Lần nữa thức dậy, trời tờ mờ sáng. Megumi mở mắt nhìn quanh, nơi này không phải là phòng của cô, từng có một căn phòng màu xanh nhạt da trời, nhưng căn phòng này lại tô điểm xuyến màu trắng và gỗ, thường thì căn phòng của Megumi sẽ có mùi nước hoa của những bông hoa cô trồng ngoài vườn, nhưng ở đây lại là mùi gỗ mục của sách và gỗ. Cô chống người ngoài dậy, đưa mắt nhìn quanh căn phòng một chút, căn phòng rất nhỏ và đơn sơ, được bố trí vô cùng gọn gàng và ít đồ lặt vặt khác trông mộc mạc.
Điều Megumi để ý nhất là chiếc bàn gỗ gần bên cửa sổ, tại sao cô nhìn nó cảm thấy quen thuộc. Megumi đứng dậy bước đến bên bàn, trên mặt bàn có một quyển sổ để mở ra, từng dòng chữ cứng rắn rõ ràng xuất hiện trước mặt cô.
Ngày 7/8, ngày tôi gặp cô gái ấy như những ngày mùa hạ. Nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân, lại một chút lạnh lùng. Tôi nhớ đến nụ cười đó mãi trước khi biết được cái ngôi làng tẻ nhạt này không phải cô quạnh như vẻ ngoài của nó, mà tôi đã từng nghĩ. Ít ra rằng, nơi này còn có một người luôn khiến tôi tự cổ vũ bản thân mình để một ngày có thể ngang hàng cô ấy thậm chí là hơn, để cô ấy có thể nhìn thấy tôi.
Megumi lùi ra một chút, đây là nhật kí của người. Cô không nên đọc quá nhiều về nó, đơn giản Megumi không nên xâm phạm vào đời tư của người khác. Nhưng hiện tại cô không biết tại sao, ở phòng mình sau giấc ngủ cô lại chuyển sang một căn phòng khác. Và nếu cô đoán không nhầm thì căn phòng này là phòng của con trai đúng không? Nhìn cách bố trí này, tuy không phải gọn gàng như nữ, nhưng nó có chút gì đó cứng rắn và còn có chút đơn bạc như cách một người cô từng quen biết. Natsuno.
Megumi cảm thấy nhứt đầu, cô không phải bị mắc chứng bệnh mộng du mà khi ngủ lại chạy đi nơi khác. Nếu chứng bệnh đó có thật, cô nghĩ cô không phải là chết rất nhiều lần rồi, vậy có nghĩa có người đem cô đến đây, là ai?
"Cộc cộc.."
Tiếng bước chân nền vào sàn nhà bước gần đến đây, Megumi xoay mắt nhìn cánh cửa đóng kín nảy giờ, rồi xoay người ngồi lại trên giường. Có lẽ người xuất hiện bây giờ sẽ khiến giải đáp mọi thắc mắc của cô. Megumi ánh mắt trông chờ, đúng như cô suy nghĩ, cái người đó bước vào khi cánh cửa mở ra, người xuất hiện là nam nhân, và người cô đã quen biết vô cùng.
"Natsuno?"
Megumi nheo mắt nhìn khay thức ăn trên tay của cậu bạn, Natsuno bưng đến đặt lên bàn cạnh giường, một cách điềm đạm, rồi gãi đầu lúng túng.
"Cậu tỉnh rồi, cậu đã ngủ 1 tuần rồi, thật khiến mình lo lắng"
"1 tuần sao?"
Thời gian trôi qua nhanh đến vậy sao? Megumi xoay mắt nhìn tấm lịch trên bàn Natsuno, như cậu ấy phát hiện gì đó liền vội bước đến bàn mình dọn đi quyển nhật kí cũ trước mắt, rồi cất đi, ngượng ngùng nhìn đến Megumi, cười trừ.
"Cha mẹ cậu đã rời khỏi làng vì có công việc gấp, trong thời gian này, cậu ở lại nhà mình. Cha mẹ cậu đã nói sẽ quay lại đoán cậu khi cậu khỏe hẳn đi"
Megumi không nói, cô cũng không hỏi thêm. Lời của Natsuno là nói dối, cô biết chắc vậy. Ông bà Shizumu chưa bao giờ để con gái nuôi của mình đang bệnh mà rời đi, tuy bên ngoài thái độ của ông bà là lạnh nhạt như sống chung chừng ấy năm, hai người đối với tình cảm con gái ra sao Megumi đều biết đến, vậy nếu cha mẹ cô không rời đi, thì chuyện gì đã xảy ra với họ? Megumi đã có ý định rời đi ngôi làng này, nhưng xem như cô không thể quyết định nhanh chóng nữa, có thể cha mẹ nuôi của cô đang gặp nguy hiểm.
Natsuno nhìn Megumi không nói gì, có chút lúng túng, mở miệng.
"Vậy cậu nghỉ ngơi đi, mình ra ngoài, với lại ăn chút gì đi 1 tuần không ăn cậu không có sức đâu"
Natsuno đẩy cửa đi ra ngoài. Megumi gật đầu, nằm xuống trên giường đắp chăn, đợi cho bước chân cậu bạn rời đi cô mới từ từ đứng dậy bên bàn ăn, nhìn thức ăn trên khay, là súp, nhưng loại súp này...Megumi nhìn đến nó thật sự cô muốn ói. Nó có mùi tanh tưởi của thịt sống và chút gì đó của máu, giống như là cô đang ăn thịt người vậy. Megumi che miệng mình lại muốn nôn ở cổ họng, cô xoay người đẩy cửa sổ phòng, không ai ở phía đó, cánh cửa vừa mở ra, ánh sáng chiếu vào bên trong, Megumi bị ánh sáng làm lóa mắt, đưa tay lên dụi một chút để ánh sáng thích nghi rồi cô từ từ leo ra khỏi cửa sổ. Tiếng gõ mỏ và tiếng binh giao vang lên bên tai, cả tiếng dân làng, giống như một cuộc hành quân hay biểu tình nào đó của đội quân truy kích, cách mạng những năm chiến tranh.
Megumi ngẩn người nhìn khung cảnh trước mặt, là khung cảnh của những cuộc chiến đấu, không khí mùa thu gần đông đột nhiên nóng lên dưới ánh mặt trời, dồn dập và đầy sát khí.
CHuyện gì vậy?
TRong đầu Megumi báo động một tin hiệu lớn, giống như có chuyện đó chẳng lành đang xảy ra ở dây. Cô vội rời khỏi căn phòng bằng đường cửa sổ, chạy vào rừng tìm đường tắt trở về ngôi nhà của mình, con đường đầy lá cây và sỏi đất, bàn chân không mang giày của Megumi mềm mại bị cứa đến rỉ máu, nhưng hiện tại cô chẳng quan tâm, một tinh lực nào đó hiện lên trong đầu cô, khiến Megumi cảm thấy mình thật sự vô dụng, có sức mạnh và thực lực nhưng sức khỏe cô không có, Megumi dường như trở thành phế vật trong thế giới này.
Căn nhà quen thuộc của Megumi từng ở đó, những khóm hoa và tiếng cười của gia đình cô đã trồng nên. Xuất hiện trước mắt cô là một cảnh tàn lụi, căn nhà bị phá hủy đến mức không thương tiếc, căn vườn và cái xích đu Megumi đã từng ngồi đó nhìn bầu trời của ngôi làng Sotoba đã không còn, nó bị đào sới và vùi dập đến thảm hại. Megumi khụy chân xuống ngay tại chỗ đó, cô mất tất cả, hiện tại cô biết cha mẹ mình đã có kết cục không tốt rồi. Tại sao vậy? Thứ cô không đề phòng duy nhất chính là dân làng, nhưng thứ cô không đề phòng lại phản bội cô? Họ đốt nhà cô, và lấy đi mạng sống của cha mẹ cô, người đã từng cười vui vẻ mở những bữa tiệc tùng qua những đêm họp xóm. Dân làng...con người...
Ánh mắt Megumi dần mất tiêu cự, cô cúi thấp đầu chẳng ai biết về điều gì cô đang suy nghĩ, dân làng đã rời khỏi đó khi phá hủy nhà cô, và người dẫn đầu, cô nhìn thấy rõ nhất chính là Ozaki. Người bác sĩ đó, anh ta...tại sao như vậy.
Bóng người chậm chạp xuất hiện sau lưng cô, hắn giơ lên lưỡi liềm sắc nhọn hạ xuống. Megumi cảm nhận được sát khí, ánh mắt đỏ hiện lên không cần chút cảm xúc, móng tay phía dưới đã có lực cô xoay người vung lên, thủ cốc của người kia lăn lông lốc xuống nền cỏ dại cháy xém, và máu rơi xuống từng giọt bắn tung tóe trên không trung, Megumi lại hoàn hảo sạch sẽ không dính máu.
"Ồ, cuối cùng con quỷ trong cô cùng đã xuất hiện"
Giọng nói trêu tứng cùng ngốc nghếch của một người nào đó, Megumi mất đi tiêu cự rồi, đối với cô hiện tại tình thương hay người quen cô cũng chẳng quan tâm nữa. Cô xoay người nhìn đến Tatsumi, người con trai kia lại cứng ngắt ở đó, nhìn vào đôi mắt thị huyết của Megumi, anh đã tự hỏi từ khi nào ánh mắt xanh ngọc lung linh đó lại trở thành màu đỏ như tu la mới xuất thân từ dưới địa ngục lên? Anh tự nhiên cảm thấy may mắn cho bản thân mình, nếu gia đình Kirishiki mà chạm vào cha mẹ cô gái này chỉ sợ bây giờ cả nhóm không còn đất để chôn đi. Megumi lờ đi biểu tình của Tatsumi, cô bước chậm chạm đến bên anh trong khi Tatsumi vẫn đang ngẩn người, hành động chậm nhưng trong mắt người khác là lấy tốc độ cực nhanh như gió, Megumi đứng sau lưng Tatsumi, móng tay mọc dài, hai ngón trỏ và giữ đặt vào yến hầu của anh, tay kia níu lấy áo trên l*иg ngực anh cố định. Tatsumi đổ hắc tuyến, đúng ra anh không nên tự mò đến gặp con quỷ khát màu này.
"Có gì thì..."
"Tatsumi, tại sao dân làng biết ba mẹ tôi là vampire?"
"Cái này..."
"Nói!"
Megumi đè giọng, Tatsumi vội vã khua tay, rồi mới nuốt nước bọt từ từ kể. Thật ra chẳng ai nói với họ rằng cha mẹ Megumi hay cô là vampire cả, vì Megumi ngất đi, có người biết cha mẹ nuôi của cô đến gia đình Kirishiki và họ quyết định gϊếŧ, Tatsumi và Sunako đã cố gắng đến tìm gặp Megumi sớm hơn, nhưng bị cản đường khi dân làng tra ráo riết trong rừng khiến họ không thể tiếp cận được. KHi Tatsumi tìm thấy Megumi là cảnh tượng này, hang ổ của đám vampire tạp chủng bọn họ cũng bị dân làng Sotoba lật lên tìm và gϊếŧ gần hết sạch người rồi, Tatsumi lo lắng đi tìm Megumi, dù sao cũng là đồng loại, anh không muốn thêm một người nữa chết.
"Đồng loại?"
Megumi nheo mắt, từ khi nào mà cô được đánh đồng là đồng loại của bọn chúng? ÁNh mắt cô lại trầm tĩnh, chậm chạm thả Tatsumi ra.
"Có đường thoát chưa? Con nhỏ tiểu thư của anh đâu?"
"Sunako-chan đã thoát ra cùng Muroi rồi."
"Ừm"
Megumi vẫn vơ xoay người rời đi, cô liếc mắt một chút lại nhẹ cười với Tatsumi.
"Vampire có thể dùng máu lợn thay cho máu người. Còn đứng đây làm gì? Đi đi!"
"Cô không đi với tôi sao?"
Tatsumi bất ngờ, Megumi không gϊếŧ anh là kì tích rồi, nhưng tại sao không đi với anh? Muốn ở lại ngôi làng này? Cô không có đường sống sót.
"Megumi sẽ đi với tôi, còn anh mau đi đi"
Một giọng nói sau gốc cây xuất hiện, Natsuno đã đứng đó chờ đợi nhìn hoàn cảnh của Megumi, cậu hóa vampire là nhờ Tooru, cậu không biết Tooru đã hóa vampire khi nào, nhưng anh lại thuộc cấp cao hơn là vampire lai tạp chủng, hay bị biến hóa. Tooru hiện tại có thể tự điều khiển sức mạnh lẫn cơn đói của mình, và chuyện về Megumi cũng do Tooru kể lại, trước khi rời đi ngôi làng này, Natsuno muốn làm một chuyện, có thể là chuyện duy nhất và cuối cùng mà cậu làm cho ngôi làng này.
Tatsumi nhìn đến Natsuno, người này hóa vampire không phải là việc ngoài ý muốn của anh, nếu Tooru không cắn cậu ta thì anh cũng là người thực hiện điều đó. Vấn đề là, tại sao hắn ta không tuân theo điều khiển của anh? Giống như biến thành vampire hắn ta có thể tự chịu đựng được sức mạnh của mình, nhắc mới nhớ, Tooru sau khi cuộc gặp với Megumi thì chạy đâu mất rồi, nhìn hắn ta cũng chẳng còn cái bộ dáng yếu thế của loài vampire nô ɭệ như trước nữa. Chuyện gì xảy ra vậy?