Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 184

Người nằm trên giường nhỏ khép chặt hai mắt nhẹ nhàng run vài cái, dienndnle,qu.y don giống như bươm buớm khẽ động cánh của mình.

"Ừ......" Trong miệng bật lên một tiếng rên khẽ, đầu đau như muốn nứt ra.

Tiểu Thất từ từ mở hai mắt của mình ra, đột nhiên xuất hiện ánh sáng khiến mắt có chút đau nhói.

Một tay che đầu, trong ánh mắt Tiểu Thất

đã hiện lên một tia mơ màng.

Vuốt vuốt huyệt thái dương của mình, Tiểu Thất từ từ đứng dậy, hơi cúi mắt xuống.

Một người gục trên giường đột nhiên đập vào trong mắt Tiểu Thất.

"A!" Tiểu Thất thét một tiếng kinh hãi, trong ánh mắt lại mang theo khủng hoảng nhè nhẹ.

Y Sâm bị một tiếng "a"

đánh thức. Ngẩng đầu lên, Y Sâm kích động không thôi.

"Tiểu Thất, em đã tỉnh rồi!" dinendian.lơqid]on Hai tay Y Sâm giữ chặt bả vai gầy yếu của Tiểu Thất, trong tay hơi dùng sức, "Rốt cuộc em cũng tỉnh rồi!"

"Anh là ai?" Tiểu Thất kinh hoảng đẩy Y Sâm ra, cầm chăn giơ lên trên đầu che kín lại, "Anh là ai? Cách xa tôi một chút, cách xa tôi một chút! A......"

"Em làm sao vậy? Tiểu Thất, em làm sao vậy?" Y Sâm mở to mắt nhìn phản ứng của Tiểu Thất, có chút không có thể hiểu được.

Tiểu Thất sao vậy?

"Tiểu Thất!" Y Sâm tận lực đè thấp giọng của mình, "Tiểu Thất, là tôi! Tôi là Y Sâm đây!"

"Tôi không biết anh, không biết!" Tiểu Thất mạng lắc đầu, "A...... Y Sâm là ai? Tôi không biết...... Không biết......"

"Tiểu Thất, em......" Y Sâm nhìn Tiểu Thất bị mất khống chế, vẻ mặt đau đớn.

Rốt cuộc Tiểu Thất sao vậy? Sao lại biến thành thế này?

Tiểu Thất lại không biết hắn, không biết hắn!

Không được, tại sao Tiểu Thất có thể không biết hắn? Tại sao có thể?

"Tiểu Thất, tôi là Y Sâm, tôi là Y Sâm mà!" Y Sâm dùng sức bắt được bả vai Tiểu Thất, để cô nhìn thẳng vào mắt mình.

Lửa giận tràn ra từ đáy mắt, loại tình cảnh này theo Tiểu Thất thấy chính là hết sức đáng sợ!

"Em nhớ ra rồi sao? Tôi là Y Sâm, da.nlze.qu;ydo/nn Tiểu Thất...... tôi là Y Sâm!" Tiếng la tê tâm liệt phế khiến Tiểu Thất rùng mình, sau đó cả người liều mạng thẳng run rẩy.

"Không...... tôi không biết...... Y Sâm là ai? Tôi là ai? Tôi là ai...... sao cái gì tôi cũng không nhớ? Sao......" Tiểu Thất giống như mất hồn, cặp mắt vô hồn.

"Tôi là Y Sâm! Em là Tiểu Thất! Em nhớ rồi sao?" Y Sâm tăng thêm sức lực trong tay mình, "Em có nhớ không?"

"Tôi không biết, không biết!" Tiểu Thất dùng sức lực toàn thân, đẩy Y Sâm ra, "Đi đi, không được tới gần tôi......"

Tiểu Thất kêu hai tiếng, đột nhiên toàn thân cứng đờ, chớp mắt, mềm mại ngã xuống trên giường.

"Tiểu Thất!" Y Sâm cả kinh, đỡ lấy Tiểu Thất đã hôn mê, nhìn khuôn mặt cô nhỏ nhắn tái nhợt, "Tiểu Thất, rốt cuộc em sao vậy? Sao......"

"Tiểu Thất, em tỉnh lại đi......"

L lắng trong lòng Y Sâm đột nhiên giống như sóng lớn, lao về phía hắn.

"Thanh Lưu...... Thanh Lưu!" Y Sâm đặt Tiểu Thất lên giường, dieendaanleequuydonn trong miệng không ngừng lầm bầm, "Thanh Lưu nhất định biết là chuyện gì đã xảy ra...... nhất định biết!"

Lảo đảo đứng lên, Y Sâm cảm thấy chóng mặt, xoa đầu, "Tìm Thanh Lưu, tìm Thanh Lưu!"

Run rẩy vịn vách tường, Y Sâm đi tới cửa.

Vừa tới cửa, người đã đυ.ng vào một nhóm người xông tới.

"Y Sâm, anh sao vậy? Sao sắc mặt lại không tốt?" Chu Tiêu đỡ Y Sâm, hỏi.

"Thanh Lưu...... Thanh Lưu......" Bỏ tay Chu Tiêu ra, Y Sâm kéo tay Thanh Lưu lại, "Sao Tiểu Thất lại giống như cái gì cũng không nhớ? Tại sao cô ấy lại kinh hoảng? Cô không biết bản thân, không biết tôi. Tiểu Thất cô ấy sao vậy?"

Lời Y Sâm nói khiến một nhóm người nhíu mày.

Không nhớ rõ?

Chẳng lẽ là mất trí nhớ?

"Để tôi xem." Thanh Lưu liếc mắt nhìn kinh hoảng trên mặt Y Sâm, khóe miệng mím lại thật chặt, sau đó đi tới giường bệnh.

Nghiêm túc kiểm tra một phen, Thanh Lưu hơi cúi mắt xuống, "Có thể Tiểu Thất bị mất trí nhớ. Trong đầu có thể còn có máu bầm chưa tan!"

"Chỉ là máu bầm chưa tan phải không?" Liệp Ưng hơi nhướng mày, "Vậy chờ máu bầm tan, Tiểu Thất mới có thể khôi phục trí nhớ sao?"

"Có thể nói như vậy." Thanh Lưu gật đầu, Die nd da nl e q uu ydo n "Thật ra thì, tôi tình nguyện Tiểu Thất vĩnh viễn mất trí nhớ!"

Thanh Lưu nói một câu khiến bốn phía yên tĩnh trong chốc lát, vô cùng tĩnh lặng.

Y Sâm mím môi thật chặt, vẻ khổ sở trên mặt có chút rõ ràng.

Mất trí nhớ sao?

Như vậy sẽ không nhớ rõ những chuyện xảy ra ngày đó nữa! Như vậy, Tiểu Thất sẽ không phải đau khổ, không phải sao?

Cho dù quên mất hắn, đây cũng là kết quả tương đối tốt!

Liệp Ưng thở dài một hơi, "Vậy chỉ có thẻ xem ý trời, đúng không?"

Thật ra thì, bọn họ cũng không muốn Tiểu Thất nhớ lại mấy ngày đó. Bộ dáng như thế sẽ phá hủy Tiểu Thất!

Ý trời?

Bọn họ không tin tưởng số trời như thế cũng hi vọng lúc này thật có ý trời xảy ra!

Tiểu Thất kiên cường như vậy sao có thể cho phép trong cuộc sống của mình xảy ra chuyện không thể chịu được như thế?

Đây là một loại vũ nhục! Một loại vũ nhục chính Tiểu Thất!

Nếu như Tiểu Thất biết rõ rồi, cô sẽ có hành động gì quá khích không?

Cô ấy sẽ phá hủy bản thân mình sao?

"Haiz......" Trong lòng mọi người cũng có chút lo lắng.

Chẳng lẽ, đây là kết quả tốt nhất?

"Tôi có thể ở cùng Tiểu Thất một lát được không?" Y Sâm hơi nhắm mắt, che đi tâm tình ở trong mắt.

Hắn chỉ muốn yên lặng ở bên cạnh Tiểu Thất! Lúc tỉnh lại, Tiểu Thất lại sợ hắn như thế!

Y Sâm đột nhiên nhớ tới một từ, báo ứng!

Đây nhất định là báo ứng mà Thượng Đế dành cho hắn!

Tiểu Thất quên mất hắn, dfienddn lieqiudoon dùng cái này để hành hạ tình cảm của hắn!

Tiểu Thất quên hắn, Tiểu Thất quên hắn......

"Ừ!" Thanh Lưu gật đầu, khép hai mắt của mình lại, một chút cảm xúc biến mất trong mắt.

"Thật cám ơn, Thanh Lưu!"