Mất Khống Chế

Chương 24

Dịch: Tiểu Thanh Đình

Đêm xuống, mây đen cuồn cuộn giữa màn trời, gió ào tới, luồn qua từng khe hở, ghé vào cùng ánh trăng lưỡi liềm.

Những vì sao đã bị mây che phủ, chỉ còn ánh trăng sáng yếu ớt cố lọt qua khe cửa sổ, hoà vào ánh điện trong phòng, chẳng còn phân biệt ra đâu là ánh trăng đâu là ánh đèn.

Gió luồn qua khe cửa vào phòng khiến lớp rèm lay động theo, vẽ ra trước mắt một căn phòng lấp lánh kiều diễm.

Khanh Kha bị đẩy ngồi xuống bên giường, cau mày lại, ánh mắt chẳng có chút thiện ý nhìn kẻ đang ra sức đang nuốt vào nhả ra ở giữa hai chân mình.

Anh vốn không ngờ được sự tình sẽ phát triển tới bước này.

Khoảnh khắc Bạch Cập sờ tới phần giữa của mình, Khanh Kha vốn muốn đá hắn ra ngoài cửa, nào ngờ sau khi bị anh đá hắn lại nhanh chóng bò vào, một tay vừa ra sức đẩy ngã anh, một tay đưa vào trong quần anh.

Cơ thể bị tu suốt mấy tháng nên không còn khả năng chống cự lại sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ này, Bạch Cập sớm đã nắm rõ những điểm nhạy cảm của anh, biết phải làm sao để nhanh chóng làm hưng phấn một người đàn ông, một tay xoa xoa đầy giảo hoạt dù cách lớp qυầи ɭóŧ, nhanh chóng khơi gợi du͙© vọиɠ của anh.

Tính mạng đang nằm trong tay kẻ khác, Khanh Kha muốn đẩy hắn ra, hắn cũng không hề phản kháng, thuận theo động tác của anh mà trượt xuống, rồi quỳ dưới đất, đối mặt với hai chân anh, ánh mắt trần trụi những du͙© vọиɠ, lúc trượt xuống còn thừa cơ kéo quần Khanh Kha xuống.

“Cút!” – Khanh Kha giữ chặt bàn tay đang làm loạn ở giữa hai chân anh, vừa nói vừa thở hồng hộc.

Nhưng hiển nhiên anh đã đánh giá thấp sức chịu đựng của Bạch Cập.

Bạch Cập lựa chọn lờ đi, một tay bị giữ không cử động được, hắn ngẩng đầu nhìn anh đầy vô tội, liền dùng một tay kia, tiếp tục tác động một cách khéo léo còn thò đầu vào liếʍ láp.

Cơ thể luôn rất thành thật với du͙© vọиɠ. Vì vậy, dù trong lòng Khanh Kha không ngừng bài xích, nhưng vẫn bị động tác của hắn làm cho hưng phấn, dương v*t vểnh lên cứng cáp, tạo thành đầu nhọn trong qυầи ɭóŧ.

Bạch Cập thấy anh đã có cảm giác, càng thêm được voi đòi tiên, lột lớp che chắn cuối cùng kia xuống, nắm lấy dương v*t của Khanh Kha, điên cuồng liếʍ láp. Khanh Kha nhất thời bỏ tay hắn ra, nâng dương v*t hướng vào miệng hắn.

Vì thực hành cũng chưa nhiều, bởi vậy kỹ năng BJ của hắn cũng không hẳn tốt, ngây ngô thì có thừa mà thành thục thì chưa tới, chỉ biết liếʍ mυ'ŧ. Nhưng lúc đó vì muốn lấy lòng Khanh Kha, hắn nhẹ nhàng đưa vào miệng, dùng cuống lưỡi và cằm trên nhẹ nhàng áp sát qυყ đầυ, tay di chuyển giữa tinh hoàn và dương v*t, thỉnh thoảng lui ra ngoài quét sạch dịch lỏng ươn ướt ở đầu dương v*t vào trong miệng, đôi mắt ướt nhẹp không ngừng nhìn vẻ mặt của Khanh Kha, như muốn cố gắng hết mình lấy lòng Khanh Kha.

Thấy Khanh Kha có chút không vui, hắn càng ra sức làm.

Sự đã vậy, Khanh Kha cũng có cự tuyệt nữa cũng vô dụng, sau đó, anh đưa tay ấn chặt gáy hắn, đẩy vào lôi ra thuận theo động tác nuốt vào thả ra của hắn.

“Ư… ưm ư…!”

Anh vừa động đậy, Bạch Cập liền không sức chống đỡ được nữa, chỉ có thể để miệng mở ra ngậm lấy dương v*t cứ tuỳ ý căng phồng đến mức tưởng như dù mở to cỡ nào cũng dường như không thể chứa đầy. Nước dãi nhỏ qua khoé miệng, dương v*t miễn cưỡng đi vào, mấy lần chọc vào yết hầu hắn, khiến mắt hắn đỏ ửng, những giọt nước mắt lăn ra từ khoé mắt.

Nhưng dù vậy, bởi đối tượng là Khanh Kha, du͙© vọиɠ của hắn cũng dần trỗi dậy, chỗ đó cũng duỗi lên thẳng đứng.

Hắn khẽ động đậy, áp sát chân Khanh Kha, làm động tác cọ xát thân dưới, dùng sự thoải mái ấy đối phó với du͙© vọиɠ, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, hắn luồn luồn tay xuống, lôi dương v*t của mình ra ngoài, rồi nắm lấy.

“Ưm…”

Khoang mũi phát ra tiếng thở khịt khịt, hắn như muốn giành quyền chủ động, khi Khanh Kha đưa cào, hắn dùng đầu lưỡi áp sát mà liếʍ láp, đôi mắt tỏ vẻ mơ màng nhìn Khanh Kha.

Đợi tới lúc Khanh Kha sắp bắn ra, đầu lưỡi hắn đã tê mất rồi, yết hầu cũng thoáng đau, toàn thân mềm nhũn sắp đứng không nổi, nhưng dương v*t đang trong miệng đột nhiên giật một cái, khi chuẩn bị rút ra, hắn lại như sống lại, nuốt dương v*t sắp rút ra vào trong họng, cuống họng cố gắng nuốt vào thật sâu, như muốn để Khanh Kha bắn thẳng vào trong.

Nhận ra ý đồ của Bạch Cập, nét mặt của Khanh Kha có phần phức tạp, lát sau, anh buông ra, tay nâng cằm gắn, rút ra đẩy vào mười mấy lần, bắn thẳng vào miệng hắn.

Cho tới khi anh rút hẳn ra, Bạch Cập ngậm chặt miệng, Khanh Kha tính để hắn ra ngoài nôn, chợt thấy hầu kết hắn nhúc nhích, hắn đã nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống.

Cảnh nóng vừa qua, Khanh Kha lại quay về dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, cảm thấy chân mình cũng có chút dinh dính, cúi đầu nhìn mới phát hiện không biết từ lúc nào Bạch Cập đã bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, đang chảy xuống theo ống quần.

Mặt Khanh Kha nhất thời tối sầm lại.

Thế là, vừa mới tĩnh dưỡng xong, Bạch Cập lại định nhào tới hôn anh, liền bị anh túm ra ngoài.

Cửa phòng ngủ đóng ầm một tiếng, Bạch Cập mặt mũi đau khổ, gắng gượng dựa vào cạnh cánh cửa, cật lực gọi cửa đầy vẻ đáng thương: “Khanh Kha, em còn chưa mặc đồ, anh…”

Lời chưa dứt, cửa đột ngột mở toang, Bạch Cập vừa mừng, còn chưa kịp nói gì, liền bị một sấp quần áo lấp đầy mặt, rơi xuống bụng, còn cửa đã đóng chặt không hở ra kẽ nào.

Bạch Cập: “…”