Nuốt Hết

Chương 23

"Hãy cảm thụ đi, đây là trừng phạt." Dán ở bên tai tôi, Từ Lập Thủy lãnh khốc nói, đem công suất của cái kẹp âm đế điều đến lớn nhất, đem nó làm như vũ khí tiết dục, mà tôi là công cụ để hắn phát tiết.

Cái kẹp gắn chặt vào âm đế phì nộn kịch liệt chấn động, "A a a......" Bị chấn đến toàn thân tê mỏi, kɧoáı ©ảʍ như nước truyền khắp cả người, chi dưới bản năng bắt đầu run rẩy, ngắn ngủn mấy chục giây phảng phất như đang đặt mình trong cực lạc hấp hối giãy giụa. Cự vật trong cơ thể chạm thẳng đến hoa tâm, đùi run đến lợi hại, khuôn mặt chảy đầy nước mắt ngẩng cao, trước mắt hiện lên từng đợt màu trắng, đại não trống rỗng.

"Ác...... A...... A......"

dương v*t không ngừng ở nhục huyệt đã mất khống chế mà va chạm, hạ thể bị thay phiên ngược đãi, sắp bị cắm phế đi, cái miệng nhỏ co rút dị thường, cắn chặt dương v*t thô cứng không bỏ, "A a...... A...... Đừng cử động a a...... Không cần đối với tôi như vậy.... không cần a...... Đại ca...... Đại ca......" Rốt cuộc chịu không nổi loại này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tôi thê thảm cầu xin.

Mấy chục giây phạt kẹp âm đế phối hợp một lần gia tốc thao huyệt, luân phiên tra tấn cảm quan của tôi, dương v*t ở âm huyệt thọc vào rút ra, hoa môi đỏ tươi sưng phì hướng ra phía ngoài cuốn lên, cắm nhục bích phát ra "Cô tư cô tư" như tiếng bơm nước, nửa ngày không hoãn thần lại được, cả người run rẩy kêu không ra tiếng, không dám lại có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ gì, để tránh kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn lại dùng ra thủ đoạn khác.

"Là đại ca thao em sảng, hay là ngoạn ý này làm em sảng?" Ánh mắt Từ Lập Thủy lộ ra hung ác, vuốt ve chơi đùa nơi kết hợp đã sũng nước, dương v*t rời khỏi nhục bích, chỉ để lại qυყ đầυ cực lớn để ở huyệt khẩu, sau lại mãnh lực tiến về phía trước, không ngừng thao hoa huy*t đáng thương sưng đỏ, túi trứng nặng trĩu đánh vào hoa môi chịu đủ tàn phá, cố gượng giống như hai con sò biển đầy đặn.

"Ô...... A......" Nhưng mà tôi đã không nói nên lời, cao trào qua đi tôi đã hoàn toàn đầu hàng mặc hắn đùa bỡn, dương v*t không ngừng va chạm tiến đường đi, tôi chỉ có thể thuận theo bản năng phản ứng cho hắn thẳng tiến.

Đến khi Từ Lập Thủy rốt cuộc dừng tay, tôi đã bị cưỡng bách một lần lại một lần cao trào, người đầy mồ hôi cùng nước sốt, đôi chân khép không được mà mở to, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo đùi chảy xuống, sức cùng lực kiệt nằm ngửa ở trên đài, mồm to thở dốc, sợ hãi hắn lại vặn kẹp âm đế.

"Còn sớm đâu!" Cao trào choáng váng còn chưa hạ thấp, Từ Lập Thủy lại lần nữa triền lên, không ngừng đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót vào trong cơ thể tôi, đều không ngoại lệ bắn vào chỗ sâu trong, mà tôi cũng bị thao đến vô pháp tự kềm chế cao trào.

"Xem em mang thai rồi còn có thể chạy thế nào!"

Khi tôi một lần nữa có được ý thức đã là ngày hôm sau, liên tục tính giao làm tôi cảm giác cả người sưng đau sáp trướng, cái bụng bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trầm trọng phồng lên, đến khi đi đường đều sẽ ẩn ẩn đau. Tùy ý làm nhiều lần như vậy lại không có áp dụng biện pháp tránh thai, nhớ tới Từ Lập Thủy nói, tôi ôm lấy cái đầu đau nhức.

Tôi không muốn lại có con, bảo bảo đã không giữ được, lại có một cái, nếu như cũ di truyền khuyết tật của tôi, Từ Lập Thủy sẽ không chấp nhận sự tồn tại của đứa nhỏ mất! Liền tính hắn thay đổi ý tưởng, chờ sau khi con tôi lớn lên, nó sẽ biến thành tính nô giống như tôi, tôi không muốn thấy tình cảnh đố! Kéo thân thể trầm trọng đi đến buồng vệ sinh, dùng vòi hoa sen rửa sạch hạ thể, trải qua một đêm hấp thu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ở sâu bên trong đã sớm khô cạn hấp thu, tôi chỉ có thể cắn vạt áo áo ngủ, lột ra cái nơi lệnh người buồn nôn kia lấy nước trôi tẩy, chờ đợi có thể tránh thoát một kiếp.

"Em đang làm cái gì!" Giọng nói Từ Lập Thủy từ sau lưng vang lên, ngữ khí lệnh người không rét mà run.

Tôi dừng một chút, tiếp tục động tác, thẳng đến bị hắn thô bạo ngăn cản, vặn lại thân thể tôi, "Em cảm thấy như vậy sẽ hữu dụng?" Từ Lập Thủy bạo lực đem ngón tay cắm vào nơi sưng đau quấy, không có thanh âm, "Toàn bộ đã bị ăn vào đi a."

Tôi đau đến quơ quơ, mặt đối mặt tiếp thu hắn tức giận, căng da đầu hỏi, "Bằng hữu của tôi đâu? Anh đem anh ấy thế nào rồi?!"

Hắn khinh miệt hừ hừ, liếc mắt nhìn tôi một cái, dùng khăn lông đem hai người chúng tôi đều lau khô, "Nếu còn rảnh quan tâm người khác, còn không bằng trước quan tâm chính em đi."

"Anh ấy từng giúp đỡ tôi, anh đừng chạm vào anh ấy!" Nơi bị hắn chạm vào lông tơ đứng thẳng.

"Đừng làm cho ta lại nghe thấy em nói đến gã!" Từ Lập Thủy không kiên nhẫn đem tôi kéo tới trên giường, ép hỏi tôi, "Vừa nãy em đang làm gì?"

Biết rõ còn cố hỏi!

Tôi xoay đầu không nói lời nào, hắn lạnh lùng nói, "Em không có tư cách cự tuyệt ta, bắt đầu từ ngày em bỏ xuống con mà đi! Nhìn không ra tới tâm của em cũng thật lạnh lùng."

Sao hắn còn có thể không biết xấu hổ cùng tôi nói đến bảo bảo?

Lòng tôi đủ mọi tư vị, bi thương xông ra, phản bác nói, "Tôi bỏ xuống bảo bảo? Là anh thấy bảo bảo có vấn đề cho nên đem bảo bảo vứt bỏ đi, chúng ta rốt cuộc ai tàn nhẫn a? Nếu anh không cần con, đem bảo bảo trả lại cho tôi là được a, tôi tự mình nuôi dưỡng, không cần anh tôi cũng có thể nuôi bảo bảo đến lớn, tôi dẫn con đi rất xa, sẽ không khiến anh chướng mắt, để cho người khác biết anh có đứa con không kiện toàn!"

Hắn càng tức giận, không thể tin tưởng trừng hướng tôi, hung như muốn ăn thịt người, "Ta xem em bệnh không nhẹ!"

"Có bệnh chính là anh! Anh chưa bao giờ nghĩ đến cảm thụ của người khác, cưỡng bách tôi không hài lòng còn không buông tha bảo bảo, ngay cả đại học tôi cũng chưa được đi, bị anh nhốt lại trong nhà, mỗi ngày lo lắng đề phòng sợ anh lại dùng thủ đoạn gì khinh nhục tôi, không cần lại lấy lý do "thích" để ngụy trang, thích một người chẳng lẽ liền phải tùy ý mà đi thương tổn người đó sao! Anh cái tên ma quỷ này!" Thanh âm càng lúc càng lớn, tôi không chịu thua, đi đến bước này đã là đánh cuộc, tiêu hao tâm của nhau, ai chịu đựng không nổi thì người đó liền thua, trong mắt Từ Lập Thủy chợt lóe qua bi thương khiến tôi sinh ra một tia khoái ý, lời nói càng thêm ác độc.

"Khống chế cuộc đời của tôi rất đắc ý đi? Tôi biết anh vẫn luôn nghĩ về tôi thế nào, nếu không có thân thể quái dị như vậy, anh cũng sẽ không chạm vào tôi! Tôi là em trai của anh a! Bên ngoài cả trai lẫn gái nhiều như vậy, anh đều không cần, một hai phải cùng em trai có thân thể khuyết tật dây dưa, còn không phải là vì cái này sao!"

"Câm miệng!" Không thể nhịn được nữa, Từ Lập Thủy tát tôi một cái, "Em có biết chính mình đang nói cái gì hay không!!"

Tôi oán hận nhìn hắn, có những lời tôi đã sớm muốn nói, một lần phun ra hết cho thống khoái, vô luận về sau hắn có trả thù hay không tôi đều không sao cả!

Hắn xanh mặt, trên trán gân xanh xông ra rõ ràng, còn tưởng lại đánh tôi, không biết sao lại từ bỏ, khó thở công tâm đem tôi ném tới trên giường, giằng co trong chốc lát mới thần sắc phức tạp cầm lấy điện thoại, gọi bác sĩ.

Việc đã đến nước này, tránh cũng không thể tránh, không bằng đem vấn đề mở ra dùng một lần giải quyết. Tôi cự tuyệt phối hợp, quyết không thỏa hiệp! Tôi muốn lấy lại những thứ nguyên bản thuộc về tôi, sau đó hoàn toàn rời đi Từ Lập Thủy!

Quan hệ giữa chúng tôi càng nháo càng cương, rất nhiều lần Từ Lập Thủy muốn cùng tôi mạnh bạo, đều bị bác sĩ ngăn cản, thuốc đều bị tôi ném hết vào bồn cầu, tôi không bệnh, không cần uống thuốc! Người hầu cũng không dám lại ôm đứa bé đến trước mắt tôi, sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi, càng sợ tôi tổn thương nó.

Bất quá tôi sẽ không, tôi không phải Từ Lập Thủy, vì đạt tới mục có thể bừa bãi đi thương tổn bất luận kẻ nào.

..........

editor: chương sau kết thúc rồi:)