Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 123: Không mặt mũi không mất mặt

Tả Doanh Doanh mở to hai mắt nhìn, cả giận nói: "Cô đang nói bậy bạ gì đó, người nào hạ thuốc cô hả? Đầu óc cô có bị bệnh không."

"Bà không hạ thuốc tôi, vậy qua tìm Lục Tú Nhân làm gì?" Thủy Miểu Miểu như hời hợt cười nói, ánh mắt lại nhìn kĩ Tả Doanh Doanh.

"Tôi chỉ không để cho bà ta không cung cấp phí sinh hoạt cho cô, tôi phải để cô chết đói." Tả Doanh Doanh xúc động nói ra miệng.

Thủy Miểu Miểu bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu nói: "Thì ra bà muốn tôi chết đói à, tôi bình an trở về, thật đúng là để bà thất vọng rồi."

Tả Doanh Doanh sợ hãi nhìn Thủy Miểu Miểu, có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.

Nếu Thủy Miểu Miểu gả quan lớn, sẽ không làm khó dễ bà ta thật chứ?

Tả Doanh Doanh chỉ Thủy Miểu Miểu, nói ra: "Tôi cảnh cáo cô, tuyệt đối không nên có gì, nếu cô không nghe lời của tôi, tôi lúc nào cũng có thể đào mộ mẹ cô, bây giờ cô hi sinh, cũng là vì sự nghiệp của cha cô, đừng đấu tranh nội bộ."

"A." Thủy Miểu Miểu qua loa một câu, xoay người, đi về phía nhà vệ sinh, cũng không quay đầu lại nói ra: "Tôi đi thay quần áo."

Tả Doanh Doanh nhìn bộ dạng Thủy Miểu Miểu không quan trọng, bà ta có chút không hiểu rõ cô.

Bời vì không hiểu rõ, cho nên, căn bản cũng không biết nhược điểm của cô ở nơi nào.

Thủy Miểu Miểu cụp đôi mắt, bình tĩnh thay đổi bộ đồ Tả Doanh Doanh mua cho cô.

Cô vốn có bộ đào no đủ, bộ đồ này mặc ở trên người cô, bên trong thanh thuần mang theo khêu gợi mê hoặc, mê hoặc giống như trời sinh.

Thủy Miểu Miểu động khóe miệng châm chọc.

Thật đúng bên ngoài tô vàng nạm ngọc trong thối rữa.

Nhiều người muốn cô chết như vậy, cô cũng không chết được, tai họa di ngàn năm sao?

Thủy Miểu Miểu đi ra ngoài.

Tả Doanh Doanh thấy được ngực cô no đủ, giật giật khóe miệng khinh bỉ, nói ra: "Thật sự trời sinh tiện nhân."

Sắc mặt Thủy Miểu Miểu không quan tâm hơn thua.

Biết rất rõ ràng có ít người trong miệng không nói được lời hữu ích, cô còn khó chịu hơn, chẳng phải nghe người ta nói sao?

Cô hết lần này tới lần khác không cho Tả Doanh Doanh như ý.

Thủy Miểu Miểu hiện lên nụ cười, mặt dày mày dạn nói với Tả Doanh Doanh: "Lớn là tiện, vậy dì Tả, thật đúng là không thấy tiện."

Tả Doanh Doanh nhìn sang sân bay của mình, cắn răng, ném chiếc hộp áo tắm trên ghế sofa cho Thủy Miểu Miểu, châm chọc nói ra: "Cô thật đúng là không biết xấu hổ."

Thủy Miểu Miểu nhìn cũng chưa từng nhìn cái áo tắm thế nào, liền nhét hộp áo tắm vào trong túi, cười đùa trả lời: "Muốn mặt làm gì, lấy ra ném sao? Không có mặt mới không mất mặt."

Ngụ ý cô là, Tả Doanh Doanh có mặt mất mặt.

Tả Doanh Doanh bị một câu của Thủy Miểu Miểu làm tức nói không nên lời, ngực phập phồng kịch liệt, nhìn bộ dạng cô cười đùa tí tửng, cắn răng, nói ra: "Nhanh mồm nhanh miệng, tôi không chấp nhặn với tiện nhân cô."

Bà ta quay người, đi ra cửa.

Thủy Miểu Miểu bình tĩnh đi theo đằng sau bà ta.

Tả Doanh Doanh lên chỗ điều khiển.

Thủy Miểu Miểu kéo cửa sau xe, vừa cười vừa nói: "Thật ngại quá, còn phải để dì Tả làm tài xế."

Sắc mặt Tả Doanh Doanh đều bị tức xanh, bước từ trên xe xuống, quát với Thủy Miểu Miểu: "Xuống, cô lái xe."

"A." Thủy Miểu Miểu dễ nói chuyện, đi xuống lên ghế lái.

Tả Doanh Doanh cười đắc ý, khinh bỉ nói: "Cũng không biết là ai, mệnh tài xế."

"Dì Tả, dì ngồi xong chưa, tôi lấy bằng lái nhưng đã nhiều năm không có lái xe, có chút không thuần thục." Thủy Miểu Miểu có ý tốt nhắc nhở.

Tả Doanh Doanh: "..."

Thủy Miểu Miểu đạp cần ga, xông đi.

Được một lúc, dừng ngay.

Cái trán Tả Doanh Doanh đυ.ng vào ghế.