Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Quá tầm thường”.
Miêu Văn Phàm lắc lắc đầu, biểu cảm trên mặt có chút cổ quái, tựa như cảm thấy Sư Tú Linh, Sư Duệ Tiệp bọn võ giả Huyễn Ma tông kia biểu hiện quá mức kinh hoảng.
Hắn chưa nhìn ra Tần Liệt có tính uy hϊếp mạnh bao nhiêu.
Các võ giả Văn gia bên cạnh Văn Hà cũng là vẻ mặt thoải mái, còn cảm thấy Sư Tú Linh nói chuyện giật gân.
“Sư trưởng lão, Tần Liệt này tuổi còn trẻ, cảnh giới cũng có chút thấp kém, hắn cho dù là biết ảo diệu của ‘Huyền Lôi Tâm Hạch’, chỉ sợ cũng không thể phóng ra một thành uy lực? Lại có gì e ngại?”. Văn Hà cười không nổi: “Hắn cũng chỉ có thể dựa vào tám thi thể thần, sính uy phong một chút. Rời khỏi tám thi thể thần, hắn chẳng qua chỉ là một võ giả Như Ý cảnh, ta trong cái phất tay, liền có thể khiến hắn... Ô!”.
Tiếng hò hét của Văn Hà đột nhiên im bặt mà dừng.
“Thùng! Thùng thùng!”.
Ba tiếng đánh chấn thiên động địa, như Cửu Tiêu thần lôi nổ, từ trong trái tim lôi điện cực lớn trên đầu Tần Liệt dữ dằn mà ra.
Ba võ giả Niết Bàn cảnh của Văn gia lao về phía Tần Liệt, chưa tới bên cạnh Tần Liệt trăm mét, đột nhiên thân thể chấn động mạnh, trong mắt dâng lên một tia đỏ tươi mất tự nhiên.
Trong đó võ giả Văn gia cảnh giới yếu nhất, chỉ Niết Bàn sơ kỳ kia, gương đồng bảo vệ ngực, vậy mà lại đột nhiên nổ tung.
Sắc mặt Văn Hà vì thế biến đổi.
“Thùng thùng thùng!”.
Hơn ba mươi võ giả Văn gia Thông U cảnh ở gần Tần Liệt, ai cũng như dính đòn nặng, ngực rõ ràng lõm xuống, khóe miệng nhịn không được chảy ra máu tươi.
Có bảy tên võ giả Phá Toái cảnh khác, bóng người chợt run run, thân thể vốn lơ lửng trên không, lại cắm đầu rơi xuống biển sâu bên dưới.
“Thùng! Thùng thùng thùng! Thùng thùng thùng!”.
Tiếng trái tim nhảy lên càng thêm dày đặc, không ngừng từ trong quả cầu lôi điện lớn lóa mắt lan truyền ra. Mỗi một thanh âm khuếch tán, đều kèm theo sấm sét đánh giật điên cuồng vô hình.
Chỉ thấy các võ giả thân mặc quần áo Huyễn Ma tông, đều là họ ‘Văn’, lần lượt từ trên Thủy Tinh chiến xa, trên linh cầm, trên phi hành linh khí cỡ lớn cắm đầu ngã xuống.
Võ giả Như Ý cảnh trở xuống ngực thậm chí có thể mơ hồ thấy cái lỗ máu thịt mơ hồ.
Như có một quả bom sét ở ngực bọn họ nổ tung.
“Thùng! Thùng thùng...”.
Thanh âm như nổi trống liên tục không ngừng.
Từng bóng người cách Tần Liệt khá gần, cảnh giới thấp kém nổ tung trái tim mà chết, kẻ cảnh giới khá cao, thì là miệng phun máu tươi, hai tay liều mạng ôm ngực, trong kẽ ngón tay hào quang linh lực bắn tung tóe.
Bọn họ đều đang dốc toàn bộ lực lượng phòng ngự trái tim.
“Lui! Lui về bên này!”.
Văn Hà lớn tiếng hò hét, không ngừng phất tay, bảo các con em Văn gia đã sắp chạm trán với võ giả Huyết Sát tông, tận lực thay đổi địa điểm chiến đấu, muốn bọn họ quay về hải đảo phía sau.
Giờ phút này, rất nhiều nhân sĩ không rõ thân phận vây xem, còn có năm vị cốc chủ Miêu gia đều đột nhiên trầm mặc.
Mọi người nhíu mày thật sâu, lẳng lặng nhìn về phía Tần Liệt giữa tám cây Lôi Cức Mộc, vẻ mặt đều dần dần ngưng trọng hẳn lên.
Rất nhiều người chậm rãi nhớ tới lời đồn về ‘Huyền Lôi Tâm Hạch’.
Nghe nói, ‘Huyền Lôi Tâm Hạch’ là bí mật bất truyền của Bạo Loạn chi địa đệ nhất nhân Tịch Diệt lão tổ, có thể điều khiển sấm sét đánh, vô ảnh vô hình đánh trái tim kẻ địch, một kích tất sát.
Nhiều năm qua, các thế lực lớn cấp Bạch Ngân, từng có không ít người khiêu chiến Tịch Diệt lão tổ.
Bằng vào nhận thức khắc sâu đối với lực lượng sấm chớp, dựa vào ‘Huyền Lôi Tâm Hạch’ cuồng bạo quỷ dị, Tịch Diệt lão tổ đem từng đối thủ đánh gϊếŧ đến chết, dần dần ngồi vững ngôi báu người số một ở Bạo Loạn chi địa.
‘Huyền Lôi Tâm Hạch’ có thể nói là tượng trưng thân phận của Tịch Diệt lão tổ, loại bí quyết linh kỹ khủng bố này, ngay cả vài tên chân truyền đệ tử của hắn cũng không thể hiểu được.
Trước kia cũng chưa từng có người nào thấy người thứ hai trừ Tịch Diệt lão tổ thi triển ra ‘Huyền Lôi Tâm Hạch’.
- Thẳng đến Tần Liệt xuất hiện.
“Thiên Lôi Cức! Cửu Thiên Lôi Động!”.
Dưới tám cây Lôi Cức Mộc, hai tay Tần Liệt nắm chặt một quả cầu sét lóa mắt, trong từng cái huyệt khiếu trong cơ thể điện mang lóe ra, tiếng sấm ‘oành oành’.
Các dòng ánh sáng tia chớp ở trong gân mạch hắn nhanh chóng di chuyển.
“Xẹt xẹt xẹt!”.
Từ sâu trong con ngươi hắn toát ra hai đạo điện mang dài nửa thước, điện mang vừa ra, phút chốc biến mất.
Không bao lâu, ngay tại chỗ sâu trong tầng mây trên tám cây Lôi Cức Mộc, truyền đến tiếng sấm chớp gầm rú.
Lôi trì chỗ sâu trong chín tầng trời như đột nhiên cỏ dại lan tràn!
“Rầm rầm rầm! Rẹt rẹt! Xẹt xẹt xẹt!”.
Sét nổ vang, tia chớp bắn nhanh, tầng mây sôi trào, cùng lúc ở trên trời bị kích phát điều khiển.
Các dải điện mang như màu xanh, dài mười mấy thước, từ trong biển mây bổ xuống, như roi của lôi thần.
Trong điện mang đầy trời, rất rất nhiều lôi cầu xám xịt không ngừng nổ, từng tiếng phá vỡ không gian.
Trong chốc lát, đã có mấy trăm tia chớp xà ảnh, từ bầu trời rót vào tám cây Lôi Cức Mộc, làm tám cây Lôi Cức Mộc đột nhiên biến thành cột điện chống trời, như từ cả trăm cả ngàn tia chớp quấn quanh ngưng luyện thành.
Giữa Lôi Cức Mộc, có ‘Huyền Lôi Tâm Hạch’ các tơ nhện tia chớp ngưng luyện thành, được sấm chớp chỗ sâu trong bầu trời ôn dưỡng rèn luyện, lại một lần nữa bành trướng lên.
Như là một quả trứng sét hỗn độn to lớn chậm rãi phình to ra.
Tần Liệt ngồi ngay ngắn bất động, trong hồn hồ ánh sóng mênh mông, vô số tia chớp tơ nhện ở trong thức hải bay vυ't đi.
Chân hồn chìm xuống hồn hồ tĩnh tọa bất động tương tự, lại có vô số ánh sáng sấm sét, như là quầng sáng phía sau vị thần, từng tầng nhộn nhạo ra, cùng điện mang tơ nhện trong hồn hồ hòa hợp một thể.
Ngay tại giờ khắc này, Tần Liệt lâm vào một loại ý cảnh kỳ diệu, như hóa thân lôi đình chân thần duy nhất chấp chưởng thái cổ.
Ở khu sấm sét bạo ngược này, giờ phút này, hắn giống như là chúa tể thiên địa, có thể lấy bất thế lôi đình đánh gϊếŧ gạt bỏ tất cả người và vật.
“Oành đùng đùng!”.
Mỗi một linh hồn ý niệm của hắn lúc chuyển động, đều giống như các tia sét phát nổ, điều này làm cho quanh thân chân hồn trong hồn hồ của hắn tự nhiên mà vậy hình thành một lôi đình thần địa không ngừng bột phát.
Linh hồn ý niệm khẽ động, liền hóa thành các quả cầu sét nổ mạnh, sau khi thiên lôi tan vỡ, lôi quang điện mang lại lần nữa ngưng luyện thành hồn phách ý niệm.
Đây là một quá trình thần diệu sinh sôi không thôi.
Ảo diệu của ‘Thiên Lôi Cức’ cảnh giới tầng thứ tư ‘Ý Niệm Sinh Lôi’, hắn tựa như lần đầu tiên chạm đến, cũng ở trong bất tri bất giác bắt đầu lĩnh ngộ.
Thân thể ngồi yên của Tần Liệt, mặt ngoài tầng da nhộn nhạo lên tầng tầng gợn sóng, như làn da bị lực lượng vô hình đè ép đánh vào.
Các điểm sáng sấm sét nhỏ vụn, thỉnh thoảng ở làn da cổ, cánh tay, còn có khóe mắt hắn hiện lên.
Mỗi một điểm sáng sấm sét, đều ẩn chứa lực lượng sấm sét cuồng bạo, giống như đang lấy một loại phương thức không thể lý giải, tiến hành một lượt rèn luyện mới đối với thân thể hắn.
Đây là đang rèn Thiên Lôi thánh thể của hắn.
Mông Phụng, Hồng Bác Văn, một trái một phải tới cạnh Tần Liệt, muốn dốc hết khả năng bảo vệ Tần Liệt không bị thương hại.
Lúc này, mắt thấy từ chỗ sâu trong bầu trời đánh xuống sấm chớp đầy trời, hai người sau khi chợt liếc một cái, đều toát ra biểu cảm kinh sợ.
Sau khi Tần Liệt chậm rãi nhắm mắt, trong cơ thể tiếng sấm rầm rầm, quanh thân điện mang tăng vọt, bọn họ càng có chút không biết làm sao.
“Tần Liệt? Tần Liệt?”. Hồng Bác Văn thấp giọng gọi.
Đáng tiếc Tần Liệt cũng chưa đáp lại bất cứ cái gì.
Cùng lúc, ba võ giả Niết Bàn cảnh họ Văn của Huyễn Ma tông lao tới, cũng ở sau khi tạm dừng một lát, dần dần tới gần.
“Bảo vệ Tần Liệt!”. Phùng Dung kêu to.
“Các ngươi đều tránh ra! Lấy cảnh giới tu vi của các ngươi lúc này, căn bản không thể chống lại Niết Bàn cảnh, ở lại chỗ này chỉ là tự tìm đường chết!”. Mông Phụng quát.
Rất nhiều vệ sĩ Huyết Mâu đều nhìn về phía Lang Tà.
“Nghe hắn”. Lang Tà gật đầu, cũng dẫn đầu khống chế một chiếc Thủy Tinh chiến xa, từ nơi này bay đi.
“Vậy tấn công người của Huyễn Ma tông!”. Phùng Dung hạ lệnh.
Toàn bộ võ giả Huyết Mâu, vì thế lập tức hội họp với võ giả Huyết Sát tông, hợp lại ở cùng nơi, khống chế Thủy Tinh chiến xa, nhất nhất hướng về hải đảo kia của Phan gia.
Huyết chiến thảm thiết nháy mắt bị vén màn.
Mấy ngàn võ giả Huyết Sát tông, Huyết Mâu, ở dưới Mạc Tuấn, Lang Tà suất lĩnh, cắm đầu lao về phía hải đảo nọ vốn thuộc về Phan gia.
Trên đảo, rất rất nhiều môn nhân Huyễn Ma tông kêu to đáp lại, cả người rải ra ánh sáng linh lực, ai cũng nghênh đón về phía võ giả Huyết Sát tông cùng Huyết Mâu.
Các linh khí lấp lánh lóa mắt, bay lên trời như tinh tú rực rỡ, từng dòng sông ánh sáng linh lực kéo dài, bắn tung tóe ra mưa máu đầy trời.
Võ giả hai bên đều là Vạn Tượng cảnh trở lên, tổng số lượng có năm sáu ngàn, sau một đợt hỗn chiến, chỉ sợ lập tức sẽ xuất hiện tổn thương phạm vi lớn.
“Liệt Diễm Huyền Lôi! Nổ!”.
Sắc mặt Lang Tà lạnh lẽo, lấy giọng mũi hừ lạnh, trong lòng bàn tay các quả cầu kim loại đỏ đậm, như là sao băng bốc cháy rơi xuống, ném về phía chỗ đám người Huyễn Ma tông dày đặc trên hải đảo.
“Đánh gϊếŧ bọn hắn!”.
Phùng Dung cũng không khách khí, Liệt Diễm Huyền Lôi nàng nắm giữ trong tay cũng ném ra, tương tự rơi về phía hải đảo.
Các Huyết vệ cảnh giới cao thâm của Huyết Mâu, sau thoáng do dự, cũng đau thịt lấy ra Liệt Diễm Huyền Lôi giữ mạng của mình, tương tự ném ra.
Các ngôi sao băng lửa, đúng như ngân hà tràn ra, như các ngôi sao bốc cháy từ hư vô rơi xuống.
Ngôi sao bốc cháy như mọc mắt, hướng tới chỗ môn nhân Văn gia, còn có thủ hạ của Sở Diệu Đan tụ tập mà đến.
“Liệt Diễm Huyền Lôi! Nhiều Liệt Diễm Huyền Lôi như vậy!”.
“Huyễn Ma tông nguy rồi!”.
Miêu Dương Hú và Miêu Văn Phàm bọn cốc chủ Miêu gia, vừa thấy đầy trời quầng lửa rơi đến, lập tức đột nhiên biến sắc, nhịn không được thét chói tai.
Bên kia, Tống Đình Ngọc và Tạ Tĩnh Tuyền, còn có đám người Cát Vinh Quang, thì là vẻ mặt chợt rung động.
Không có ai so với bọn họ càng thêm rõ ràng uy lực của rất nhiều Liệt Diễm Huyền Lôi cùng nổ!
“Rầm rầm rầm! Hô hô hô! Bùm bùm!”.
Giống như mấy vạn pháo đồng thời nổ, nơi các ngôi sao bốc cháy đó rơi xuống trời sụp đất nứt, vô số lôi cầu xám xịt tàn sát bừa bãi. Vạn tia chớp nhảy múa, nhấc lên biển lửa nóng bỏng cuồn cuộn.
Hải đảo diện tích rộng rãi này, như xảy ra động đất cuồng bạo nhất, chỗ sâu trong lòng đất truyền đến tiếng rít gào rêи ɾỉ không chịu nổi gánh nặng.
Một cái tiếp nối một cái hố khổng lồ sâu không thấy đáy, tràn ra khói đặc, lửa nóng thiêu đốt, cứ như vậy đột nhiên hiện ra ở hải đảo nơi các võ giả Huyễn Ma tông tụ tập.
Gần ngàn môn nhân Huyễn Ma tông, chỉ nháy mắt như vậy, bị vĩnh viễn chôn thân ở bên trong vực sâu hố lớn cháy đen.
Bao gồm hơn hai mươi cường giả Phá Toái cảnh!
“Chờ, chờ một chút!”.
Mạc Tuấn giơ tay lên cao cao, tạm thời ngăn lại môn nhân Huyết Sát tông muốn lao xuống đánh gϊếŧ, trên mặt hắn tràn ngập kinh dị, trong mắt thậm chí cũng có một tia tim đập nhanh không hiểu.
Rất nhiều võ giả Huyết Sát tông phía sau hắn vội vàng ghì lại thân thể, cũng ngơ ngác nhìn về phía từng cái hố khổng lồ trên hải đảo, còn có ngàn cường giả Huyễn Ma tông đột nhiên biến mất.
Ngay cả môn nhân Huyết Sát tông thân là kẻ địch, cũng cảm thấy môi khô, không tự chủ được liếʍ liếʍ môi, nói không ra lời.
Bên cạnh hải đảo, rất đông người vây xem chia ra thuộc thế lực khác nhau, lúc này đều không nói nên lời.
Ngay cả hai người Tống Đình Ngọc cùng Tạ Tĩnh Tuyền cũng trừng lớn mắt.
Mấy chục viên Liệt Diễm Huyền Lôi, một lần oanh kích, thiếu chút nữa đem hải đảo cỡ lớn này nổ hủy, làm trên đảo có thêm mấy chục cái hố khổng lồ diện tích trăm mẫu, đánh gϊếŧ ngàn tên cường giả Huyễn Ma tông.
Càng nhiều lửa ở trong cái hố khổng lồ thiêu đốt, thiêu đốt ở rừng rậm bên ngoài, thiêu đốt ở bầu trời.
Giống như vĩnh viễn không tắt.
Sau khi nháy mắt trả giá tính mạng ngàn môn nhân, càng nhiều võ giả Huyễn Ma tông bị lửa thiêu đốt đến, bị thiên lôi lan đến, bị tia chớp bắn tới, ở trên hải đảo phát ra tiếng kêu thảm thiết làm người ta sợ hãi.
Chân tay cụt, đầu đứt, thân thể chia năm xẻ bảy... Hình ảnh thê thảm trên đảo làm người ta không đành lòng nhìn.
Uy lực như thế quả thực nghe rợn cả người!
Mọi người đều biết Liệt Diễm Huyền Lôi cực kỳ khủng bố, nhưng đại đa số người đều không biết Liệt Diễm Huyền Lôi sau khi chồng chất, so với nổ riêng khủng bố gấp mười gấp trăm lần!
Lực lượng ngàn Thông U cảnh, Như Ý cảnh, Phá Toái cảnh hình thành, so với đại đa số thế lực cấp Xích Đồng còn cường hãn hơn, ít nhất, Huyền Thiên Minh cùng Bát Cực thánh điện của Xích Lan đại lục còn chưa cường hãn như vậy.
Chỉ một lần oanh tạc, chỉ trả giá mấy chục viên Liệt Diễm Huyền Lôi, tương đương với đem một thế lực cấp Xích Đồng cường đại hoàn toàn gạt bỏ!
Đây là uy lực hủy diệt Liệt Diễm Huyền Lôi ở trong huyết chiến của thế lực cùng thế lực bột phát ra.
“Trận chiến mặt đất... Đã kết thúc trước”. Cát Vinh Quang sau khi sững sờ hồi lâu cho ra kết luận như thế.
Lúc nhìn lại Tống Đình Ngọc và Tạ Tĩnh Tuyền, hắn và các võ giả bên cạnh, trong mắt đều có thêm vài phần kính ý phát ra từ trong lòng.
Có lẽ, sâu trong kính ý đó, thật ra là sợ hãi nồng đậm.
- Bởi vì sợ hãi thường thường có thể mang đến tôn kính thật sự.
“Đây, đây là uy lực thật sự của Liệt Diễm Huyền Lôi? Đây là lực lượng của Viêm Nhật đảo?”. Miêu Văn Phàm thì thào, mất hồn mất vía, như mất đi sức lực toàn thân.
Hắn chưa từng đem Viêm Nhật đảo để vào mắt.
Ở trong lòng hắn, Viêm Nhật đảo vẻn vẹn chỉ là phụ thuộc Huyết Sát tông, một thế lực ngay cả cường giả Niết Bàn cảnh cũng không có, được tính là cái gì?
Cho dù là võ giả Phái Toái cảnh thật sự, cũng vẻn vẹn chỉ có một mình Lang Tà, hơn nữa là vừa mới đột phá không lâu.