Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue

Chương 54

Sau sự kiện du thuyền ngày đó, khác với nam chính, thân là nam phụ, một đoạn thời gian dài Phó Diệc Sâm rất nhàn rỗi, dù sao hắn không thể can thiệp vào quá nhiều chuyện.

Ngày hôm sau, Phó Diệc Sâm lập tức trở về khu nhà cao cấp của nam phụ, hưởng thụ đãi ngộ “nhị thế tổ số một thế giới”, tuy nói ở ngoài tầm mắt của nữ chính vừa lúc là cơ hội để hắn tự do hành động, nhưng hắn dĩ nhiên biết hướng phát triển của cốt truyện rõ như lòng bàn tay, quan trọng ở chỗ, bên trong thân xác của nam chính là Tô Trạm, mặt khác, hiện tại cốt truyện đã mạnh đến khó lường, tình tiết mấu chốt giữa nam nữ chính hắn không thể tùy tiện nhúng tay, không bằng nhàn nhã ở nhà chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Không ngoài dự liệu, như trong nguyên tác, hoặc nên nói, giống với suy đoán của Phó Diệc Sâm, sau khi trở về từ du thuyền, Tô Trạm liền bắt đầu hành động dựa theo cốt truyện, ngày kế tiếp liền sấm rền gió cuốn đến Chu gia cầu hôn, điều này rất lạ lùng, không hề có lý do, cưỡng chế đính hôn, theo tác giả thì là, “Giọng điệu lạnh như băng, thái độ từ trên cao nhìn xuống, song lời đã thốt ra không thể nghi ngờ…”

Cho nên chính xác mà nói, đây không phải đến để bàn bạc đính hôn, mà là thông báo từ “đế vương thương nghiệp”: “Mười ngày sau chuẩn bị lễ đính hôn.”

Vốn là được gả cho “người đàn ông kim cương trong lòng mọi phụ nữ”, nữ chính hẳn nên cao hứng, cảm thấy mình là “cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới”, tiếp nhận ánh mắt hâm mộ từ mọi người, nhưng thân là Mary Sue, nữ chính đương nhiên không thoát khỏi lối mòn, Mary Sue vĩnh viễn là một cô gái khác biệt.

Vì thế, khi Chu Thiển Thiển biết tin, giống như “sấm sét giữa trời quang”, theo sau là phẫn nộ cùng với phản kháng không cam lòng.

Người cha vô năng yếu đuối, em gái lục trà biểu tâm tư ác độc, còn có người mẹ dễ mềm lòng, không có chứng kiến, “Trong một đêm bị người thân thiết nhất bán ra bên ngoài”, thừa dịp ông nội của cô – cũng chính là người đứng đầu Chu gia chân chính – không có mặt mà bán cô ra ngoài, đây là điều khiến cô phẫn nộ nhất, cho nên nữ chính mới đau lòng.

Đương nhiên, trước không nói nữ chính quá mức đánh giá cao giá trị của mình, chỉ nói đến việc cha cô biết rõ ông nội thương yêu cô đến mức nào nhưng vẫn đem cô gả đi trong vòng một nốt nhạc, đây đã là một cái hố bug rồi, càng đòi mạng, nữ chính thậm chí nghĩ rằng, đế vương thương nghiệp cho cha cô chỗ tốt nào đó làm điều kiện trao đổi, thế nên cô mới phẫn nộ.

Mà một nguyên nhân khác nữa là, nữ chính quên không được người đàn ông trên du thuyền hôm đó làm tính với mình, đối với loại thiết lập này của tác giả Mary Sue, Phó Diệc Sâm cũng đến cạn lời, thật lâu sau mới trợn trắng mắt tiếp nhận, bởi vì tác giả viết rằng, nữ chính tiểu bạch thỏ nhu thuận không biết đến “người đàn ông trên đỉnh kim tự tháp”, hoặc nên nói, chưa từng thấy qua khuôn mặt đáng giá hàng tỉ kia.

1, Người đàn ông trên đỉnh kim tự tháp, người mà mọi phụ nữ trên thế giới đều muốn gả cho, nhưng nữ chính cho tới tận bây giờ chưa từng thấy qua. Báo chí đâu? Tạp chí thì sao? Trên tin tức? Trên mạng? Tóm lại, thân là thiên kim tiểu thư nhà giàu, nữ chính chưa bao giờ thấy.

2, Bị một người xa lạ cưỡng bức, không khổ sở, không phẫn nộ, cũng không báo cảnh sát, ngược lại còn thích? Nhớ mãi không quên? Cũng bởi vì y lớn lên đẹp mắt?

3, Nhị thế tổ đệ nhất thế giới lại phải kiêng kị một gia tộc nhỏ bé, trước mặt nam chính ngay cả một chữ “không” cũng không dám nói? Logic ở đâu?

4, Ông nội yêu quý của cô ta chẳng lẽ lên sao hỏa, hay là đến nơi thế ngoại đào nguyên, ngăn cách với thế giới bên ngoài?



Tóm lại, không cần biết có bao nhiêu bug, tình tiết kế tiếp là nữ chính vì chống lại vận mệnh mà làm ra vô số hành động phản kháng, như tuyệt thực, trèo cửa sổ bỏ trốn, chạy đến nhà một người bạn bình dân… Toàn là những trò khó hiểu vả lại đều lấy thất bại để chấm dứt, thậm chí còn có một lần ở trên đường, cô vô tình gặp lại nam chính Cố Thần Phong, một lần nữa “tim đập gia tốc” vân vân.

Không quản nữ chính làm bao nhiêu chuyện vô ích, chỉ biết đại khái là hơn bốn chục chương, rốt cục, mười ngày cũng trôi qua, “Lễ đính hôn làm cả thế giới khϊếp sợ đúng ngày cử hành.”

Dựa theo tác giả viết trong nguyên tác, “toàn bộ thế giới đều chấn động”, “nhân vật có uy tín danh dự trên thế giới đều đến, bao quát từ thương giới, chính giới đến giới giải trí…” Tóm lại, đây là một lễ đính hôn có một không hai trên đời.

Nhưng cho dù là vậy, nữ chính Mary Sue khác với người thường vẫn không hề dao động, thậm chí chỉ muốn ném giấc mộng của toàn bộ phụ nữ trên thế giới này vào thùng rác, cuộc đời này nợ cô sự tự do.

Vì thế, ngay trước khi lễ đính hôn cử hành, nữ chính chọn một cơ hội tốt, mặc áo cưới “giá trị trên triệu” nam chính đưa mà bỏ chạy.

Đương nhiên, sẽ không chạy ra ngoài, nửa đường vừa vặn bắt gặp nam phụ tà khí ngút trời, hơn nữa còn thiếu chút nữa bị hắn sàm sỡ.

Đương nhiên, nam chính sẽ từ trên trời rơi xuống ngăn cản, sau đó bá đạo bế nữ chính đang ngây ngẩn lên, hơn nữa còn một đường ôm đến lễ đường, dùng tư thế bế công chúa khiến toàn thế giới phải đỏ mắt ghen tị, rồi trong mơ hồ hoàn thành nghi thức đính hôn.

Trên đây là nguyên văn sự kiện đính hôn. Còn hiện tại, Phó Diệc Sâm cầm ly rượu đứng ở một nơi rất xa, không xen lẫn với đám người đang ăn uống linh đình, đôi mắt sắc lạnh như ưng gắt gao tìm kiếm mục tiêu. Từ khi thân ảnh thẳng tắp tinh anh kia xuất hiện, tầm mắt của Phó Diệc Sâm vẫn luôn không nhanh không chậm tập trung trên người y.

Phó Diệc Sâm chỉ thấy y chậm rãi qua lại giữa đám người, rất từ tốn, mặt không hề có biểu cảm, nhưng khí thế toát ra lại khiến toàn trường kinh sợ, không thể phủ nhận, cho dù ở bất cứ nơi đâu, y đều có thể trở thành tiêu điểm, mà Tô Trạm của ngày hôm nay, vô cùng chói mắt.

Phó Diệc Sâm có chút lười biếng nghiêng người dựa vào tường, tầm mắt âm thầm khóa chặt trên bóng người kia, tuy rằng loại ánh mắt mang theo quyến luyến này vốn nên thuộc về nữ chính.

Không hẹn mà gặp, ánh mắt giao nhau, khóe miệng Phó Diệc Sâm gợi lên một tia cười tà đặc trưng của đại thiếu gia phong lưu, thậm chí mang theo ẩn ý không rõ nâng ly rượu về phía Tô Trạm. Không ngoài dự liệu, Tô Trạm làm như không thấy di dời tầm mắt, tựa như cái nhìn vừa nãy chỉ là vương giả lướt qua dân thường, giữa hàng vạn hàng nghìn con dân, ai cũng như ai mà thôi.

Phó Diệc Sâm cũng không thèm để ý, dù sao trong giây phút bốn mắt chạm nhau, hắn nhìn thấy đáy mắt Tô Trạm như có như không lóe lên, thế là đủ.

Phó Diệc Sâm nhìn chằm chằm ly rượu trên tay, ý tứ hàm súc không rõ khẽ mỉm cười, rồi sau đó tiếp tục sắm vai đại thiếu gia kiêu ngạo, hờ hững với hết lớp này đến lớp khác người qua đường làm thân, trong lòng lại âm thầm tính toán bước tiếp theo, hắn nên tạo ra thay đổi ở chỗ nào đây.

Thẳng đến khi thân ảnh Tô Trạm bỗng biến mất trong đám người, Phó Diệc Sâm ngẩng đầu liền nhìn thấy ở chỗ ngoặt, bạn thân nữ chính đang lo lắng nói gì đó với y, rồi sau đó chỉ thấy Tô Trạm đen mặt rời đi. Phó Diệc Sâm giật mình, rõ ràng, cuộc đào thoát cuối cùng trước lễ đính hôn của nữ chính đã bắt đầu.

Hơi rủ mắt, Phó Diệc Sâm tiếp đó cũng âm thầm xen lẫn vào đám người, đồng thời, rất nhanh nói với hệ thống trong đầu,

[ Rác rưởi, cảm ứng vị trí của Mary Sue. ]

Không thể phủ nhận, tại lúc này hệ thống ngược lại rất hữu dụng, nhưng vừa mới được thả ra, hệ thống trước sau như một không nhịn được kích động.

【 A a a kí chủ vạn tuế, kí chủ cuối cùng cũng để tôi nhìn thấy ánh mặt trời, kí chủ… 】

Phó Diệc Sâm có chút buồn cười, bị nghẹn lâu như vậy không những không oán giận mà còn ca tụng hắn, điều này không khỏi làm Phó Diệc Sâm hoài nghi hình như mình quá nghiêm khắc.

Dưới sự hỗ trợ của rác rưởi, Phó Diệc Sâm rất nhanh tìm ra nữ chính, khu nhà vệ sinh ít người qua lại. Thật sự không hiểu nổi nguyên lý của thế giới Mary Sue, kiến trúc khổng lồ phức tạp như vậy, nam chính nam phụ rốt cục dựa vào cái gì mà tìm được cái góc hẻo lánh này?

“Là anh?” Váy cưới gần như nhồi đầy toàn bộ phòng vệ sinh, nữ chính liếc mắt một cái liền nhận ra nam phụ đã từng bị cô cự tuyệt.

Phó Diệc Sâm có chút không nói nên lời, liếc mắt quan sát chân váy phủ khắp nơi, sau đó nhìn đến vẻ mặt kinh hoảng của nữ chính, hiển nhiên không hiểu mục tiêu nổi bật như này làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt mọi người chạy được đến đây, nhưng sự phi logic của tác giả Mary Sue, hắn đã tập mãi thành quen. Phó Diệc Sâm nhìn cô nâng khóe miệng, không hiểu sao lại lộ ra hơi thở chán chường, “Thiển Thiển, lại gặp mặt.”

Nữ chính tiểu bạch thỏ lui vào bên trong, “Lê Hạo, anh tới đây làm gì!”

Phó Diệc Sâm nhún vai, “Tới tham gia lễ đính hôn của em và Cố Thần Phong a, ” nói xong không đợi cô trả lời đột nhiên tiến sát lại gần, nghiêng đầu kéo theo tia cười nghiền ngẫm, “Nhưng mà xem ra, em cũng không muốn đính hôn với anh ta nhỉ?”

“Liên quan gì đến anh!” Nữ chính hai tay ôm ngực, tràn đầy đề phòng.

Phó Diệc Sâm nhếch môi, “Đương nhiên liên quan tới tôi, tôi có thể giúp em.”

“Anh gạt người!” Nữ chính vẻ mặt nghi ngờ.

Phó Diệc Sâm nhịn xuống khóe miệng đang co giật, luôn có loại cảm giác mình là sói đuôi to, mà trước mặt hắn đây là… một đứa nhỏ? “Không lừa em, em không thích y, mà tôi cũng không hy vọng em gả cho y.”

“Tại sao?” Nữ chính vẻ mặt ngây thơ đầy khó hiểu.

Phó Diệc Sâm: …

Trước đây không phải đã nói rồi sao, Lê Hạo coi trọng nữ chính nhưng bị cô cự tuyệt, cho nên nói nãy giờ còn chưa đủ rõ ràng?

Phó Diệc Sâm trực tiếp nghiêng người đến gần nữ chính, còn kém hai ba phân là chạm đến chóp mũi đối phương, bốn mắt nhìn nhau nói ra từng chữ, “Bởi vì… tôi không cho phép em lấy y.” Nói xong liền vươn tay định kéo nữ chính đứng lên.

Nhưng mà, nữ chính sợ tới mức cả người cứng đờ càng ngày lùi sâu vào trong, hơn nữa bởi vì lý do váy vóc rườm rà, cô đứng cũng không vững, vì vậy, sự việc ngoài ý muốn đã xảy đến. Cả người nữ chính đột nhiên đổ về phía sau, ngã về phía hành lang nhà vệ sinh, nhưng làm cho Phó Diệc Sâm gân xanh nổi lên chính là, trong giây phút cô ta ngã xuống, theo bản năng liền kéo cánh tay hắn.

Phó Diệc Sâm mặt tối sầm, vốn là dựa trên sức lực của hắn, không thể vừa kéo một cái đã lảo đảo được, cho dù lúc đó hắn còn đang nghiêng người, nhưng cố tình vào thời điểm mấu chốt này, trong đầu thình lình toát ra âm thông báo độ hảo cảm.

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 3】

Phó Diệc Sâm cả kinh da đầu tê rần, rồi sau đó toàn bộ thân thể liền lảo đảo bị nữ chính kéo xuống, thẳng tắp ngã về phía người nữ chính.

Trong nháy mắt đó, xấu hổ chỉ là mây bay, điều đầu tiên nhảy ra trong đầu Phó Diệc Sâm thế mà lại là khuôn mặt lạnh như băng của Tô Trạm, cho nên trong thời khắc đó, Phó Diệc Sâm thế nhưng ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, Tô Trạm đang ở gần đây. Vì thế, Phó Diệc Sâm vô thức rùng mình một cái, phản ứng rất nhanh, chuẩn bị chống tay xuống sàn, như vậy sẽ không đến mức dính lên người nữ chính.

Nhưng đúng lúc này, Phó Diệc Sâm chỉ cảm thấy trên cánh tay đột nhiên truyền đến lực lớn, không đợi hắn kịp phản ứng, cơ thể đang lảo đảo của hắn đã được người kéo lại, hắn thậm chí có một cảm nhận quỷ dị từ lực kéo này, ẩn nhẫn tức giận.

Phó Diệc Sâm đứng thẳng nghiêng đầu, chỉ thấy Tô Trạm không biết từ bao giờ đã xuất hiện sau lưng bọn họ, sắc mặt âm u, đôi mắt tựa như hai thanh lợi kiếm lạnh lẽo đâm vào hắn.

Tức giận đương nhiên sẽ có, nhưng còn xen lẫn đâu đó cảm xúc phức tạp, dựa trên độ hảo cảm đang liên tục giảm kia, Phó Diệc Sâm không xác định được cơn giận của y là từ đâu mà đến, bởi vì ai mà thành?

Cũng chính lúc này, được bộ váy cưới rườm rà ban tặng, nữ chính hoàn toàn ngã sấp xuống ở trong nhà cầu, vô cùng chật vật.

Phó Diệc Sâm có chút xấu hổ cười cười, Tô Trạm tây trang giày da toát ra mùi nguy hiểm, ngũ quan tinh xảo lạnh lùng nhìn không ra một tia cảm xúc, nhưng ánh mắt như chứa băng giá bắn ra bốn phía, không nhìn đến nữ chính đang ngã sấp mà là theo dõi hắn.

“Cảm ơn.” Phó Diệc Sâm phun ra một câu.

Tình cảnh rất lúng túng, việc này tuyệt đối không nằm trong kế hoạch của Phó Diệc Sâm. Hắn cũng không định ngăn cản lễ đính hôn, dù sao tình tiết này cũng thuộc dạng quan trọng, Phó Diệc Sâm không đoán được nếu hắn thay đổi hoàn toàn thì sẽ xảy ra chuyện gì. Kế hoạch của hắn vốn là lấy cớ giúp nữ chính rồi đem người đưa về lễ đường a, hắn chỉ là đơn thuần không muốn Tô Trạm phải ôm nữ chính đi xa như vậy, mà thôi.