Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 4: Tôi không thể nào bị đánh bại

Ngay khi Mạc Vong bị lời nói của đối phương làm cho trợn mắt há mồm, người này thế nhưng lại nói tiếp, biểu cảm còn vô cùng nghiêm túc.

”Bệ hạ, thứ tôi nói thẳng, tuy rằng ngài giành được thắng lợi, nhưng kỹ xảo đấu vật còn phải rèn luyện.” Thanh niên quỳ một gối xuống, tay nắm chặt dán trước ngực, cúi đầu thật thấp, “Xin cho phép tôi tiến hành chỉ đạo.”

“......” Mạc Vong xoa trán, không được, sóng điện não của cô và người này quả nhiên không thể kết nối.

”Đau quá......”

Nhưng vào lúc này, thiếu niên bị cô đạp bắn vào tường lại ngã xuống đất giống như vỏ chuối dường như đã khôi phục lại lý trí, hắn một tay đỡ gáy, khẽ nhíu mày: “Tôi làm sao vậy...” Khi ngẩng đầu lơ đãng nhìn thấy cô gái, “Cậu làm gì tôi?”

”Hả?” Mạc Vong bị tên này làm tức điên, “Chính cậu chạy vào phòng tôi còn hỏi tôi làm cái gì?”

”Tôi... tự đến?” Sắc mặt Thạch Vịnh Triết càng biến đổi.

”Nói nhảm!” Mạc Vong nhảy lên giường, hai tay ôm ngực, quyết tâm dùng khí thế ma vương để áp đảo kẻ phàm nhân đáng xấu hổ này, “Hơn nửa đêm lén lút chạy tới, không phải cậu xem mấy bộ phim linh tinh chứ?” Nghe nói xem nhiều phim ma sẽ bị mộng du, chẳng lẽ hắn cũng vậy? Hành vi này của hắn gọi là gì? Ừm, đúng rồi, hình như là, “Dám tập kích ban đêm! Khinh bỉ cậu!” Ban đêm tới tập kích, dùng từ này không sai!

“......” Mặt thiếu niên bỗng đỏ bừng, hắn vô cùng muốn phản bác, nhưng dường như không có lí do gì, chỉ có thể lắp bắp, “Ai, ai ban đêm tập kích cậu chứ?”

Mạc Vong thấy vậy càng vui vẻ, thậm chí còn hơi cảm động, bao nhiêu năm chưa thấy, hiếm khi tên rắm thối Thạch Vịnh Triết này nghẹn họng nhìn trân trối, không nên dễ dàng buông tha hắn. Vì thế cô không ngừng cố gắng: “Còn nói không? Vừa tới đã đè tôi trên giường, sau đó dùng tay...”

”Đè...”

Không biết thiếu niên nghĩ tới cái gì, hai má ngày càng hồng, sau đó một tay che mặt, chạy mất như bị ma đuổi.

”Này! Cậu...” Mạc Vong nhảy xuống giường rồi lại nhảy lên vài cái, cuối cùng vẫn không đuổi theo, sau đó chỉ nghe thấy một trận vang “bịch bịch”, không hề nghi ngờ, đối phương ngã mạnh vài cái trên sân thượng, cô bật cười, cảm thấy thật sung sướиɠ, cười xong lại nghi hoặc, “Cậu ta làm sao vậy?” Phản ứng sau khi làm việc sai không phải là xin lỗi sao? Hắn lại chạy trốn, mặt còn đỏ như vậy.

Esther luôn lẳng lặng vây xem vẫn duy trì tư thế quỳ xuống đất, lúc này mới nhẹ nhàng đứng lên, lạnh nhạt đáp lại: “Có lẽ là thấy xấu hổ.” Trên ý nghĩa nào đó, người đàn ông như hắn ở ngay trong phòng mà đối phương lại không chú ý tới, hoàn toàn có thể hiểu được thiếu niên rốt cuộc “xấu hổ” tới mức nào.

”Xấu hổ?” Mạc Vong không hiểu nguyên do.

”Đúng vậy, thân là một người đàn ông mà lại bại bởi bệ hạ.” Thanh niên vuốt cằm, rất khẳng định nói, “Nói vậy trong lòng anh ta đang bị giày vò.”

“... Phải không?” Cảm thấy có chỗ nào không đúng...

”Sau này anh ta còn có thể khiêu chiến với ngài, bệ hạ, vì vinh dự và thắng lợi, xin cho phép tôi...”

”Đừng nói nữa!” Mạc Vong vội vàng ngắt lời người này, “Mai tôi còn phải đi học, buồn ngủ rồi!”

“... Vâng.”

Mắt thấy đối phương xoay người rời khỏi phòng, Mạc Vong thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại muốn thở dài, vì sao những người đàn ông xung quanh cô đều ngu ngốc? Chẳng lẽ do chỉ số thông minh của cô quá cao nên làm nổi bật sự ngốc nghếch của bọn hắn?

Ai nha ai nha, một cô gái quá thông minh cũng là bi kịch!

Có lẽ do trước khi ngủ quá “mệt nhọc”, một đêm này cô gái ngủ rất ngon, sáng sớm hôm sau khi chuông báo thức vang lần đầu tiên liền tỉnh lại, ngồi dậy ngáp một cái, cô mới phát hiện đêm này mình không mơ gì cả.

Rửa mặt xong, cô trực tiếp chạy tới nhà dì Trương.

”Chào buổi sáng, dì Trương.” Dường như ngày quốc khánh chú Thạch cũng phải tăng ca, cho đến hôm nay còn chưa về nhà.

”Chào buổi sáng.” Dì Trương kỳ quái nhìn Mạc Vong, “Sao hôm nay Vong Vong dậy sớm vậy?”

”Ha ha, có lẽ do tối qua ngủ khá sớm.”

”Phải không? Vậy cho con phần ăn sáng đầu tiên của Triết Triết.”

”Tách ——” Sau một tiếng vang nhỏ, trứng ốp lếp trắng noãn lại vàng óng ánh được đặt trên bàn, phía trên là một vòng xúc xích được cắt theo hình bạch tuộc với kích cỡ như ngón tay cái, hai bên là một chút mì sợi. Bà chủ nhà với động tác thành thạo lập tức cầm sốt cà chua trên bàn, vẽ ra ba đường cong trên trứng ốp lếp, một hình mặt trẻ con được tạo ra, bà vừa lòng gật đầu: “Hoàn thành!”

Đây là điểm Mạc Vong rất khâm phục ở dì Trương, rời giường làm bữa sáng không phải là một việc to lớn, bày bữa sáng như vậy cũng không ăn ngon hơn xếp thành đống, nhưng có một điều cô rất rõ ràng, chính là buổi sáng mỗi ngày, mọi người đều tươi cười ra khỏi nhà.

”Lại nói tiếp,“ Giọng nói nghi hoặc của dì Trương truyền tới từ phòng bếp, “Bình thường giờ này tiểu tử thối kia đã dậy, hôm nay rốt cuộc là sao, chẳng lẽ thân thể không thoải mái?”

Trưởng bối đã nói như vậy, cô có thể yên tâm ngồi sao?

Mạc Vong thở dài, tuy rằng cô khẳng định kẻ tập kích cô ban đêm hoàn toàn không có khả năng bị ốm, nhưng mà ——

”Để con đi nhìn xem.”

”Ừm, vậy nhờ con.”

”Vâng ~”

Đi tới trước cửa phòng Thạch Vịnh Triết, Mạc Vong bỗng đổi sắc mặt, đảo con mắt cá chết gõ cửa: “Thạch Vịnh Triết?”

Đáp lại cô là sự im lặng.

”Thạch Vịnh Triết!”

Vẫn không ai trả lời.

“......” Cô gái mở cửa bước vào.

Lại nói tiếp, hình như đã lâu cô chưa tới căn phòng này, nhưng bố cục bên trong dường như không thay đổi quá nhiều, thiết bị tập luyện được đặt ở góc tường, cửa tủ quần áo luôn mở ra một nửa, bàn học đầy sách quân sự và các loại mô hình máy bay, cùng với gối đệm chăn và drap giường màu xanh lá —— cho nên nói, người này rốt cuộc yêu thứ này đến mức nào?

Mạc Vong đi đến cạnh giường, vươn tay đẩy đẩy đống chăn: “Này, rời giường rồi! Cậu muốn tới muộn...” Hả? Cô kéo mạnh chăn, “Trống không?”

Người kia đâu?

Cô gái tìm trong phòng một lát, ánh mắt dừng ở phía ban công, cô vội đi qua, sau khi thấy bóng dáng quen thuộc, thở phào nhẹ nhõm: “Cậu...” Đợi chút, hắn làm gì vậy?

Chỉ thấy thiếu niên quỳ gối nhìn về phía mặt trời mới mọc, hai tay đặt giao nhau trước ngực, đôi mắt khép chặt, cúi đầu, mấp máy môi, dường như đang cầu nguyện.

Mạc Vong: “......” Này này, cô quen biết người này mười mấy năm, chưa từng nghe nói hắn còn có tín ngưỡng.

Cô không hề khách khí đá vào lưng người nào đó: “Đến giờ ăn sáng rồi!”

Lại bị tránh khỏi.

Thiến niên xoay người với một tư thế vô cùng không duyên dáng, lăn một vòng tại chỗ, dễ dàng tiến tới góc tường, cười lạnh một tiếng: “Tối hôm qua còn chưa tính, hôm nay ta đã hấp thu đủ lực lượng từ ánh năng đầy chính nghĩa này, đồ ma vương chỉ có thể càn rỡ trong đêm đen, dũng giả đại nhân ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi!”

“... Gì?” Đợi chút, vừa rồi có phải hắn gọi cô là “ma vương” mà không phải “Mạc Vong”? Còn tự xưng dũng giả? Đây rốt cuộc là...

Không đợi cô nghĩ ra nguyên nhân, chỉ thấy thiếu niên không biết từ nơi nào lấy ra cái giá áo, giơ cao hô to: “Xem kiếm vô địch của dũng giả ta!!!”

“... Đợi đã!”

”Bốp!”

Một tiếng giòn vang vang lên.

Mạc Vong nhìn chăm chú vào giá áo bị kẹt giữa hai tay mình, thở phào nhẹ nhõm, lập tức nổi giận: “Sáng tinh mơ cậu lại nổi điên gì chứ?!”

”Làm sao có thể...” Thạch Vịnh Triết như bị đả kích mạnh, hắn nới tay, che ngực, lảo đảo lui về sau, “Kiếm thuật ta tốn mười năm rèn luyện, sao có thể bị ngươi phá giải dễ dàng như vậy, không... không... không!!!”

“......” Mạc Vong không thể nhịn được cầm giá áo nện vào đầu người nào đó, “Cậu có chừng mực cho tôi, đồ khốn!”

”!!!” Thiếu niên bị đả kích thảm hại ngã xuống đất không dậy nổi.

“......” Hỏng bét, quên không kiềm chế sức lực rồi.

Mạc Vong kinh hãi vội vàng chạy tới: “Cậu, cậu còn ổn chứ? Thạch Vịnh Triết? A Triết?!” Vì rất khẩn trương mà nói ra xưng hô đã không dùng nhiều năm.

Trong chốc lát, thiếu niên mở to mắt.

Cô gái giật nảy mình, sau đó nhẹ nhàng thở ra, dè dặt hỏi, “A Triết, cậu không sao chứ?”

“......” Thạch Vịnh Triết kỳ quái nhìn cô một cái, sau đó vươn tay xoa xoa gáy mình, kêu ra tiếng, “Sao cái gáy lại đau vậy... Đã xảy ra chuyện gì?”

“......”

—— Đại ca, những lời này hẳn là tôi nói mới đúng?!