Chưa tới mức ỉu xìu mà đi, nhưng tuyệt đối không thể coi là thong dong. Bọn họ muốn dùng khí thế trấn áp ba huynh đệ Sở Mặc, không ngờ cả ba người này, cho dù là Tử Đạo đối mặt với Âu Dương Phi có chút khó khăn cũng là một thân ngông nghênh, căn bản bọn họ không thể trấn áp. Chung Thánh lại không muốn đấu võ mồm cùng đám người kia ở chỗ này, bởi vì hắn cảm thấy như vậy thật sự làm tổn hại phong độ của hắn, cho nên chỉ có thể vừa dứt câu liền khẩn trương rời đi. Đi một chút cũng không tự nhiên phóng khoáng, phỏng chừng hiện tại đã tức giận một bụng rồi.
Trên mặt Khương Thái Nguyệt có chút tiếc nuối, bởi vì từ đầu tới cuối Âu Dương Phi hay Chung Thánh đều không nhìn về phía nàng, càng không đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ này. Nàng vốn còn muốn hai người Chung Thánh và Âu Dương Phi tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, nàng có thể toàn lực đánh trả. Kết quả hai người kia lại có chút tự hiểu mình, căn bản không đến trêu chọc nàng.
Coi như các ngươi thông minh! Tuy nhiên như vậy thì xong sao? Còn giả bộ gì chứ?
Khương Thái Nguyệt nghĩ, sau đó nói với Sở Mặc:
- Được rồi, không nên bị ảnh hưởng tâm tình, ai là rồng hổ, ai là rắn chuột cũng không phải do người khác phong tặng. Tựa như có ít người nghĩ chỉ cần đặt lên cổ Tộc Tuyến là có thể trở thành công chúa, kỳ thật gà mái vẫn là gà mái, vĩnh viễn không thể thành phượng hoàng được!
Thân hình Âu Dương Phi đã đi xa có chút dừng lại nhưng không quay đầu, càng không nói gì liền nhanh chóng rời đi.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Khương Thái Nguyệt, đoàn người đi tới hành cung hoàng tộc đóng quân.
Nơi này lầu các san sát, cung điện nghiêm cẩn, thủ vệ cẩn thận nghiêm túc. Người không biết chuyện thậm chí sẽ nghĩ tới nơi này từ trước tới nay đều như vậy, cũng không biết chỗ hành cung này chỉ mới được xây dựng trong một đêm.
Xuyên qua lớp thủ vệ trùng trùng điệp điệp, Khương Thái Nguyệt mang theo đoàn người Sở Mặc đi tới chiến điện, Sở Mặc cảm giác được ở trong này ngay cả Cơ Khải cũng không được tự tại. Về phần Cơ Thánh lại mang theo vài phần khẩn trương trên mặt. Hắn tự nhiên là không biết, bởi vì chuyện của hắn, đế vương mặc dù không công khai trách móc Cơ Thánh quá nặng nề, nhưng Cơ Thánh lại vẫn cảm thấy bất an. Tuổi trẻ khinh cuồng không cơi air a gì cũng không phải sai, nhưng trong xương không có thân tình cũng là tối kỵ nhất của hoàng tộc Cơ thị.
Nói vương gia vô tình chính là nói thế tục phàm trần chứ không phải La Thiên Tiên Vực!
Đám người bọn họ đi tới liền có người đi vào thông báo, sau đó từ bên trong có một bóng dáng vội vàng chạy ra.
Trực tiếp nhằm về phía Sở Mặc, đây là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, khí chất cao quý thanh lịch, dáng người cao gầy độc nhất vô nhị. Nàng đi tới trước mặt Sở Mặc, dường như muốn nhào về phía trước ôm lấy Sở Mặc, nhưng chỉ đứng ở nơi đó, dường như không dám lại đây, một đôi con ngươi cực đẹp tràn ngập nước mắt, ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc tràn ngập cảm tình.
Sau đó lại có một thanh niên đi ra từ trong cung điện, thân hình cao lớn, khí tràng mãnh liệt, long hành hổ bộ, thanh niên này cũng Sở Mặc có rất nhiều điểm tương tự.
Sở Mặc nhìn thấy thanh niên này, đầu tiên là khẽ ngẩn ra, lập tức nhận ra đây là phụ thân của mình, nhưng hình tượng lúc này của phụ thân thật sự quá chênh lệch với lúc trước! Sở Thiên Cơ giới phút này có chút tương tự với tấm hình trong trí nhớ của Sở Mặc.
- Nhi tử, nàng là mẹ con.
Sở Thiên Cơ trầm giọng nói.
Sau lưng Sở Thiên Cơ còn có một nhóm người đi ra, cũng không có bóng dáng đế vương. Nhưng đám người kia đều oai hùng không tầm thường, nữ tử cùng là xinh đẹp vô song, khí chất đều vô cùng cao quý, vừa thấy liền biết chính là rồng phượng trong loài người.
Thật ra Sở Mặc đã nhận ra cô gái này là mẫu thân của mình, chỉ có một chỗ bất đồng duy nhất với nữ tử giống như tinh linh ở tấm hình trong chí nhớ, chính là năm đó Cơ Thanh Vũ hoạt bát giống như thiếu nữ, mặc dù đang cùng hắn chia cách, vô cùng thương tâm nhưng trên người vẫn tản ra khí tức thanh xuân. Nhưng hiện giờ cũng đã trở nên điềm đạm, vô cùng đoan trang, đã không còn cái loại linh động năm đó.
Tuy nhiên bộ dáng lại gần như giống nhau như đúc.
- Hài tử, mẹ… mẹ có lỗi với con.
Nước mắt trong mắt Cơ Thanh Vũ rốt cục không kìm nổi, cuồn cuộn rơi xuống. Nữ tử vừa mới tấn thăng tới cảnh giới Đại Thánh, ở trước mặt con mình chỉ còn lại có mềm mại và yếu ớt.
Đám người Tử Đạo liếc nhìn nhau một cái, sau đó yên lặng rời đi dưới sự dẫn dắt của Khương Thái Nguyệt.
Loại thời điểm này bọn họ đã không còn thích hợp để tiếp tục ở lại nơi này.
Sở Mặc hít sâu một hơi, hắn đã từng vô số lần ảo tưởng cảnh tượng mình nhìn thấy mẫu thân. Nhưng tới thời điểm nhìn thấy mẫu thân, cái loại cảm giác cốt nhục tương liên khiến hắn lập tức quên tất cả mọi suy nghĩ.
Nghe thấy mẹ nói xin lỗi, Sở Mặc bùm một tiếng ngã quỵ xuống đất, trong thanh âm tràn ngập một cỗ tình cảm vô cùng phức tạp, đau buồn nói:
- Mẹ!
Cơ Thanh Vũ lúc này rốt cục không kìm nổi, trực tiếp nhào về phía trước ôm Sở Mặc vào trong ngực, khóc rống lên:
- Hài tử…. bảo bối, mẹ rất nhớ con!
Một tiếng bảo bối, nếu đổi lại là người khác gọi Sở Mặc như vậy, phỏng chừng Sở Mặc sẽ điên, hắn độc hành nhiều năm như vậy, một thân thành tựu có một không hai toàn bộ đại vực Viêm Hoàng, chưa từng có xưng hô quỷ dị như vậy! Nhưng vào lúc này Sở Mặc lại không hề cảm thấy đột ngột, cũng không thấy khó chịu.
Hắn là con, cho dù hắn đừng ở trên đỉnh cao của vũ trụ này, cũng chỉ là bảo bối trong suy nghĩ của mẹ!
Cơ Khải đứng ở đó, trong ánh mắt lộ ra vài phần cảm thán, sau đó thở dài một tiếng.
Đôi mắt Cơ Thánh hơi đỏ lên, dùng sức mím môi, quay mặt sang một bên hít sâu một hơi, sau đó bỗng nhiên nói:
- Sở Mặc, ta, ta vẫn còn không thích ngươi! Tuy nhiên ta xin lỗi ngươi vì hành động lúc trước của ta, rất xin lỗi, đó là do ta sai, nhưng ta không cần ngươi lượng thứ! Ngươi còn đoạt lấy một con quái của ta!
Cơ Thánh nói xong, quệt miệng, như một con Công Kê kiêu ngạo dạo bước rời đi——