Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 186: Sản phẩm tốt đẹp

Thẩm Mặc Thần cảm giác được cô bài xích, dừng lại động tác.

Dây lưng cởi ra, cho anh nhiều thêm mấy phần lười biếng gợi cảm, cùng khí thế nguy hiểm cường đại.

Thẩm Mặc Thần lấy tay chống bên mặt Thủy Miểu Miểu, ánh mắt sắc bén nhìn qua Thủy Miểu Miểu, ra lệnh: "Nhìn tôi."

Thủy Miểu Miểu thận trọng nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.

Rõ ràng cô nghĩ kỹ, không cần e ngại Thẩm Mặc Thần, thế nhưng ltrên người anh có một loại khí chất, có thể khiến người ta dễ như để lòng dạ dưới uy nghiêm của anh.

Thủy Miểu Miểu không thích như vậy.

"Sợ tôi sao?" Thẩm Mặc Thần dịu dàng hỏi.

"Đây là nhân cách mị lực của anh." Thủy Miểu Miểu chọn dễ nghe nói.

"A." Thẩm Mặc Thần cười một tiếng. Nghe có chút không tán đồng ý.

Thủy Miểu Miểu dò xét sắc mặt Thẩm Mặc Thần, anh quả nhiên không vui, cái cằm kéo căng, đặc biệt là ánh mắt, hữu lực mà sắc bén.

"Đây là khen anh." Thủy Miểu Miểu bổ sung một câu.

Ánh mắt Thẩm Mặc Thần sâu mấy phần, hỏi: "Em thích Dạ Lăng Dật?"

Ba chữ Dạ Lăng Dật này, chính là đau nhức trong lòng cô.

Lông mi Thủy Miểu Miểu khẽ run, rủ đôi mắt xuống, nuốt một ngụm nước bọt, lập lờ nước đôi nói: "Tôi nghĩ trước đó tôi đã nói rất rõ ràng."

Thẩm Mặc Thần nâng cằm Thủy Miểu Miểu lên, để ánh mắt của cô tránh không được anh.

"Theo tôi được biết, Dạ Lăng Dật có vị hôn thê, cô ta là con gái Thủ tướng Anh quốc, thân phận của em và anh ta căn bản không xứng đôi, anh ta chướng mắt em." Thẩm Mặc Thần sắc bén nói.

Thủy Miểu Miểu tự mình hiểu lấy, nhưng trong mắt vẫn hiện một tầng mờ mịt, lạnh lùng nói ra: "Cái này có quan hệ gì tới anh sao?"

"Cùng tôi kết hôn, 2 năm sau, tôi có thể để em thành chấm nhỏ lóe sáng nhất trên thế giới, để em có đầy đủ thứ so sánh được với Dạ Lăng Dật, hào quang của em, không kém anh ta." Thẩm Mặc Thần cam kết.

"Tôi nói qua, tôi không gả cho anh, là không muốn trở thành thế thân của Lý Tư Tư." Thủy Miểu Miểu biểu đạt nói.

"Em không phải thế thân bất luận người nào, em chính là Thủy Miểu Miểu, sau khi kết hôn, em cũng là Thủy Miểu Miểu." Thẩm Mặc Thần bảo đảm nói.

Thẩm Mặc Thần nghĩ đến một loại khả năng, đánh giá Thủy Miểu Miểu, khẩu khí mềm mấy phần, hỏi: "Hay là em sợ em sẽ yêu tôi?"

"Sao tôi lại yêu anh chứ?" Thủy Miểu Miểu không hề nghĩ ngợi liền phản bác.

Trong mắt Thẩm Mặc Thần đột nhiên lạnh mấy phần, hiện lên tia sáng, không vui nói ra: "Rất tốt, hi vọng em có thể một mực duy trì loại quyết tâm hiện tại, bởi vì tôi cũng không thích sau khi ly hôn còn bị dây dưa, 9h sáng thứ 2, gặp ở cục dân chính, nếu như không xuất hiện, tự gánh lấy hậu quả."

Thẩm Mặc Thần chỉnh lý tốt quần áo, mở cửa, ra ngoài.

Lần đầu tiên Thủy Miểu Miểu gặp qua người bá đạo như vậy.

Cô vì cái gì phải kết hôn với anh?

Cô vì cái gì phải nghe anh.

Anh cho là, anh là Thượng Đế sao?

Thủy Miểu Miểu nhẫn nhịn một bụng ngột ngạt, hung hăng đá cửa một cái.

A...

Đau là chính cô.

Thủy Miểu Miểu khập khễnh đi qua.

Thẩm Mặc Thần nhắm mắt lại.

Thủy Miểu Miểu gắt gao nhìn bên mặt anh tuấn của Thẩm Mặc Thần, tối hậu thư nói: "Cưới tôi, nhất định anh sẽ phải hối hận."

Thẩm Mặc Thần giương lên khóe miệng, nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, lười biếng mà xác định nói; "Tôi xưa nay không làm chuyện hối hận, xem như sai, tôi cũng sẽ đi đúng."

Thủy Miểu Miểu dựng ngón tay cái lên với Thẩm Mặc Thần, lạnh lùng chế giễu nói: "Ngoan cố không thay đổi, anh thật đúng là sản phẩm phong kiến."

"Như nhau." Thẩm Mặc Thần nói ra.

Thủy Miểu Miểu nói không lại anh, dứt khoát ngồi xuống, đưa lưng về phía anh.

Môi Thẩm Mặc Thần sát bên tai cô, dùng giọng chỉ có hai người có thể nghe được, nói ra: "Chuyện thiếu tôi, chút nữa về khách sạn, làm tiếp."

Thủy Miểu Miểu: "..."