Lâm Thừa Ân liếc Hoắc Vi Vũ một cái.
Hoắc Vi Vũ có chút hoang mang, có chút hoảng hốt, giống như, có chút chờ mong.
Lâm Thừa Ân đứng dậy mở cửa.
Hoắc Vi Vũ nhanh hơn Lâm Thừa Ân cầm lấy tay anh, trong đầu còn chưa suy nghĩ rõ ràng, miệng đã nói ra:
"Thừa Ân, anh tránh mặt một chút."
"Tại sao anh phải tránh?" Lâm Thừa Ân không hiểu nói.
"Thời điểm này, anh xuất hiện ở chỗ em, bị người ta thấy sẽ đi bêu rếu. Anh muốn em thành chủ đề cho người ta bàn luận sao?"
"Biết rồi, anh qua phòng em." Lâm Thừa Ân nói.
"Vô nhà vệ sinh." Hoắc Vi Vũ nhìn vào phòng vệ sinh.
"Em thật nhẫn tâm." Lâm Thừa Ân bất đắc dĩ, đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.
Hoắc Vi Vũ thấp thỏm đi ra cửa, nhìn qua lỗ ở cửa xem bên ngoài.
Người tới là Thái Nhã và Cố Kiều Tuyết.
Mắt cô trầm xuống, mở cửa.
Sắc mặt của Thái Nhã rất quái dị, đưa cho Hoắc Vi Vũ một tấm thiệp cưới.
"Ngày mai là hôn lễ của tiểu Khang và tiểu Tuyết, mời đến dự." Giọng nói của bà coi như nhu hòa, nhưng có chút mất tự nhiên, nói ra, rất cứng ngắc.
Hoắc Vi Vũ do dự nhìn thϊếp mời.
"Không dám tới à." Cố Kiều Tuyết âm dương quái khí nói ra.
"Tiểu Tuyết." Thái Nhã cảnh cáo hô một tiếng.
Cố Kiều Tuyết ngậm miệng, rất không cam lòng, khinh bỉ nhìn Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nhận lấy thϊếp mời.
Có lẽ cô nên trả lại phi cơ và hòn đảo cho Cố Cảo Đình.
Ngày mai không đi, về sau sẽ không có cơ hội gặp được Cố Cảo Đình nữa.
"Tôi sẽ đi." Hoắc Vi Vũ đáp.
Thái Nhã hắng giọng một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng ôn tồn nói:
"Tiểu Vũ, về sau đều là người một nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, lúc trước tôi cũng giúp cô trừng phạt Hoắc gia, đánh cô cũng không phải tôi, chuyện này coi như bỏ qua, được không?"
Hoắc Vi Vũ đạm bạc nhìn Thái Nhã.
Lần trước Cố Cảo Đình muốn bà ta trong vòng 3 ngày phải xin lỗi cô.
Không nghĩ tới Thái Nhã thật sự đến làm lành.
Cố Cảo Đình thật sự có lực uy hϊếp, không thể bỏ qua.
Chỉ là...
"Tôi và Cố Cảo Đình đã hủy bỏ hôn ước, tôi sẽ không gã cho anh ta." Hoắc Vi Vũ thẳng thắn nói.
Thái Nhã có chút dừng lại, kinh ngạc nhìn cô.
Cố Kiều Tuyết toét miệng cười, vui sướиɠ nói:
"Cô nói thật hay giả vậy?"
"Cô có thể hỏi anh cô." Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.
"Tôi đã nói rồi, ánh mắt anh tôi sẽ không kém như vậy, xem như muốn trừng phạt cô, nhưng cưới cô cùng quá thua lỗ, đúng rồi, cô không gả cho anh tôi, vậy sẽ trả lại sính lễ anh tôi cho cô phải không." Cố Kiều Tuyết cay nghiệt hỏi.
"Ngày mai tôi sẽ trả lại cho anh ta."
Cố Kiều Tuyết nở nụ cười, nhìn Thái Nhã một chút.
Cô lại nghĩ tới một khả năng khác, lo lắng hỏi:
"Cô sẽ không dây dưa với anh Khang chứ?"
"Tôi không hứng thú với anh ta." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng trả lời.
Cố Kiều Tuyết phòng bị nhìn Hoắc Vi Vũ:
"Có một số người, nói một đàng, làm một nẻo, trong ngoài không giống nhau."
Khóe miệng của Hoắc Vi Vũ giật giật:
"Kỹ năng đó của cô, tôi còn chưa học được, cũng không muốn học."
"Hoắc Vi Vũ, người khác cho cô mặt mũi cô liền không biết xấu hổ!" Cố Kiều Tuyết trừng mắt nói.
"Mặt tôi là cha mẹ tôi cho tôi, người khác không có năng lực cho, nếu như không còn chuyện gì khác, các người có thể đi." Hoắc Vi Vũ mở miệng đuổi khách, tay cầm cánh cửa, chuẩn bị đóng lại.
Trong mắt Cố Kiều Tuyết lướt qua một tia hung ác nham hiểm:
"Mẹ, anh trai sẽ không cưới cô ta, mẹ cảm thấy anh sẽ ra mặt cho cô ta nữa sao?"
Hoắc Vi Vũ sắc bén nhìn Cố Kiều Tuyết.
Mắt Cố Kiều Tuyết lộ ra hung ác, chuẩn bị ra tay.
"Phụ nữ của tôi, ai dám khi dễ!"