Chỉ chốc lát, Thủy Miểu Miểu liền phát ra tiếng hô hấp đều đều, nặng nề ngủ thϊếp đi.
Thẩm Mặc Thần cưng chiều liếc nhìn cô một cái, giơ lên nụ cười, nhẹ nhàng giúp cô bôi thuốc vết thương.
Điện thoại di động Thủy Miểu Miểu kêu lên.
Thẩm Mặc Thần nhìn cô ngủ sâu.
Trong mắt anh hiện lên thương tiếc, lấy điện thoại từ trong túi của cô ra, thấy là Bảo Bảo.
Thẩm Mặc Thần nghe, nhẹ giọng nói: "Chào cô, hiện tại Thủy Miểu Miểu không tiện nghe, có chuyện gì sao?"
"A, sao cô ấy không tiện nghe." Lê Bảo Y lo lắng nói ra.
"Hiện tại cô ấy đang ngủ." Thẩm Mặc Thần trả lời.
Lê Bảo Y trầm mặc một hồi, thận trọng hỏi: "Anh là bạn trai Thủy Thủy, lái Bentley, tuần trước tới đón Thủy Thủy sao?"
Thẩm Mặc Thần hơi nhíu lông mày, hỏi ngược lại: "Ngoại trừ tôi, vẫn còn có mấy người sao?"
"À, không phải, không phải, chỉ một mình anh, chỉ một mình anh, ha ha, anh đã là bạn trai Thủy Thủy, tôi an tâm, tôi không có chuyện gì khác, không quấy rầy hai người ngủ, bái bai." Lê Bảo Y sảng khoái cúp điện thoại.
Thẩm Mặc Thần đang chuẩn bị bỏ di động của Thủy Miểu Miểu vào trong túi, lại một điện thoại khác gọi tới.
Là số lạ.
Thẩm Mặc Thần sợ đánh thức Thủy Miểu Miểu ngủ, đến lúc đó cô lại phải ủy khuất nói anh khi dễ người.
Thẩm Mặc Thần thuận tay cúp điện thoại, để điện thoại Thủy Miểu Miểu thành yên lặng, bỏ vào túi của cô.
Không biết qua bao lâu
Thủy Miểu Miểu lật cả người, đá chăn theo thói quen, gãi gãi bụng, một tay đặt ở trên bụng, một tay hướng lên trời, ngủ tiếp.
Thẩm Mặc Thần đang ngồi trước máy vi tính làm việc, dò xét liếc cô một chút, đi lên trước, lôi chăn dưới người cô ra, giúp cô đắp kín.
Thủy Miểu Miểu bị làm tỉnh, nhíu mày, mở to mắt, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú hoàn mỹ, chớp mắt.
Thời gian dần như thức tỉnh.
A, cô và Thẩm Mặc Thần làm xong, quá mệt mỏi, ngủ thϊếp đi luôn.
Thủy Miểu Miểu nhịn xuống tức giận bị đánh thức, hắng giọng một cái, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Thẩm Mặc Thần cong cánh tay lên, nhìn đồng hồ, trầm giọng nói ra; "Mười giờ rưỡi, muốn ra ngoài ăn một chút gì không?"
Thủy Miểu Miểu ngồi dậy, vừa tỉnh ngủ, não không vận chuyển, nghĩ một lát, nói với Thẩm Mặc Thần: "Hơi trễ, tôi phải đi về."
"Ừm, tôi đưa em." Thẩm Mặc Thần nói ra, quay người, qua tắt máy tính.
Đưa?
Thủy Miểu Miểu hiện lên tia sáng.
Cô vì tránh anh, thật vất vả dời nhà mới, lại để anh đưa, không phải vô ích ư.
"Không cần, tôi có thể tự đi." Thủy Miểu Miểu sảng khoái cự tuyệt, từ trên giường dậy, dò xét liếc anh một chút.
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần u sâu nhìn cô.
Ánh mắt trầm tĩnh, nhưng tràn đầy lực áp bách.
Giống như cô không cho anh đưa, sẽ xui xẻo.
Thủy Miểu Miểu nuốt một ngụm nước bọt, lại đổi giọng, vừa cười vừa nói: "Vậy được rồi, anh đưa tôi đến công ty đi, vừa vặn tôi sắp làm."
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần đột nhiên lạnh mấy phần, cái cằm căng thẳng, cả giận nói: "Thủy Miểu Miểu, miệng em đầy lời dối, rốt cuộc câu nào thật, câu nào là giả?"
Ách...
Nghe giọng điệu này, chẳng lẽ anh biết, chuyện cô không đi làm?
Dù sao hôm ấy, cô nghe tất cả mọi người nói việc này.
Thủy Miểu Miểu bất động gõ đầu của mình, nói ra: "Xem trí nhớ tôi này, tôi quên tôi không cần đi làm, ngủ tới mơ màng, không có nghỉ ngơi tốt, tôi ngủ tiếp đây."
Thủy Miểu Miểu leo lên giường một lần nữa, đắp chăn cho mình, che mặt, từ trong khe hở nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.
Đối đầu ánh mắt bén nhọn của anh
Thủy Miểu Miểu nhanh khép chăn lại.