- Âu lão quỷ, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giao bảo vật kia ra đây. Nếu không chúng ta sẽ khiến cho hai tôn tử các ngươi muốn chết không được muốn sống cũng không xong.
Một người trong đám người đuổi gϊếŧ một già một trẻ kia mở miệng, thanh âm tràn ngập uy hϊếp, rất là hung ác.
Trong mắt Sở Mộ hiện lên một vòng tinh quang, bỗng nhiên dừng bước.
- Âu gia?
Khẽ kêu một tiếng, trong đầu không tự chủ được nhớ lại lời nói của chấp sự Thiên Khí các trong tầng năm Địa Hoang lâu, Biên Hoang thành trước đó.
Chỉ một hơi Sở Mộ đã làm ra quyết định, thân thể khẽ động, giống như mất đi trọng lực, nhanh chóng phóng tới chỗ hơn chục người áo đỏ kia.
Tốc không kiếm rời vỏ, một đạo kiếm quang màu vàng nhạt đâm vào trong không khí. Một già một trẻ đang hốt hoảng bỏ chạy chỉ cảm thấy một đạo thân ảnh nhanh chóng xẹt qua. Hai người này không tự giác được nhìn lại, trong mắt hiện lên hơn mười đạo kiếm quang màu vàng nhạt hiện lên trong không khí. Hơn mười Kiếm giả áo đỏ đang truy đuổi bọn họ một tay che yết hầu, hai mắt trợn ngược, tràn ngập không cam lòng rồi ngã xuống.
Sở Mộ lạnh nhạt nhìn hơn mười Kiếm giả áo đỏ, thu kiếm vào vỏ.
Từ lúc quyết định bỏ mặc cho tới lúc quyết định ra tay chẳng qua chỉ một hơi là thay đổi. Trực giác nói cho Sở Mộ biết, gϊếŧ chết hơn mười người áo đỏ này tất sẽ trêu vào một ít phiền toái cho bản thân hắn.
Nhưng đã xuất kiếm, phải không hối hận. Mặc kệ là phiền toái thế nào, đều dùng kiếm trong tay hắn giải quyết.
Nghĩ tới đây Sở Mộ từ từ quay người nhìn về phía một già một trẻ bị đuổi gϊếŧ vô cùng chật vật. Mà một già một trẻ này cũng trợn mắt, vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
- Hai người các ngươi là người Âu gia trong Biên Hoang thành?
Sở Mộ nhìn chằm chằm vào một già một trẻ, nối.
Sắc mặt một già một trẻ này lập tức đại biến, toàn thân vô thức lui về sau một bước. Kiếm khí trong cơ thể lão giả kia chấn động kịch liệt, dường như có tư thế đánh cược tính mạng một lần vậy.
Chợt, không biết là nghĩ tới cái gì, vẻ mặt đại biến của lão giả lại trở thành tràn ngập bất đắc dĩ, hắn gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Đồn rằng Âu gia có một môn kỹ nghệ Thiên Chấn dung chuyên chú kiếm, không biết là thật hay là giả?
Sở Mộ hỏi vấn đề thứ hai.
Vẻ mặt một già một trẻ lần nữa biến sắc, thiếu niên có hai hàng lông mày màu xanh kia sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Sở Mộ:
- Thật thì sao chứ? Kỹ nghệ gia truyền của Âu gia chúng ta tuyệt đối sẽ không giao cho đám người các ngươi.
Bộ dáng kia hận không thể ăn thịt uống máu Sở Mộ vậy.
Lão giả kia tranh thủ thủ hộ thiếu niên kia ở sau lưng, e sợ Sở Mộ đột nhiên xuất kiếm chém gϊếŧ thiếu niên này. Vừa rồi hắn chứng kiến Sở Mộ xuất kiếm, một kiếm lấy một mạng, thập phần đáng sợ. Cho dù là hắn thời kỳ toàn thịnh cũng cảm thấy kiêng kỵ chứ đừng nói là lúc này hắn đã bị thương nặng. Mười thành thực lực không phát huy nổi một thành.
- Hiện tại Âu gia còn có Chú kiếm tông sư nào không?
Vẻ mặt Sở Mộ hơi động, lại khôi phục như lúc ban đầu, hỏi ra vấn đề thứ ba.
Một già một trẻ này lập tức hồ đồ, người này tuy rằng cứu bọn hắn, nhưng mà trong lòng bọn hắn lại tràn ngập cảnh giác. Ai biết người này có giống như những người khác hay không. Những người khác đều là vì tuyệt kỹ gia tuyền của Âu gia cho nên mới săn đuổi bọn họ, lúc này người này lại hỏi như vậy.
Bây giờ nghe Sở Mộ hỏi vấn đề này, lập tức khiến cho bọn hắn có cảm giác không nắm bắt được. Người này cứu hai tôn tử bọn họ dường như không phải muốn đoạt tuyệt kỹ gia truyền của Âu gia sao?
- Âu gia hôm nay chỉ còn lại hai tôn tử chúng ta. Lão phu tự nhân có năng lực chú kiếm đại sư, nhưng mà cánh cửa tông sư lại chậm chạp không thể bước vào.
Lão giả này suy nghĩ một phen rồi mới trả lời Sở Mộ.
- Thì ra là thế.
Trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ thất vọng.
Lúc trước trong Thiên Khí các ở tầng thứ năm Địa Hoang lâu Biên Hoang thành, theo như lời của vị chấp sự kia nói, Thiên Chấn dung nguyên chú kiếm của Âu gia chính là nhất tuyệt. Kiếm khí mà Âu gia chế tạo ra thường thường có thể hơn kiếm khí ngang cấp khác, thực sự không tầm thường.
Nếu như tông sư chú kiếm dùng Thiên Chấn dung nguyên chú kiếm chế tạo Thiên Hoang kiếm, Thiên Hoang kiếm tất sẽ mạnh mẽ hơn một ít.
Đã không có kết quả, Sở Mộ cũng không có ý tiếp tục quay lại. Hắn xoay người định rời đi. Xem ra chỉ có thể đi tìm tông sư đúc kiếm khác, mời bọn hắn hỗ trợ đúc Thiên Hoang kiếm. Có lẽ không có hiệu quả tốt như Thiên Chấn dung nguyên chú kiếm đúc ra, nhưng mà tóm lại cũng có thể đạt được tiêu chuẩn trên Thiên Hoang kiếm điển.
Một già một trẻ lần nữa ngơ ngẩn, Sở Mộ không ngờ lại quay người rời đi, không có ý tứ muốn báo đáp gì cả. Từ lúc bọn hắn từ Biên Hoang thành phiêu bạt nhiều năm tới đây, trải qua vô số nhân tình âm lạnh, Sở Mộ làm như vậy bảo sao không khiến cho bọn hắn khϊếp sợ được chứ?
Hai tôn tử lần nữa liếc nhìn nhau, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định, giống như cùng lúc nhất trí với nhau vậy.
- Ân công, xin dừng bước.
Lão giả kia vội vàng mở miệng.
- Chuyện gì?
Sở Mộ dừng chân, quay đầu lại hỏi.
- Ân công cứu hai tôn tử chúng ta, lão hủ phải tạ ơn ân công.
Lão giả này giật mình, tiếp tục nói.
- Các ngươi cảm tạ ta như thế nào?
Sở Mộ lạnh nhạt nói, khi hắn ra tay chẳng qua là ôm một tia hi vọng, nhìn xem trong hai người này có phải là tông sư đúc kiếm, nắm giữ Thiên Chấn dung nguyên chú kiếm hay không mà thôi. Kết quả lại không có, không công lại khiến cho hắn trêu vào phiền toái không đáng có.
Đã không có, Sở Mộ cũng cảm thấy có ở lại cũng không quan trọng. Đối với hắn mà nói, phương pháp cảm tạ tốt nhất không gì hơn việc đúc cho hắn Thiên Hoang kiếm.
- Chuyện này...
Trên mặt lão giả kia hiện lên vẻ xấu hổ, đúng vậy, hai tôn tử hắn nên cảm tạ người ta thế nào đây?
Chẳng lẽ đem tuyệt kỹ gia truyền Thiên chấn dung nguyên chú kiếm ra tặng sao?
Trừ thứ đó ra, trên người hai tôn tử đã không còn đồ gì trân quý có thể cảm tạ ân cứu mạng của Sở Mộ.
- Ân công đã xuất thủ cứu giúp hai tôn tử chúng ta, sao ân công không làm người tốt tới cùng?
Thiếu niên kia cơ linh nói.
Sở Mộ hơi lắc đầu rồi quay người, lại lần nữa sải bước rời đi. Mục đích cứu người của hắn vô cùng rõ ràng, đã không có kết quả, sinh tử của hai ông cháu này không có quan hệ gì tới hắn.