Thủy Miểu Miểu tránh trẻ con qua đường, lại đạp cần ga lao đi, nhanh đến chỗ cua quẹo, lại thắng mạnh xe.
Tả Doanh Doanh đυ.ng vào ghế lần nữa.
Mấy lần như vậy, bà ta đυ.ng đau, tóc cũng rối tung.
"A..." Sắc mặt Tả Doanh Doanh tái nhợt quát nói, " Dừng lại, tôi lái."
"A." Thủy Miểu Miểu rất ngoan ngoãn dừng ven đường, xuống xe.
Tả Doanh Doanh tức giận trừng Thủy Miểu Miểu một chút, lại lên chỗ điều khiển ngồi.
Thủy Miểu Miểu buồn bực ngán ngẩm gãi cổ, lên chỗ ngồi phía sau, cô dựa đầu gối lên thành ghế trước mặt, nhẹ nhàng hát điệu hát dân gian.
"Cô còn giống phụ nữ à, sao mẹ cô sinh ra loại vô lại như cô." Tả Doanh Doanh thở phì phò mắng.
"Không biết, bà hẳn là hỏi mẹ tôi? Nếu không, bà đi vào, để cho mẹ tôi đi ra, quản giáo tôi." Thủy Miểu Miểu cười đùa tí tửng nói.
Tả Doanh Doanh trừng mắt Thủy Miểu Miểu, cắn răng, bó tay rồi.
"Dì." Thủy Miểu Miểu cười hì hì chỉ phía trước, nói ra: "Dì sắp đυ.ng vào cây."
Tả Doanh Doanh nóng nảy nhìn phía trước, nhìn thấy thật sự sắp đυ.ng vào cây, vội vàng giẫm dừng.
Phịch một tiếng
Xe đυ.ng phải cây.
Thanh bảo hiểm đυ.ng hư, đèn xe cũng hỏng một cái.
Tả Doanh Doanh từ trên xe bước xuống, đau lòng nhìn Cayenne nhà mình, hung tợn trừng mắt nhìnThủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu nhún vai, vô tội nói: "Là dì lái xe."
Tả Doanh Doanh nắm chặt tay, gọi điện thoại để quản gia tới xử lý.
Chờ quản gia tới, bà ta vội vàng gọi điện thoại cho Trần cục trưởng.
"Ngại quá, Trần cục trưởng, trên đường bị tai nạn xe cộ... Không ảnh hưởng, người không có việc gì, cám ơn Trần cục quan tâm... Vẫn còn có bạnsao?... A a, tốt, tốt, mọi người ăn trước, tôi tầm một giờ nữa sẽ đến... Tốt tốt."
Thủy Miểu Miểu nhìn vẻ mặt vui cười nghênh đón của Tả Doanh Doanh, giật giật khóe miệng.
Hỏi tiện là vật gì, chẳng qua là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Tả Doanh Doanh nhận điện thoại xong, phẫn hận trừng Thủy Miểu Miểu lần nữa, dặn dò: "Trần cục trưởng, có một cái con trai 26 tuổi bây giờ đang làm việc ở thị ủy, bên cạnh bọn họ đều là quan lại quyền quý, hôm nay cô đi vào đừng có phát bệnh, nếu cô cố ý làm thất bại, tôi không tha cho cô, biết không?"
Thủy Miểu Miểu thuận miệng nói: "Dì, tôi còn nhỏ hơn con người ta, dì thật sự muốn giới thiệu tôi cho Trần cục trưởng?"
"Cô nhỏ làm được cái gì, mười tám tuổi chưa lập gia đình đã sinh con, cô cho rằng điều kiện này của cô còn có thể tìm người tốt sao? Tiện như mẹ cô." Tả Doanh Doanh khinh bỉ nói ra.
Thủy Miểu Miểu liếc mắt nhìn Tả Doanh Doanh một chút.
Ánh mắt rất yên tĩnh, rất sâu, như là vũ trụ mênh mông, nhìn không thấu.
Tả Doanh Doanh có chút lo lắng, quay mặt chỗ khác.
Sau một tiếng, bọn họ đi tới khách sạn suối nước nóng.
Vẻ mặt Tả Doanh Doanh vui cười gõ cửa, đẩy ra.
Thủy Miểu Miểu nhìn trong phòng bao.
Liếc một chút, liền thấy Thẩm Mặc Thần.
Đôi mắt cô trừng một lúc, không nghĩ tới anh cũng ở đây.
Thủy Miểu Miểu có chút cục xúc kéo đồ xuống.
Chẳng qua kiểu dáng đã như vậy, kéo thế nào cũng ngăn không được mênh mông dao động này.
Ánh mắt u sâu của Thẩm Mặc Thần liếc về phía Thủy Miểu Miểu, trong mắt lóe lên ánh sáng dị dạng, phảng phất, thấy được trang phục cô như vậy, hơi không vui.
Tả Doanh Doanh nhìn thấy Lâm Nam Vũ cũng ở đấy, ngạc nhiên nói ra: "Thật là đúng dịp, Lâm giám đốc cũng ở đây."
Lúc này Thủy Miểu Miểu mới phát hiện, Lâm Nam Vũ ngồi ở bên Thẩm Mặc Thần, chỉ là, Thẩm Mặc Thần quá mức loá mắt, che khuất hào quang những người khác.
Sau khi Tả Doanh Doanh bắt chuyện, đẩy Thủy Miểu Miểu lên phía trước, cười nói với Trần cục trưởng: "Trần cục trưởng, đây chính là con gái lớn tôi đã nói, Thủy Miểu Miểu."