cái.

Huyết Nguyệt thần tháp tiếp tục phun ra từng đạo huyết quang, huyết quang kéo ra đường cong thật dài, nặng nề nện xuống đất, huyết quang nổ tung, vô số phù văn nhỏ vụn liên miên nổ, tra xét tất cả vu trận cùng mai phục có thể tồn tại.

Cơ Hạo cũng thật lâu không nói lời nào, nheo mắt rất cố gắng nghĩ đối sách.

Đế Sát có Cửu Long Hỏa Châu tùy thân, hiệu quả công kích phạm vi lớn của trùng hải ít nhất suy yếu chín thành; cộng thêm Huyết Nguyệt thần tháp chưa bị phá hủy, bọn hắn ở trên chiến trường lại có thêm một loại thủ đoạn công phòng mạnh mẽ.

Cảnh này, cũng không dễ đánh.

Nhưng rất nhanh, trong tay áo Khương Trảo liền bay ra một vu phù, một mảng u quang phun ra, thanh âm Tự Văn Mệnh từ trong vu phù truyền ra.

Kế hoạch không thay đổi, vẫn lấy Cơ Hạo làm mồi, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Đế Sát, có bốn chi quân đội nhân tộc cách Cơ Hạo bên này không đủ ngàn dặm, một khi Đế Sát tiến vào địa điểm dự định bao vây tiêu diệt, bốn chi quân đội liên thủ tiến công, nhất định phải đem Đế Sát quân đoàn tiêu diệt hết ở đây.

“Vẫn muốn cứng rắn chơi sao?” Cơ Hạo cười khổ lắc lắc đầu.

“Mỗi lần đều là cứng đối cứng gϊếŧ chết đủ ác quỷ dị tộc, mới có thể ép bọn hắn lui về.” Khương Trảo thản nhiên nói: “Chỉ có cứng đối cứng gϊếŧ chết đủ nhiều dị tộc, mới có thể bức lui bọn chúng, mặt khác… không có bất cứ biện pháp nào.”

Một tiếng thét dài xa xa truyền đến, mấy ngàn giáp sĩ hung hãn cưỡi màu đen chiến báo, trên thân báo đều mặc giáp trụ thật dày, bản thân càng mặc giáp trụ trọng giáp, cầm thuần một sắc trường thương trầm trọng từ phía sau lao nhanh đến.

Chiến thú hắc báo của các giáp sĩ này cường hãn dị thường, chúng nó mỗi một lần nhảy, đều có thể từ một đỉnh núi nhảy đến một đỉnh núi khác, lúc nghe được tiếng rống dài của bọn chúng, bọn chúng cách Cơ Hạo còn hơn một trăm dặm, nhưng sau ngắn ngủn mười mấy nhịp thở, đám trọng giáp chiến sĩ đó đã chạy tới trước mặt Cơ Hạo.

“Liệt Sơn bộ, Liệt Sơn Cương, phụng mệnh tới đây tử chiến!” Trên lưng một con hắc báo đặc biệt dũng mãnh, một tráng hán chiều cao khôi vĩ dị thường, hầu như có thể so với các chiến sĩ Già tộc giơ lên trường mâu trong tay, dùng sức run lên một cái hoa thương, mặt không biểu cảm hướng Cơ Hạo gật gật đầu.

‘Phụng mệnh tử chiến’, Cơ Hạo nghe lời Liệt Sơn Cương nói, da đầu không khỏi phát tê một trận, lông tóc toàn thân đều dựng thẳng lên.

Các đại hán cường tráng như núi này, hắn rốt cuộc nhận được là mệnh lệnh thế nào?

“Theo ta!” Không rảnh hàn huyên nhiều với Liệt Sơn Cương, Cơ Hạo mang theo Liệt Sơn Cương nhanh chóng đi xuống đỉnh núi, đi tới chỗ lối ra một cái sơn cốc phía trước. Mấy người bọn Man Man đã đứng ở nơi này, bên người bọn họ là mấy chục tên học đồ Vu điện cầm trùng phiên.

Cơ Hạo sau khi đến, Liệt Sơn Cương chỉ vung lên trường mâu, cả thảy ba ngàn trọng giáp chiến sĩ của Liệt Sơn bộ đã ở phía sau bọn Cơ Hạo xếp thành hình chữ Nhất, xếp thành ba mươi hàng ngang chỉnh tề.

Một đạo huyết quang nặng nề hạ xuống, đã ở chỗ không đến mười trượng trước mặt Cơ Hạo bùng nổ.

Phá cấm huyết quang của Huyết Nguyệt thần tháp đã hạ xuống, tiền quân Đế Sát quân đoàn, những nhân tộc bị bắt tù binh kia đã ùa vào sơn cốc này.