•Thấy sao hả..
Triệu Linh Tiêu mỉm cười hỏi.
•Vẫn không ngon gì cả, vừa đắng vừa cay khó uống quá.
Hàn Uyên lắc đầu nguầy nguậy. Vẻ mặt vẫn rất ư là khó chịu.
•Có phải bây giờ muội đang có cảm giác trong người bắt đầu nóng lên, mặt tê rần, đầu lâng lâng không..
Triệu Linh Tiêu vẫn rất kiên nhẫn, cười cười hỏi. Hàn Uyên nghe hắn hỏi vậy ngưng thần một giây rồi gật đầu.
•Có muốn thử tiếp không..
Triệu Linh Tiêu hỏi tiếp.
Chưa đợi hắn nói hết Hàn Uyên đã dốc thêm một ngụm nữa, lần này nàng có vẻ thoải mái hơn nhiều.
•Ấy, đừng uống nhiều quá, phải chừa cho ta nữa chứ....
Triệu Linh Tiêu thấy nàng uống nhiều nên nhót ruột, vội vàng lấy bình rượu lại mà háo uống một ngụm lớn. Hàn Uyên lúc này đã ngà ngà say, hứng chí nổi lên lại đi giành lấy bình rượu. Hai người cứ thế giành qua giành lại, bình rượu rất nhanh đã bị chén sạch, xém chút là đã nhai nuốt luôn cả cái bình.
Trăng Thanh gió mát, Đàm tiếu nguyện.
Rượu cạn bầu khô, Túy nhân say.
Giai nhân bầu bạn, Sầu sao thiếu.
Dệt mộng uyên ương, thế gian say.
Triệu Linh Tiêu ngâm nga bài thơ ngẫu hứng.
•Thơ hay, không ngờ Linh Tiêu ca còn giỏi làm thơ..
Hàn Uyên say khướt, nàng dụi đầu vào ngực Triệu Linh Tiêu, mắt lim dim, miệng lại không ngừng tấm tắc khen hay.
•Chỉ là buộc miệng ngẫu hứng thôi..
Triệu Linh Tiêu cười lúc lắc, nữa say nữa tỉnh.
•Linh Tiêu ca, muội có chuyện này muốn hỏi..
Đột nhiên giọng điệu của Hàn Uyên có chút nghiêm túc.
•Muội hỏi đi..
Triệu Linh Tiêu nghiên đầu nhẹ nhàng nói.
•Ca thấy muội như thế nào..
Hàn Uyên hỏi.
•Muội sao, rất xinh đẹp, đáng yêu...
Triệu Linh Tiêu thẳng thắn đáp.
•Vậy ca có thích muội không..
Hàn Uyên đầu vẫn dựa vào ngực Triệu Linh Tiêu, hỏi tiếp.
•Thích...
Thích một người tại sao phải chối, Triệu Linh Tiêu thản nhiên nói.
•Vậy còn yêu thì sao...
Hàn Uyên hỏi tới.
Triệu Linh Tiêu nghe vậy lặng im một khắc rồi hỏi lại.
•Tại sao muội lại hỏi như vậy..
Hàn Uyên bật dậy, hai tay chống đùi, đôi mắt mông lung.
•Vì muội rất thích Linh Tiêu ca, muội muốn ở cùng ca mãi mãi không xa rời...
Hàn Uyên nhẹ nhàng nói.
Triệu Linh Tiêu nghe qua có hơi bất ngờ. Nữ nhân là sinh vật vô cùng khó hiểu, những cô nàng bề ngoài cứng cỏi thì trong việc tình cảm lại nhút nhát, còn những cô nàng bề ngoài yếu đuối ôn hòa thì lại rất bạo dạn trong việc này.
•Thế nhưng nếu ta nói ta có rất nhiều nữ nhân thì sao...
Triệu Linh Tiêu hỏi.
Đây chính là đòn trí mạng đối với nữ nhân, quả nhiên Hàn Uyên nghe qua liền im bặt, mặt chùn xuống như đang suy nghĩ.
Thế nhưng rất nhanh nàng đã thông suốt lập tức nói.
•Muội không quan tâm, chỉ cần trong lòng Linh Tiêu ca có muội, những chuyện khác không quan trọng...
Triệu Linh Tiêu có hơi ngạc nhiên với tốc độ quyết định của nàng, vấn đề này chính là bóng ma trong lòng mỗi người phụ nữ, không ai muốn chia sẻ người đàn ông của mình cho người khác. Có lẽ bởi vì tập quán của người ở thế giới này khác, một người đàn ông có thể có tam thê tứ thϊếp, nên tư tưởng của người phụ nữ ở thế giới này cũng thoáng hơn trong vấn đề này.
•Nữ nhân ngốc, chỉ cần nàng yêu ta thì ta chắc chắn sẽ yêu thương chăm sóc cho nàng...
Triệu Linh Tiêu tất nhiên không phải nam nhân chính trực, chỉ cần là người yêu hắn thì hắn sẽ không từ bỏ, tất nhiên hắn cũng hiểu được để có thể ôm lấy mỹ nhân vào lòng thì bản lĩnh của bản thân hắn phải thật sự mạnh mẽ mới mong có thể giữ lấy tất cả.
Triệu Linh Tiêu dang tay ôm người ngọc vào lòng, đêm hôm nay hai người họ đã chính thức chấp nhận nhau, dù họ biết có lẽ thân phận của họ có thể sẽ không được chấp nhận, nhưng chỉ cần trái tim thuộc về nhau thì mọi chuyện đều không quan trọng nữa.
.....
Đoạn Hàn Uyên ngủ quên trên vai của Triệu Linh Tiêu, có lẽ bởi vì nàng say quá nên như vậy. Triệu Linh Tiêu không chút gì phàn nàn, hắn chậm rãi đứng dậy, vòng tay bế nàng trở về Uyển Tinh trang. Màn đêm tĩnh mịch nhưng thật êm đềm đối với hắn, có mấy ai đang bế mỹ nhân trên tay như vậy mà không thấy nhẹ lòng.
Uyển Tinh trang rốt cuộc cũng ở trước mặt, Triệu Linh Tiêu vì không muốn làm kinh động đến người khác nên dùng khinh công nhảy vào. Cho dù đang bế thêm Hàn Uyên trên tay nhưng động tác của hắn vẫn rất nhẹ nhàng, không gây ra một chút tiếng động. Có điều Triệu Linh Tiêu không biết phòng của Hàn Uyên ở đâu, bất đắc dĩ phải đem nàng trở lại phòng của mình.
Hàn Uyên ngủ thật yên bình, vui vẻ. Triệu Linh Tiêu nhìn nàng nhẹ nhàng mỉm cười, không hiểu sao lúc này hắn lại không hề có một chút du͙© vọиɠ nào. Khẽ khéo chăn đắp cho nàng, Triệu Linh Tiêu cũng ngồi luôn lên giường, bắt đầu vận khí tu luyện, mọi tạp niệm đều bị hắn bỏ qua sau đầu, trong thần thức chỉ còn là một mảng mông lung.
Tu vi của Triệu Linh Tiêu đã đến luyện hồn đỉnh ngũ kỳ, chỉ cần một chút nữa là có thể đột phá lên lục kỳ. Tiện nói về luyện hồn cảnh, thì luyện hồn cảnh chính là một giai đoạn để giúp người bình thường tiến lên luyện linh cảnh. Luyện hồn cảnh là quá trình nuôi dưỡng linh hồn, khiến cho thần trí và thân thể kết hợp ở một mức độ hoàn hảo nhất. Từ đó sẽ sản sinh ra một loại năng lượng mới, năng lượng này đối với luyện hồn cảnh thể hiện không rõ rệt, nhưng khi lên đến luyện linh cảnh nó sẽ có sức mạnh vô cùng lớn.
Truyền thuyết kể rằng từ xa xưa, khi nhân loại chỉ là một chủng tộc yếu đuối, vô lực trong thế giới tàn khốc này. Bọn họ hằng ngày phải vật lộn để sống và dễ dàng trở thành thực phẩm cho thú vật. Cho đến khi một nhân vật kiệt xuất ra đời, ông ta là người anh minh thế tuyệt, đã bắt đầu dẫn dắt nhân loại đi trên con đường tu đạo. Tuy nhiên ông cũng chỉ có thể dừng lại ở luyện khí cảnh đỉnh phong mà không thể tiến thêm một bước, cuối cùng chết già trong ấm ức. Cho đến mấy trăm năm sau rốt cuộc lại xuất hiện thêm một nhân tài, người này rốt cuộc lĩnh hội được cảnh giới tiếp theo, mở ra một con đường sáng cho nhân loại. Cứ thế từng lớp từng lớp người đi qua, nhân loại chậm rãi đặt từng dấu chân trên con đường tu đạo. Từ một chủng tộc thấp kém bắt đầu khẳng định vị thế của mình. Trải qua mấy chục vạn năm cuối cùng cũng có thể đi ngang thiên địa.