Biên tập: B3
Vòng tay, búp bê, điện thoại di động, khăn quàng cổ.
Haruka Sakurai ôm một cái hộp giấy to, bên trong chứa đầy quà Ryousuke đã tặng. Cô thở hổn hển giẫm lên ánh trăng sáng trên đường, gò má bởi vì tức giận mà hơi ửng đỏ.
Rầm một tiếng, cái hộp nặng bị ném vào đống rác, cuốn lên một lớp bụi mỏng.
“Ryousuke đại khốn kiếp! Đi chết đi”
Bụi đất phủ lên hộp quà tặng, đều là những thứ mà Sakurai đã từng trân trọng nhất.
Nhưng đây là quà tặng của kẻ đã phản bội mình, vì thế những món quà này cũng mất đi sự ấm áp mà trở thành một gánh nặng chứa đựng nước mắt.
Sakurai vừa lau nước mắt vừa quay trở về, đột nhiên có người ở phía sau kêu to:
“Haruka, đợi tôi với”
Tiếng nói nghe rất quen nhưng nhất thời lại không nhớ nổi là ai.
Sakurai trong lòng lộp bột một cái, xoay người lại thật nhanh. Nhưng sau lưng lại không có một bóng người. Trên con đường vắng vẻ chỉ có ánh trăng mờ ảo cùng cái bóng của Sakurai. Yên tĩnh không một tiếng động.
Nhưng khi cô vừa quay người đi, giọng nói quen thuộc đó lại vang lên:
“Haruka, em đừng đi”
“Ai đó? Có phải Ryousuke không?” Sakurai căng thẳng hỏi hướng về phía cuối con đường. Tận cùng chỉ là một mảnh tối tăm mịt mờ, nói không chừng thật sự có người trốn ở đó.
Không có tiếng trả lời.
Sakurai đứng yên một lúc, bị chuyện bất ngờ xảy ra này làm cho hoảng sợ, liền xoay người chạy như bay.
Sợ hãi giống như hai cái dùi nhỏ gõ vào trong lòng. “Thịch thịch, thịch thịch”
“Hôm nay thật đúng là gặp quỷ” Sakurai một mạch chạy về tới nhà, dựa vào tường phòng ngủ há mồm thở dốc: “Nhất định là cái tên Ryousuke kia đang giở trò quỷ”
Sau khi oán hận đưa ra kết luận Sakurai liền chui vào giường. Trên tường còn dán tờ quảng cáo lễ hội mùa hè, vốn là hẹn mấy ngày nữa cùng Ryousuke đi ngắm pháo hoa, thậm chí còn đặc biệt chuẩn bị yukata (*) mới. Nhưng giờ đây tất cả đều tan tành.
(*) Yukata: loại áo truyền thống của Nhật Bản, một loại kimono mùa hè, được mặc phần lớn trong các lễ hội mùa hè – lễ hội pháo hoa tại Nhật.
Nhớ tới vô số lần mình mặc bộ yukata mới đứng trước gương cười ngây ngô, trong lòng Sakurai liền vọt lên một chùm lửa giận thiêu đốt.
Cô xé tờ quảng cáo xuống, vò thành một cục ném xuống đất.
“Ôi, đừng xé…” Lại là giọng nói lúc nãy vang lên. Tiếng nói không lớn, nhưng giọng điệu lại uỷ khuất tiếc nuối.
Sakura giật mình, tìm khắp nơi không biết tiếng nói phát ra từ đâu, không thể làm gì khác là đành phải lo lắng bất an.
Nhưng dường như cũng không hẳn là lo sợ, bởi vì giọng nói kia rất quen thuộc, giống như của một người bạn cũ.
***
Sáng sớm hôm sau. Sakurai ra cửa lấy báo, trong quyển báo kẹp một tờ giấy nhỏ.
“Haruka, cùng đi lễ hội mùa hè nhé”
Chữ viết xiên xẹo, từng chữ một đều như phải vô cùng dùng sức để viết, giống như đứa trẻ vừa mới biết cầm bút vậy.
Vì vậy phản ứng đầu tiên của Sakurai là: Đùa dai. Không chút nghĩ ngợi cô liền vứt ngay tờ giấy đi.
Thế nhưng liên tục mấy ngày tiếp theo, những tờ giấy như vậy không ngừng xuất hiện trước mắt của Sakurai. Không chỉ kẹp trong tờ báo, còn có trong khe cửa, trong túi mua hàng siêu thị, bên dưới chậu hoa ngoài cửa sổ…
“Haruka, đừng vì vậy mà buồn, có thời gian hãy đi dạo một chút”
“Haruka, dáng vẻ khi em tưới hoa trước cửa sổ lúc nãy thật đáng yêu”
“Haruka, thật ra khi em tức giận cũng rất dễ thương, ha ha”
“Haruka, em đừng vứt những tờ giấy kia có được không? Anh buồn lắm đó”
Sự quấy rối kéo dài cho đến tận một ngày này, trong khi đang quét dọn phòng thì Sakurai quét ra được một tờ giấy bám đầy bụi bặm, dường như đã nằm đó mấy ngày.
“Haruka, anh chỉ có một yêu cầu: cùng đi lễ hội mùa hè nhé!”
“Tên biếи ŧɦái thích rình trộm này. Hắn coi nhà của người khác là cái gì?” Sakurai nắm chặt quả đấm, bất mãn oán giận nói.
Lễ hội mùa hè bắt đầu từ đêm mai, kẻ bí ẩn này nhất định sẽ xuất hiện. Lúc đó nhất định phải cho hắn một trận.
Thế nhưng liệu có phải là Ryousuke muốn làm lành không? Nghĩ như vậy Sakurai liền bình tĩnh lại.
Trong lòng bắt đầu xuất hiện một chút mong đợi không an phận.
***
Ngày hôm sau vào lúc hoàng hôn quả nhiên có người gõ cửa nhà Sakurai. Không biết có phải không? Sakurai thấp thỏm bất an mở cửa.
Thế nhưng ngoài cửa không phải là Ryousuke mà là một người thanh niên xa lạ. Anh ta mặc một bộ yukata màu xanh đậm, tuấn tú ưu nhã, mỉm cười như nước.
“Haruka, cùng đi lễ hội mùa hè nhé?”
“… Anh là ai?”
Lúc này oán giận tích tụ mấy ngày qua của Sakurai lại không thể trút ra. Bởi vì không hiểu sao người thanh niên xa lạ này lại khiến cô có một cảm giác quen thuộc và ấm áp, giống như hai người đã từng quen biết rất lâu rồi.
Anh ta nhẹ nhàng nghiêng đầu một cái, có vài phần nghịch ngợm nói: “Anh là ai hả? Ha, chẳng phải em luôn gọi anh là A Lương sao?”
“A Lương?” Đây là cách Sakurai gọi Ryousuke.
“Anh là bạn của Ryousuke sao?” Nhắc tới Ryousuke, Sakurai không khỏi có chút chán nản.
Có thể là Ryousuke muốn tái hợp nhưng lại ngượng ngùng không dám đối mặt với Sakurai, thế nên đã phải nhờ bạn bè mình ra mặt thăm dò.
“Cái này hả… À đúng rồi. Anh là bạn của Ryousuke, là Ryousuke đã giới thiệu anh với em, em quên rồi sao?”
“Xin lỗi, em thực sự không nhớ.”
“Không quan trọng, không quan trọng, em cứ gọi anh là A Lương cũng được, tên anh cũng có một chữ lương.” Anh ta vừa nói vẻ mặt vừa có chút ảm đạm.
“À, cùng đi lễ hội mùa hè nhé, có rất nhiều đồ ăn ngon đó, còn có bắn pháo hoa nữa!” A Lương lại bắt đầu hứng thú bừng bừng nói, ánh mắt sáng lấp lánh như một đứa bé.
“…Vậy được rồi.” Có lẽ Ryousuke đang chờ mình ở đó – Sakurai nghĩ.
Thay bộ yukata hình hoa anh đào, một tay cầm túi xách, một tay cầm quạt, chân đi geta (**). Dường như đã lâu lắm rồi Sakurai không vui vẻ như vậy.
(**) Geta: guốc truyền thống của Nhật Bản.
Cùng A Lương đi song song trên đường mòn về phía đền, tiếng chân hai người giẫm lên đá lạo xạo.
Ánh nắng chiều ấm áp đem bóng của hai người kéo dài xuống đất. Một dài một ngắn.
***
Sakurai là một chuyên gia câu cá vàng, còn A Lương lại siêu dốt.
“A Lương, anh thật vụng về.” Sakurai hướng anh ta le lưỡi, A Lương cười ha ha bỏ vợt bắt cá vàng xuống, hai tay đút vào ống tay áo yukata.
Cho dù là bạch tuộc viên hay kẹo đường táo thì đều là vua của lễ hội mùa hè.
A Lương giống như con nít vậy, hai tay đều cầm đồ ăn vặt, mỗi loại đều đánh giá một cách khoa trương.
“Oa, đây chính là bạch tuộc nướng sao? Ăn ngon thật!”
“Trái táo đường thật ngọt nha, đây chính là đệ nhất táo đường của Nhật Bản”
“A Lương, anh đừng kỳ quái nữa.” Sakurai nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh ta bật cười, biết rõ là anh đang giả ngu để chọc mình vui vẻ.
Học dáng vẻ của những người khác, A Lương đem một tay rút khỏi áo giấu vào trong ngực, để lại ống tay áo trống rỗng rủ xuống bên người.
“Này, bộ dáng của anh trông giống hệt một ông chú”
“Ông chú? Chậc. Anh thấy mọi người đều mặc như vậy mà.”
“Chỉ có mấy ông chú mới có thể mặc vậy. Mau bỏ ra đi”
Hai người hi hi ha ha cười suốt quãng đường, ánh đèn từ những quầy ăn vặt chiếu lên người họ, khiến gò má tuấn tú của A Lương như đang toả ra ánh sáng ấm áp.
Đêm xuống, Sakurai dẫn A Lương đến đền thờ.
“A Lương, đến cầu nguyện đi”
Sakurai thả một đồng tiền xu vào rương, lắc lắc chuông sau đó chắp hai tay, miệng mấp máy, vẻ mặt thành kính mà vui vẻ.
“Cầu nguyện?” A Lương bán tính bán nghi bắt chước theo Sakurai.
“Haruka, em cầu nguyện điều gì vậy?”
“Ngốc, cầu nguyện mà nói ra sẽ mất linh”
“Cái gì? Không thể nói? Nhưng anh muốn cho Haruka biết nguyện vọng của anh”
“Muốn cho em biết? Em cũng không phải là thần tiên, sợ rằng không thể thực hiện được nguyện vọng của anh rồi”
“Không, chỉ có Haruka mới có thể thực hiện ước nguyện của anh” A Lương nghiêm túc nhìn Sakurai.
Bỗng nhiên một con đom đóm bay tới, bay quanh A Lương một vòng rồi lại bay đi.
Ánh mắt Sakurai bị đốm lửa nhỏ kia dẫn ra xa, một đường ánh sáng thong thả nhàn nhã.
“…Hỏng bét! Lễ hội pháo hoa sắp bắt đầu.” A Lương đột nhiên vỗ ót một cái, nắm tay kéo Sakurai chạy về phía nơi tổ chức lễ hội pháo hoa.
Anh kéo tay tự nhiên như vậy khiến Sakurai chần chừ chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn không có rút tay về. Cho dù ai nhìn vào cũng thấy rằng đây là một đôi yêu nhau.
Lúc hai người chạy tới nơi thì ở đó đã có rất nhiều người, A Lương nắm chặt tay Sakurai kéo cô chen đến chỗ có vị trí tốt hơn.
Từng chùm pháo hoa lớn nở rộ trên bầu trời đêm rồi nhanh chóng rơi xuống lụi tàn. Vô số ngọn lửa nhỏ bé tan biến hoà vào màn đêm, thê lương lại vô vọng.
Một sự thật hiển nhiên là, để có được khoảnh khắc tuyệt đẹp chỉ xảy ra trong phút chốc đó, nó đã phải dùng hết năng lượng của mình.
A Lương ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên nước mắt rơi xuống. Anh ôm Sakurai vào lòng, nước mắt rơi xuống cổ cô.
Sakurai kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô thấy ánh sáng rực rỡ của pháo hoa lướt qua con ngươi anh. Giống như một bầu trời đầy sao đang hoà tan trong đôi mắt ấy.
Không hiểu vì sao Sakurai đột nhiên cũng có cảm giác muốn khóc.
Lúc này trên mặt nước đột nhiên hiện ra chút ánh sáng rực rỡ, vòi phun nước hai năm mới bắn một lần chuẩn bị bắt đầu. Mọi người chen lấn đứng lên.
“Haruka, cám ơn em đã cùng đi lễ hội mùa hè với anh”
“Ước nguyện của anh là Haruka sẽ không đem anh ném vào đống rác, để anh có thể mãi mãi ở bên cạnh Haruka”
Đột nhiên Sakura cảm nhận được nắm tay của A Lương lặng lẽ buông lỏng ra. Hoảng sợ ngẩng đầu lên chỉ thấy A Lương đang hướng về phía mình vẫy tay mỉm cười.
Gương mặt tươi cười ấy bị đoàn người đẩy đi càng ngày càng xa.
“A Lương, chờ một chút.” Sakura cố gắng đẩy hết đoàn người trước mặt sang bên nhưng vẫn không thể tìm thấy bóng dáng của anh.
Người thanh niên mặc bộ yukata xanh đậm ấy, cứ như vậy khiến người ta tuyệt vọng biến mất trong biển người..
Anh ước rằng, Haruka sẽ không đem anh ném vào đống rác…
***
“A Lương, tại sao mấy ngày hôm nay anh đối xử với em lạnh nhạt như thế? Nói mau, anh có người khác đúng không?”
“A Lương, anh là đồ ngốc sao? Em chỉ đùa thôi mà!”
“A Lương, anh nói sẽ cùng em đi xem lễ hội mùa hè. Thích lễ hội mùa hè quá đi, thật mong sớm được mặc yukata đi xem bắn pháo hoa”
“A Lương…”
Sakurai thường nằm sấp trên giường ôm và tâm sự với con búp bê Ryousuke đã tặng cho mình.
Bởi vì Ryousuke đã nói khi anh ta không có ở bên cạnh thì hãy coi con búp bê này là anh ta.
***
A Lương, lễ hội mùa hè tuyệt lắm.
Thật vui vì đã có anh cùng đi lễ hội mùa hè.
***
Truyền thuyết:
Thần Tsukumo
Ở Nhật Bản, tương truyền một đồ vật khi được chủ nhân sử dụng 99 lần sẽ thành tinh, nếu bị vứt bỏ sẽ sinh ra oán niệm. Loại tinh linh này khi biến thành yêu quái sẽ được gọi là Thần Tsukumo.
Tác giả có lời muốn nói: Ta 囧 ta 囧.. vốn dĩ ta không hề nghĩ chương này cuối cùng lại thành thế này o(╯□╰)o
Lời của Bê Ba: chương này buồn quá T^T