"Bắc Bắc, van cầu cô, tôi chỉ mua một chút trứng thôi, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới cô, tôi thật sự rất cần một đứa bé!"
"Nhưng, trứng của tôi cùng t*ng trùng của đàn ông kết hợp, sinh ra không phải là con của tôi sao?"
"Đương nhiên không phải! Tuy là trứng của cô, nhưng sẽ cắm vào trong thân thể tôi, thai nghén trong bụng tôi, sinh ra tự nhiên là con của tôi."
"Không, không phải như thế, thai nghén trong bụng cô, đây cũng là con của tôi, có quan hệ huyết thống với tôi, cùng cô không có!....Thực xin lỗi, tôi thật sự không có cách nào nhận, thật có lỗi, cô giáo Bạch, cô vẫn nên đi tìm người khác đi..."
...
"Ưʍ..."
Trong lúc ngủ mơ, Diệp Tinh Bắc bất an nhíu mày, lông mi rung động vài cái, mở to mắt.
Thật là kỳ quái.
Lại mơ thấy việc này rồi.
Rõ ràng lúc tỉnh táo, cô đã thật lâu không nhớ lại chuyện này rồi.
Dù sao, lúc trước cô cũng không có đáp ứng yêu cầu mua trứng của Bạch Mộng Loan.
Cô xoa xoa trán, chuyển người lại, ngủ tiếp.
"Bắc Bắc, tin tưởng tôi, Bảo Bảo thật là con của cô! Tôi lập tức liền muốn kết hôn, tôi không thể để cho vị hôn phu của tôi biết tôi đã sinh con, cô ôm thằng bé đi, thằng bé là con của cô, chẳng quan hệ gì với tôi!"
"Không, cô giáo Bạch, cô lầm rồi, đây không phải con của tôi, lúc trước tôi từ chối cô, không có cho cô trứng."
...
"Diệp Tinh Bắc, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy, mười sáu tuổi liền cùng đàn ông lêu lổng, lại sinh dã chủng, nhà họ Giang chúng tôi không có con gái như cô, cô cút cho tôi!"
Lộn xộn gì đó, đổ ập xuống ở trên người cô.
"Không, con không có... Con không có..."
Trong lúc ngủ mơ, Diệp Tinh Bắc không ngừng lắc đầu, mồ hôi trên trán thấm ra.
"Thưa các quý ông và quý bà, máy bay sắp hạ cánh, xin vui lòng quay lại chỗ ngồi được chỉ định..."
Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không vang lên bên tai.
Diệp Tinh Bắc mạnh mẽ ngồi dậy, lau mồ hôi trên trán.
Bạch Mộng Loan lật lọng... Mạnh mẽ nhét Bảo Bảo vào trong ngực cô…. Không nghe cô giải thích, đuổi cô ra khỏi nhà họ Giang.
Cô nhẹ nhàng thở ra, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ máy bay.
Giang Thành.
Xa cách Giang Thành nhiều năm như vậy…. Cô đã trở lại.
*
20 phút sau, Diệp Tinh Bắc đi ra sân bay.
Trên mặt cô đeo mắt kính lớn, gương mặt nhỏ bằng lòng bàn tay bị kính mắt che kín gần một nửa.
Trên người mặc áo màu trắng bên trong, bên dưới mặc quần đùi đen, áo khoác gió màu vàng nhạt làm lộ ra đôi chân dài và trắng.
Bất luận là nhan sắc hay cách ăn mặc, bọn họ để cho mắt mọi người ở sân bay sáng lên.
Hơn nữa, sau lưng cô là ba người đàn ông anh tuấn cao lớn mặc đồ tây, một người đẩy xe hành lý, hai người khác theo sát phía sau, che chở hai bên.
Năm năm không gặp, Giang Tư Du chờ ử ngoài rào chắn liếc mắt một cái liền nhận ra Diệp Tinh Bắc.
Nhìn đến Diệp Tinh Bắc vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt mọi người, trong lòng Giang Tư Du chua xót đốt sáng như bị hắt một thùng axit sunfuric, lục phủ ngũ tạng đều bị lửa đố kị thiêu phỏng.
Năm năm không gặp, Diệp Tinh Bắc lớn, càng xinh càng thêm mỹ lệ động lòng người, mặc dù cô ta dùng ánh mắt khắc nghiệt cũng không tìm ra dấu vết nào, liên tiếp đem cô ta ra so sánh.