Vào nội cung, vừa thấy Miêu Nghị thì Hoàng Phủ Quân Nhu như kẻ thù gặp lại hết sức đỏ mắt. Nếu không có mặt người ngoài là Hoàng Phủ Quân Nhu đã nhào lên rồi.
Nhưng Hoàng Phủ Quân Nhu không hiền gì, nàng truyền âm mắng:
- Súc sinh!
Từ Đường Nhiên vẻ mặt lúng túng hành lễ:
- Đại nhân!
Miêu Nghị xua Bảo Liên đi:
- Không có việc của nàng, lui xuống đi, không được ta cho phép thì không cho ai vào.
Miêu Nghị ngước nhìn trời.
Hoàng Phủ Quân Nhu trừng hắn, Từ Đường Nhiên cúi đầu nhìn dưới đất.
Lặng yên một lát, Miêu Nghị phát hiện cứ giằng co thế này không phải là cách.
Miêu Nghị hắng giọng:
- Chuyện đã xảy ra, ta không tiện nói gì, hai người tự bàn nhau giải quyết đi.
Miêu Nghị tỏ vẻ khoanh tay đứng ngoài.
Từ Đường Nhiên liếc trộm Hoàng Phủ Quân Nhu.
Hoàng Phủ Quân Nhu không bỏ qua cho Miêu Nghị dễ vậy được, nàng hét to:
- Ngưu đại thống lĩnh, ngươi dám nói việc Từ thống lĩnh mạnh mẽ bắt ép Tuyết Linh Lung không liên quan đến ngươi sao?
Miêu Nghị nhìn Từ Đường Nhiên, kinh ngạc hỏi:
- Tại sao chuyện này liên quan đến ta? Từ thống lĩnh, việc này có dính líu gì tới ta không?
Từ Đường Nhiên vội nhận tội:
- Không liên quan gì đại nhân, đều tại ty chức lỡ xúc động.
- Đừng diễn kịch nữa!
Hoàng Phủ Quân Nhu phớt lờ Từ Đường Nhiên, nói thẳng:
- Ngưu đại thống lĩnh, Tuyết Linh Lung là tỷ muội của ta, thuộc hạ của ngươi làm ra chuyện như vậy, ta tìm thượng ti của hắn đòi công bằng cũng không quá đáng đúng không?
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Nàng muốn ta cho công bằng thì được ích gì? Nàng nên tìm Từ thống lĩnh, nếu Từ thống lĩnh đồng ý thì ta cũng không ý kiến. Nếu Từ thống lĩnh không đồng ý vậy thì ta không thể ép Từ thống lĩnh cưới Tuyết Linh Lung đúng không?
Còn tưởng là chuyện gì, hóa ra bắt cưới Tuyết Linh Lung.
Từ Đường Nhiên đáp ngay:
- Đại nhân, ta đã hứa với Tuyết Linh Lung sẽ cưới nàng.
Miêu Nghị kinh ngạc:
- ...
Miêu Nghị không ngờ Từ Đường Nhiên rộng rãi vậy, hắn nhún vai cười nói với Hoàng Phủ Quân Nhu:
- Nàng thấy đấy, sự việc như ý muốn của nàng.
Hoàng Phủ Quân Nhu từ từ nghiêng đầu qua, gằn từng chữ:
- Từ thống lĩnh, ngươi nghe rõ, không phải cưới nàng làm thϊếp mà là cưới về làm phu nhân chính thất!
- Hả!?
Từ Đường Nhiên hú lên:
- Không thể nào! Đúng, ta thừa nhận nàng vẫn còn thân thể trinh trắng, nhưng nàng ta là con hát chốn son phấn, không biết bị bao nhiêu nam nhân giở trò sàm sỡ rồi, sao có thể làm phu nhân chính thất của ta được? Nếu đồn ra ngoài thì chẳng phải là Từ mỗ sẽ bị người cười chê cả đời? Từ mỗ không còn mặt mũi nào với tổ tông! Không được, tuyệt đối không thể, cùng lắm nạp nàng ta làm thϊếp thôi!
Từ Đường Nhiên nói đúng, Tuyết Linh Lung là nữ nhân chốn ăn chơi, có bán nghề không bán thân đi nữa nhưng đã hành nghề thì khó tránh khỏi bị nam nhân sờ soạng. Đặc biệt những kẻ ỷ vào mình có tiền, có chút bối cảnh quyền thế là thích sờ mó ngắt nhéo nhất. Dù hiện giờ Tuyết Linh Lung có Hoàng Phủ Quân Nhu che chở nhưng những năm đầu khó tránh khỏi gặp chuyện như thế. Đầu năm nay có mấy gia đình đàng hoàng sẽ cưới con hát như Tuyết Linh Lung làm chính thất? Huống chi là người có chút địa vị như Từ Đường Nhiên, lỡ bị người ta nói: Ta đã sờ thê tử của Từ thống lĩnh rồi. Vậy Từ Đường Nhiên còn mặt mũi nào?
- Súc sinh!
Hoàng Phủ Quân Nhu căm hờn quát to:
- Con hát thì sao? Ngươi nghĩ nàng trời sinh muốn làm con hát sao? Đã khinh thường người ta thì tại sao muốn hủy người ta? Từ thống lĩnh, ngươi là quan viên Thiên Đình, ta không dám đυ.ng ngươi. Nhưng ta nói cho ngươi biết, có nhiều người không sợ chết, ta chống mắt xem ngươi có thể đắc ý bao lâu!
Câu này đã nói thẳng là: Sớm muộn gì ta sẽ kiếm người làm thịt ngươi!
Hoàng Phủ Quân Nhu có năng lực làm chuyện đó.
- Đại thống lĩnh!
Từ Đường Nhiên căng thẳng chắp tay nói:
- Đại thống lĩnh, nàng ta đang uy hϊếp mệnh quan Thiên Đình!
Ý là ngươi phải che chở cho ta.
Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ vào mũi Miêu Nghị:
- Ngưu đại thống lĩnh, bây giờ ta chỉ muốn một câu nói của ngươi, thuộc hạ của ngươi làm chuyện tồi tệ vô sỉ này, ngươi có quản việc này hay không? Nếu ngươi không quản thì ta tuyệt không nói thêm cái gì, lập tức đi ngay!
Miêu Nghị gãi mũi, việc này hắn cũng đuối lý.
Miêu Nghị nhìn Từ Đường Nhiên, lúng túng nói:
- Từ Đường Nhiên, hay là suy xét lại đi?
Từ Đường Nhiên mếu:
- A!
Hiếm khi Từ Đường Nhiên lộ vẻ miễn cưỡng:
- Đại nhân, chuyện này không thích hợp.
Miêu Nghị truyền âm:
- Chẳng phải ngươi rất thích Tuyết Linh Lung sao? Người ta còn trinh trắng, không làm gì có lỗi với ngươi, thôi thì chấp nhận đi.
Từ Đường Nhiên truyền âm lại:
- Đúng là ty chức thích nhưng nàng ta dù gì là con hát!
Miêu Nghị nói:
- Ta cũng không ngờ Tuyết Linh Lung và Hoàng Phủ Quân Nhu có quan hệ tốt đến mức này. Ngươi ngẫm lại xem, ngươi cưới Tuyết Linh Lung về tương đương sau này chắp nối quan hệ với Quần Anh hội. Ta không tin ngươi chưa nghe chút gì về bối cảnh của Quần Anh hội, sẽ có lợi cho tiền đồ sau này của ngươi. Hơn nữa nếu về sau có gì không như ý thì ngươi có thể bỏ thê cưới lại, tính sao thì ngươi cũng không bị lỗ.
- Cái đó...
Từ Đường Nhiên đảo tròng mắt, nghe nói có lợi cho tiền đồ của mình, gã ngẫm lại thấy cũng đúng. Cưới Tuyết Linh Lung là gián tiếp khiến quan hệ với Hoàng Phủ Quân Nhu tốt đẹp hơn, quan trọng nhất là đại thống lĩnh nhiều lần khuyên nhủ đã tỏ rõ thái độ, nếu gã không nể mặt thì...
Tay mềm sao bằng chân cứng, hai vị trước mắt gã đều không chọc vào nổi. Nhưng mấy chuyện linh tinh này là sao vậy trời, lão tử đường dường là thống lĩnh Thiên Nhai, chơi một con hát để rồi cuối cùng thành phu nhân chính thất. Đại thống lĩnh ác thật, hứa sẽ chống giúp ta mà bây giờ bênh người khác.
Từ Đường Nhiên bất đắc dĩ thở dài, chắp tay nói:
- Đã là ý tốt của đại thống lĩnh thì ty chức không dám không nghe, Từ mỗ sẽ cưới.
Miêu Nghị cũng than dài:
- Ài.
Miêu Nghị biết cái tên nịnh bợ này không muốn chút nào, chẳng qua không dám không nể hắn. Miêu Nghị vỗ vai Từ Đường Nhiên tỏ vẻ cho ngươi chịu uất ức.
Hoàng Phủ Quân Nhu không tha, xòe tay ra:
- Nói miệng không bằng chứng, trước tiên viết thư cưới chính thất đã.
Miêu Nghị xoay lưng qua, làm bộ như không nghe gì hết.
Lúc trước có quyết định đó thì trong lòng Miêu Nghị hơi băn khoăn chút, bây giờ hắn vô cùng hối hận. Miêu Nghị nói một câu hủy cả đời Tuyết Linh Lung, hắn không biết tại sao mình lại làm ra chuyện như thế. Giờ Từ Đường Nhiên chịu uất ức xem như bù đắp lại cho Tuyết Linh Lung đi, cũng trấn an Hoàng Phủ Quân Nhu.