Edit: Phong Nguyệt
“Chú nhỏ, cô ta từ nhỏ đã ngốc lại thêm ngốc, vụng về không ra gì, chú đừng nóng giận a, cháu nói cô ta xin lỗi chú!” Nói xong, quay đầu nhìn về phía An Mộc, giọng nói từ nịnh nọt liền biến thành răn dạy: “An Mộc, nhanh xin lỗi chú nhỏ!”.
An Mộc ngây ngốc như cũ, có chút ngốc.
Cô, cô không phải đang nằm mơ chứ.
Phong Kiêu, chú nhỏ Phong Tử Khiêm, vậy mà giúp cô.
An Mộc nhìn Phong Kiêu, anh ta cười như không cười hết sức quyến rũ, lại nhìn không ra bất kì cảm xúc gì.
Một đôi mắt đào hoa, đôi mắt màu đen ngọc, dường như mang theo nhè nhẹ mị hoặc, muốn đem linh hồn nhỏ bé của người khác hút vào.
An Mộc thế nhưng ma xui quỷ khiến mở miệng, “Cám ơn anh.”
Phong Tử Khiêm trực tiếp đen mặt.
Đã sớm biết An Mộc ngốc, như không nghĩ tới ngốc đến loại tình trạng này, nói xin lỗi là nói từ xin lỗi đó? Nói cám ơn làm cái gì.
Vì thế, Phong Tử Khiêm chỉ vào An Mộc, không chút nào duy trì mở miệng châm chọc, “Ha ha, chú nhỏ, xem cháu nói đúng không, cô ta chính là trời sinh không có đầu óc!”.
Khóe môi của Phong Kiêu khẽ nhếch, lời nói mang theo nhè nhẹ trào phúng, “Đều nói ngực to là người không có não, vị hôn thê này……”
Nói xong, hắn nhìn ngực An Mộc, quét vài lần.
Nghĩ đến nơi đó của mình giấu đồ vật, An Mộc tức khắc khom khom lưng.
Phong Kiêu lại cười, mở miệng nói có ý riêng, “Ngực, cũng, thực ‘ nhỏ ’!”.
An Mộc:…… Móa! Anh ta dùng từ gì vậy, anh ta thế nhưng mốc lấy chỗ ngoặc mắng chửi cô.
Sự tình tối hôm qua, thật là khϊếp sợ, vừa nguy hiểm, An Mộc sống mười tám năm, trừ bỏ cha mẹ chết tối hôm đó, cho tới bây giờ không có sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào lớn hơn nữa.
Thế nhưng trong buổi tiệc đính hôn, cô mơ mơ màng màng cũng không biết mình tiến hành như thế nào.
——*——
Tiệc đính hôn kết thúc, An Mộc muốn ngày mai dậy sớm để đi học lấy làm lí do, rời khỏi nhà Phong gia.
Đối với Phong gia mà nói, trước mắt cô là một sinh viên.
Hơn nữa người của Phong gia cũng không muốn thấy mặt cô, ước gì cô vĩnh viễn không trở về Phong gia.
Ngồi trên xe buýt để tới trường, An Mộc thừa dịp người khác không chú ý, lặng lẽ đem đồ giấu ở ngực suốt buổi tối, đều không có cơ hội lấy ra, từ trong góc áo lấy ra, ném vào sọt rác trên xe buýt.
Lúc này mới cảm thấy tâm tình đè nén cả đêm, giờ chuyển biến tốt lên một chút.
Vào lúc này, điện thoại của cô rung lên.
An Mộc cúi đầu nhìn, là một dãy số xa lạ.
Nghĩ đến việc hôm nay, ánh mắt của An Mộc sáng lên, chẳng lẽ là……
Cô vội vàng nghe điện thoại, dùng giọng nói ngọt ngào mở miệng: “Uy, anh tốt.”
Điện thoại của người đối diện hơi dừng lại, tiếp theo, liền truyền tới một tiếng cười mị hoặc, mặc dù là không thấy được anh ta, trong đầu của An Mộc liền xuất hiện cặp mắt đào hoa của anh ta, thậm chí còn có thể cảm nhận được khóe miệng gợi lên và đường cong mê người của anh ta: “Cháu dâu, cháu như vậy hoan nghênh người chú này?”
Sắc mặt của An Mộc lập tức tối sầm, “Chú như thế nào biết số của cháu?”
Người đối phương lại cười hai tiếng, An Mộc tức khắc cảm thấy chính mình hỏi một cái vấn đề ngu ngốc.
Lấy thế lực của hắn, muốn mấy số điện thoại dễ như trở bàn tay.
Cô đè thấp giọng nói, “Chú muốn làm gì?”
“Thu hồi đồ vật.” Giọng nói của hắn không nhanh không chậm, lộ ra một cái lịch sự tao nhã.
“Thứ gì?” An Mộc nghi hoặc.
“Là đồ vật ở trong ngực cháu.”
Sắc mặt của An Mộc lập tức đỏ lên, thấp giọng mắng một tiếng: “Sắc lang!”
“Ta nhắc nhở cháu dâu một chút, buổi tối hôm qua, là cháu chủ động mà.”
An Mộc cảm thấy mất mặt, như bị lửa thêu đốt, “Chú rốt cuộc muốn làm gì?”
“Rửa nó sạch sẽ.”
“Cái gì?”
“Chờ ta có thời gian, tới lấy.”
An Mộc nổi giận, “Cháu đã sớm……”
“Cháu dâu, không cần nói cho ta nghe là cháu đã ném rồi, nếu lần sau không nhìn thấy thứ thuộc về ta, a…… Ta không biết sẽ nói những gì.”