Edit: Lan Lan
Beta: Thuỳ An
Ngày sinh nhật của Diêu Uyển Chi - mẹ Triệu Vũ, Triệu gia tổ chức một buổi tiệc lớn, mời khách ở khắp nơi.
Đương nhiên ba người Khương Triết, Đào Nhiên, Lâm Thành Phong là anh em tốt của Triệu Vũ cũng không thể vắng mặt, ngay cả Khương Lão gia tử và Tề Lão gia tử cũng đưa quà tới, như vậy, cũng không thể thiếu tiểu bối của Tề gia là Tề Duyệt và Tề Xa, ngay cả Tưởng Hiểu Hiểu cũng mang theo lễ vật đến.
Giờ phút này, ba người Tưởng Hiểu Hiểu, Tề Duyệt, Lăng Dao cùng nhau đi đến, chúc mừng Diêu Uyển Chi.
Vốn là Diêu Uyển Chi đang nói gì đó với Trịnh Ngọc Thư, hiện tại thấy ba cô gái tiến lại đây liền lại cười nói: "Nhìn xem đây là con gái nhà ai? Lúc này mới bao lâu không gặp, liền trổ mã đến duyên dáng yêu kiều."
Diêu Uyển Chi nói đến chính là Tưởng Hiểu Hiểu, tuy rằng Tưởng gia và Triệu gia cách khá xa, một nhà ở thành phố C một nhà ở Đế đô, nhưng vẫn có không ít công việc làm ăn có liên hệ, vòng luẩn quẩn này vốn là nhỏ, nhà nào có việc thì nhà kia cũng sẽ cho người qua. Ví như lần Tưởng Nguyên Tưởng lão gia tử qua đời, Triệu Vũ không đi, bà và lão Triệu nhà bà cũng đi một chuyến, dĩ nhiên cũng đã gặp mặt Tưởng Hiểu Hiểu mấy lần.
Hơn nữa Tưởng Hiểu Hiểu thích Triệu Vũ, lại càng ra sức biểu hiện trước mặt Diêu Uyển Chi hơn.
Hôm nay cô đặc biệt mặc một chiếc váy liền không tay màu vàng, làn váy dài đến cẳng chân, trang điểm tinh xảo lại dịu dàng, trang sức cũng không hoa lệ, lại lộ ra ưu nhã nội liễm, nhìn qua là một cô gái dịu dàng, nhu mì lại không mất đi vẻ quý khí.
Diêu Uyển Chi sẽ thích một cô gái như vậy làm con dâu, cha mẹ nào lại không thích con trai mình cưới một cô gái có gia thế, có bản lĩnh lại tri thư đạt lễ làm vợ chứ?
Lập tức Tưởng Hiểu Hiểu ôn hòa cười nói: "Dì Diêu mới vậy ạ, mấy ngày không gặp, dì Diêu càng xinh đẹp hơn!" Cô nói chuyện với Diêu Uyển Chi, lại chào Trịnh Ngọc Thư một câu, Trịnh Ngọc Thư cười cười.
Lăng Dao rất hoạt bát, lúc này ra vẻ tức giận dẩu môi: "Dì Diêu, dì chỉ thấy Hiểu Hiểu, còn chúng con đều bị quên rồi."
Diêu Uyển Chi cười nói: "Sao có thể, Lăng Dao cũng xinh đẹp, Tề Duyệt cũng xinh đẹp."
Tề Duyệt mặc một chiếc váy màu đỏ nhạt cúp ngực dài đến đầu gối, càng làm tăng thêm vẻ kiều diễm cho làn da trắng như bạch ngọc của cô ta, cô ta cười hỏi thăm với Diêu Uyển Chi, càng nhiều tâm tư đặt lên người Trịnh Ngọc Thư, mỉm cười bắt chuyện với bà.
Chỉ là mấy cô gái còn trẻ nên cũng không thể nói nhiều với Diêu Uyển Chi và Trịnh Ngọc Thư, chỉ một lát, hai nhóm người liền tách ra.
Tưởng Hiểu Hiểu, Tề Duyệt và Lăng Dao cùng đi đến giữa sảnh, mỗi người bưng một ly rượu vang đỏ, ánh mắt lại nhìn khắp nơi trong bữa tiệc.
"Sao Triệu Vũ lại không có mặt?"
"Cũng không thấy Khương Tứ."
"Đến cả Lâm Thành Phong hay nhảy nhót cũng không ở đây."
Ba người đối mặt nhìn nhau, nhìn nhau xong đột nhiên cười.
Tề Duyệt nói: "Hiểu Hiểu, em thật sự thích Triệu Nhị?"
Tưởng Hiểu Hiểu đỏ mặt, xấu hổ gật đầu: "Em cũng không biết thế nào là thích, dù sao không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy anh ấy, tim em đều đập rất nhanh, không thấy anh ấy, em lại muốn gặp."
Tề Duyệt: "Vậy mà em đã khẳng định đây là thích, em đã thổ lộ với anh ấy chưa?"
Tưởng Hiểu Hiểu liên tục xua tay: "Không không không, trước hết không được, em sợ, để sau này đi..... Em muốn chờ đến gần anh ấy thêm một chút nữa, đến lúc đó lại thổ lộ đi."
Tề Duyệt cũng không miễn cưỡng cô ấy: "Tùy em đi, nhưng Triệu Vũ thật sự rất lăng nhăng, em sẽ phải nếm mùi đau khổ đó."
Tưởng Hiểu Hiểu nhíu mày, dẩu dẩu môi.
Lăng Dao nói: "Cái này tiểu Duyệt nói đúng, lúc trước chị đi chơi ở Bách Nhạc Môn, còn thấy anh ta dẫn theo một cô nàng có thân hình nóng bỏng rời đi đó..." Cô nhướng mày: "Vừa nhìn đã biết là đưa đi khách sạn thuê phòng rồi, anh ta nhiều phụ nữ như vậy, kỹ thuật khẳng định tốt lắm."
Mặt Tưởng Hiểu Hiểu liền đỏ, tức giận vỗ vỗ Lăng Dao: " Chị đừng nói chị đừng nói! Còn nói em sẽ tức giận!"
Lăng Dao cười: "Được, được, không nói."
Bên này lúc ba người Lăng Dao, Tưởng Hiểu Hiểu và Tề Duyệt vừa đi, bên kia hai người Diêu Uyển Chi và Trịnh Ngọc Thư nói chuyện cũng rất vui, bởi vì đều lo lắng về hôn sự của con trai mình, đề tài này một khi được mở ra thì ngăn không được, sôi nổi bàn luận xem làm sao để mấy đứa con trai bất hiếu của mình thu hồi trái tim mà chịu kết hôn đây.
- --
Hiện tại, phía trước cửa sổ treo bức màn ở lầu hai, Lâm Thành Phòng liếc mắt một cái liền thấy Tề Duyệt và Tưởng Hiểu Hiểu, lúc này bên cạnh các cô lại có thêm mấy cô gái trẻ, trêu đùa nói chuyện, thật náo nhiệt.
Anh rùng mình một cái, dáng vẻ nghiêm trang cao ngạo kia của Tề Duyệt khiến anh muốn cười, huống chi anh đã nhìn thấy dáng vẻ không đứng đắn của cô ta, lắc đầu, quay lại nói: "Triệu Nhị, anh lại trêu phải một người ái mộ, diễm phúc không cạn nha, có muốn thử hay không?"
Triệu Vũ chỉnh lại cà vạt, hôm nay anh mặc một chiếc áo bành tô màu đen, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi, mái tóc đen hiếm khi được chải ngược toàn bộ về phía sau một cách đứng đắn, càng làm tôn thêm khuôn mặt tuấn lãng và đôi mắt sắc bén của anh.
Nghe được những lời của Lâm Thành Phong, anh cười lạnh một tiếng, thần sắc khinh thường và phiền chán cũng không hề che giấu, nghiêng nghiêng cổ, vốn dĩ là một quý công tử nháy mắt biến thành dáng vẻ của một tội phạm ăn chơi chác táng: "Cái thứ gì chứ, phiền không chịu nổi!"
Anh lại không ngu, ánh mắt của một cô gái ái mộ mình sao lại không nhìn ra chứ, huống chi trên đường từ Đế đô về thành phố C cô gái kia không có việc gì liền nhìn anh chằm chằm vài lần, phiền chết đi được. Lúc đến bệnh viện cũng luôn tìm mọi cớ để nói chuyện với anh, như vậy mà còn không hiểu, anh thật sự là một kẻ ngu ngốc đầu đất.
Nghĩ đến chuyện này, anh càng phiền hơn, một Tề Duyệt đã khiến người ta chán ghét, lại thêm một Tưởng Hiểu Hiểu...
Anh nhìn cái đồng hồ màu bạc: "Đi thôi, xuống nào."
Sự xuất hiện của Triệu Vũ khiến Tưởng Hiểu Hiểu vui mừng không thôi, nhưng cô lại không dễ dàng tiến lên, chỉ là ngẫu nhiên nhìn lướt qua một cái.
Diêu Uyển Chi nói chuyện cùng Triệu Vũ, quan trọng nhất là hôm nay có vài cô gái bà rất xem trọng cũng đến, rất xưng đôi với con trai bà.
"Con xem, cô cháu ngoại kia của điện tử Thất Tinh, còn có Tinh Diệu Mục Kỳ, Hoa Lai Doãn Trác..... Mẹ cảm thấy đều không tệ! Con nhìn xem, xem thích ai?"
Hai mắt Triệu Vũ đặc biệt nghiêm túc nhìn, nhíu mày trầm tư hồi lâu, lâu đến mức Diêu Uyển Chi nhịn không được phải thúc giục: "Thế nào? Con đừng chỉ nhìn mà không nói lời nào!"
Triệu Vũ nghiêm túc: "Mẹ xem, vị kia của Thất Tinh không tệ, nhưng mà cô ấy không đủ trắng, chân cũng không đủ thẳng không đủ dài, con không thích. Vị kia của Tinh Diệu à, khuôn mặt không đủ đáng yêu xinh đẹp, con cũng không thích, những người con coi thường cũng xinh đẹp hơn loại này, còn vị của Hoa Lai kia sao, quá cao, con thích cô gái mà phải khom lưng con mới có thể đối diện với cô ấy."
Diêu Uyển Chi: ".....Con cố ý phải không? Con nói đi, phải như thế nào con mới không đi chơi bời nữa mà an tâm kết hôn đây! Con thích kiểu nào? Mẹ không tin là tìm không thấy!"
Triệu Vũ nghĩ, anh thích, là cô gái vừa chạm vào chóp mũi khuôn mặt đã đỏ ửng như ánh bình minh kia, ngây thơ đáng yêu, khiến anh muốn ôm vào trong ngực nhưng lại không dám.
Vốn anh đang cười, đột nhiên lạnh mặt xuống, Diêu Uyển Chi nghi hoặc nhìn con trai: "Con sao đấy hả?"
Triệu Vũ: "Mẹ không cần lo lắng, thời điểm nên kết hôn, tự nhiên con sẽ kết hôn."
"Đó là khi nào?"
"Chờ."
"....."
Sinh nhật lần này trôi qua thật sự là không hề thoải mái, Diêu Uyển Chi hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi!
Tưởng Hiểu Hiểu nhìn thấy cơ hội, bưng một chiếc bánh kem chocolate thơm ngọt ngon miệng trong lúc lơ đãng đến gần Triệu Vũ, khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên của cô mang theo tươi cười: "Anh Triệu Vũ."
Triệu Vũ liếc nhìn cô một cái.
Tưởng Hiểu Hiểu cảm thấy tim đập thình thịch, người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu, càng đến gần, càng cảm nhận rõ khí thế bức người trên thân thể anh toát ra, hơi thở nam tính mãnh liệt khiến mặt cô ửng hồng: "Anh Triệu Vũ, vừa rồi chưa thấy anh, hiện tại thấy nên đến chào hỏi anh một câu. Nhìn qua anh lớn lên thật giống dì Diêu, dì Diêu tốt như vậy, mọi người thật hạnh phúc."
Đại khái là cô muốn để người ta liên tưởng đến cha mẹ cô đều mất sớm, khiến người ta thương tiếc chăng?
Triệu Vũ: "Lúc trước đã nói rồi, Tưởng tiểu thư không cần khách khí như vậy, trực tiếp gọi tên tôi là được, nếu Tưởng tiểu thư thấy gọi tên không lễ phép, có thể gọi tôi là Nhị thiếu, dù sao người bên ngoài đều gọi tôi như vậy."
"Anh Triệu Vũ....."
"Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được."
"....."
Cô dẩu dẩu miệng, nhấp môi cười cười.
Tề Duyệt đi từ phía sau tới: "Người ta lãnh đạm như vậy, em còn cười được."
Tưởng Hiểu Hiểu mở miệng: "Bởi vì em đã thấy nhiều người đàn ông vì quan hệ gia tộc mà cố ý lấy lòng em, trước mặt thì bọn họ rất tốt với em, sau lưng lại nói em tính tình kém khó hầu hạ, chỉ là đầu thai vào cái bụng tốt mà thôi, mẹ không phải cũng chỉ là một tình nhân không danh không phận thôi sao? Có gì ghê gớm chứ. Lấy lòng em còn khiến bọn họ ấm ức đấy."
Cô quay đầu nhìn Tề Duyệt, khóe mắt sáng lấp lánh: "Anh Triệu Vũ không giống vậy, anh ấy biết rõ gia tộc của em, trước nay lại không vì vậy mà có cái nhìn đặc biệt với em, anh ấy chính là xem em giống như những cô gái khác. Em hiểu rõ, người đàn ông thích dạo chơi khắp nơi như anh ấy, là bởi vì còn chưa gặp được cô gái mình yêu, chỉ cần gặp được, nhất định sẽ rất thật lòng."
Tề Duyệt không muốn đả kích Tưởng Hiểu Hiểu, nhưng cô ta vẫn nói: "Triệu Nhị và Khương Tứ giống nhau, gia thế của bọn họ cho phép bọn họ không cần cố tình lấy lòng bất kì ai. Em đừng....."
"Em hiểu rõ, nhưng em vẫn động lòng."
"....."
Tề Duyệt nhún vai, cười nói: "Được rồi. Hy vọng em được như ý nguyện."
"Vâng."
- --
Yến tiệc của Triệu gia đèn đuốc sáng trưng, cho đến tận mười một giờ mới kết thúc.
Diêu Uyển Chi mệt đến không chịu nổi, mau chóng cởi giày cao gót, đi dép lê người hầu đưa tới: "Tôi đã mệt đến không chịu được, thế mà lão Triệu còn hẹn người chơi mạt chược ở trên lầu, cũng không sợ thức đêm hư thận à."
Không có người, bà nói chuyện cũng trực tiếp hơn: "Đi đưa ít trà bánh cho trên đó đi, miễn cho sau này lại nói tôi hà khắc với ông ấy."
Người hầu không nói gì, nhấp môi cười trộm lui xuống: "Vâng."
Diêu Uyển Chi liền nghỉ ngơi ở đại sảnh dưới lầu, đột nhiên lại thấy Triệu Vũ từ trên lầu đi xuống, vẫn đang mặc áo bành tô màu đen kia, bước chân nhanh chóng hướng ra ngoài, là muốn đi đâu đó.
"Con đi đâu?"
"Có việc!"
"Chuyện gì? Giờ này rồi còn ra ngoài? Con lại đi trêu ong chọc bướm phải không!"
Triệu Vũ vẫy vẫy tay, anh trêu chọc ong bướm ở đâu chứ, rõ ràng là một bé hoa nhài mà.
Diêu Uyển Chi đứng lên đuổi tới cửa, Triệu Vũ đã nhanh như chớp nhảy lên chiếc Cayeme, phóng đi như bay ra ngoài, không còn bóng người.
- --
Tô Anh mới vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướŧ áŧ rối tung, cô mặc một chiếc áo gió màu hồng đào, buộc nút thắt, kín mít chạy ra ngoài, chỉ có phía dưới là chiếc quần ngủ màu hồng nhạt, còn đi một đôi dép lê.
Cô thở một chút, nhìn thấy Triệu Vũ đứng trong gió thu lạnh run.
Người đàn ông mới vừa kết thúc bữa tiệc, tóc và tây trang đều được xử lý không chút cẩu thả, dựa vào trước xe, ung dung nhìn cô.
Tô Anh đến gần, nghi hoặc: "Anh Triệu Vũ, muộn như vậy anh tìm còn tìm em, có việc gì sao?"
Triệu Vũ hất hất cằm, ý bảo cô xem cái hộp anh đặt ở đầu xe, cái hộp đó rất xinh đẹp, cô nhìn, nghi hoặc hỏi: "Đây là cái gì?"
Triệu Vũ: "Bó hoa em chọn kia mẹ anh thực sự rất thích, đây là quà cám ơn."
Tô Anh: ".....Đều là việc nhỏ thôi, không cần cám ơn."
Chậu hoa lan kia ngoại trừ nở đẹp một chút ra, thật sự không có gì đặc biệt khiến người ta kinh diễm.
Triệu Vũ nhướng mày: "Quà quý trọng thì anh cũng không có, chỉ là một chiếc bánh kem nhỏ, vị dâu tây."
Tô Anh: "....."
Được rồi, cô chủ động đi đến, ôm cái hộp nhỏ vào trong ngực, ngẩng khuôn mặt nhỏ: "Cảm ơn anh."
Ánh mắt Triệu Vũ tối lại, tay trong túi quần nắm lại, trầm giọng: "Ừ, em vào đi."
Tô Anh cong cong đôi mắt cười với anh, lại dặn dò hai câu, vẫy vẫy tay, ôm bánh kem kia trở về.
Cô gái nhỏ đi rồi, Triệu Vũ bực bội châm một điếu thuốc, mẹ nó, liếc mắt nhìn, có chút không khống chế được.
- --
Tô Anh gọi Lưu Vận qua ăn bánh kem.
Bánh kem dâu tây màu hồng phấn, bông hoa được vẽ bằng bơ kia lại là hoa nhài, bởi vì quá đẹp, cô có chút luyến tiếc khi phải cắn xuống, khác với người khác, cô cảm thấy cắn xuống một miếng, bánh kem liền hỏng luôn.
Lưu Vận cũng đang mặc áo ngủ, bên ngoài khoác một chiếc áo gió đã chạy tới đây, cô vuốt tóc, cười nói: "Ồ, đã tối rồi mà còn có bánh kem để ăn à?"
Tô Anh: "Ừ, là anh Triệu Vũ đưa tới."
Lưu Vận: ".....Triệu Vũ? Là anh em của Khương Triết đó hả?"
"Ừ, lúc trước không phải tớ đã chọn giúp anh ấy một chậu hoa lan à, anh ấy nói mẹ anh ấy rất thích, liền đưa cái này qua, nói là quà cám ơn."
"Tốt vậy à?"
"Sao nào? Chỉ là hoa lan tớ cũng đã thu tiền rồi!"
Lưu Vận mỉm cười, cô và Tô Anh chia nhau bánh kem ăn, nói: "Đúng rồi, cậu nói với Khương Triết nhà cậu, không cần cho người đi theo tớ nữa, đều đã qua lâu như vậy, Phạm Nghị cũng sẽ không đến tìm tớ nữa, chắc là không có việc gì đâu."
Tô Anh nhíu mày nói: "Video kia không phải là chuyện nhỏ, cho dù hiện tại bọn họ không tới, không đại biểu cho việc bọn họ đã từ bỏ, có lẽ chỉ là lừa chúng ta, làm chúng ta thả lỏng thôi?"
Lưu Vận cười, đột nhiên nói: "Tô Anh cảm ơn cậu."
".....Hả? Sao lại nói lời này?"
"Nếu không phải cậu, tớ cũng sẽ không biết sau lưng tớ Phạm Nghị còn có cô gái khác, còn vẫn luôn ngốc nghếch bị lừa, nếu không phải cậu, tớ sẽ không hả giận như vậy, cũng sẽ không từ bỏ như bây giờ."
Tô Anh rũ mắt, chọc chọc bánh kem: "Tớ lại hy vọng không có những việc này, cậu có thể vui vẻ sung sướиɠ."
Lưu Vận: "Hiện tại tớ rất vui vẻ, tớ tin có thể gặp được người đàn ông chân thành yêu thương tớ, một người đàn ông thôi mà, hắn còn có thể hủy đi cuộc đời tớ sao?"
Tô Anh gật đầu, đúng vậy, một người đàn ông thôi mà.
Cô cười: "Tiểu Vận, buổi tối ngủ cùng nhau nhé!"
Lưu Vận: "Ôi, tớ miễn cưỡng bị ấm ức vậy."
"Cậu biến đi."
- --
Sáng sớm ngày tiếp theo, Tô Anh chuẩn bị một chậu hoa, cô chuẩn bị đi bệnh viện hỏi thăm sức khỏe của Tưởng Diễn.
Khương Triết đã từng tự mình đưa cô qua đó, bây giờ cô đi cũng sẽ không có vẻ đột ngột khiến người ta nghi ngờ.