Sư Phụ Con Yêu Người

Chương 29: Yêu Long Tộc (3)

Sau khi biết chuyện yêu vương muốn đoạt linh châu, Vân Thiên hắn và ta cùng chạy đến xem thử thế nào, cảnh hỗn độn trước mặt là long đế bị thương đang ôm ngực ngồi bịt ở đất khóe miệng còn động máu tươi, thấy thế hắn vội chạy đến bên nguời vẻ hoang mang đầy lo lắng.

"Phụ vương người ổn chứ?"

"Ta không sao!"

Theo hướng mắt của long đế là thụ yêu đang đánh nhau cùng yêu vương trên không, bỗng hình ảnh của một nữ nhân mặc huyết y và một nam tử lam y làm ta khựng lại, theo ánh mắt của ta Vân Thiên hắn cũng thấy người mặc lam y kia, mâu quang hắn ảm đạm miệng khẽ gọi tên ta nhưng ta dường như chẳng nghe thấy.

"Hừ...tên thụ yêu chết tiệt này"

Yêu vương bị rễ của thụ yêu đánh trúng từ trên không đã rơi mạnh xuống đất, thấy thế nữ nhân huyết y cũng nhanh chạy đến đỡ lấy hắn.

"Hắc Điệt! Chàng không sao chứ?

"Ừ..ta không sao"(hắn nhẹ giọng)

Đưa ánh mắt đầy châm chọc nhìn nam nhân đối diện hắn nhếch môi.

"Lãnh Hàn chân nhân! Cảm giác thế nào hả?"

Mắt người ẩn nổi bi thương, nhìn đôi nam nữ lo lắng cho nhau trước mặt, người muốn nói gì đó nhưng lại thôi, yêu vương bật cười khanh khách lại tiếp tục châm thêm.

"Chậc...chậc! Đây đúng là thiên ý mà, nhìn ngươi thế này đúng là làm ta có chút vui đấy.."

"Huyết Nhi chúng ta đi.."(hắn đứng dậy nắm lấy tay nữ nhân đó thúc dục)

Có vẻ lưỡng lự nữ nhân đó đưa ánh mắt hận thù nhìn người đối diện, không muốn rời đi.

"Không được..ta phải giết được hắn"

Miệng dứt câu tay đã nhanh động thủ, nữ nhân đó lao đến, đâm một nhát vào l*иg ngực người, mọi việc xảy ra quá nhanh khi ta hốt hoảng lao đến thì đã muộn rồi.

"Sư..phụ.."

Ánh mắt dao động, người chăm chú không rời gương mặt ấy, tay thì giữ chặt lấy tay nữ nhân đó.

"Tại...sao?"

"Tại sao gì? Ngươi đã hại chết ta, nay ta giết ngươi để báo thù thôi"(giọng lạnh tanh)

Bàn tay dùng thêm chút lực đạo, mặt người cũng biến sắc theo, ta lao đến đẩy mạnh nữ nhân đó ra, mặt chẳng còn chút máu,giọng đầy hoảng hốt.

"Sư.phụ.."

Thấy ta mặt người cũng giản ra, rút mạnh tiểu đao, tay xoay vài vòng quanh vết thương thì máu đã không còn chảy nữa, môi người cố kéo gượng một nụ cười.

"Ta không sao đừng lo lắng"

Mắt thấy má ta đã lăng đầy lệ, người nhẹ nhàng lau đi rồi kéo nhẹ ta vào lòng, chẳng màng những thứ xung quanh.

"Ta tìm nàng thật vất vã.. nương tử!"

Người vẫn gọi ta là nương tử, vẫn giọng điệu dịu dàng và ôn nhu đó, ta thật muốn ích kỹ một lần trong đời, ta không muốn nhường người cho ai cả, ta sẽ không trả lại bình yên cho người nữa, ta muốn cả đời này của người đều sẽ có ta hiện hữu dù đó là gì đi nữa.

Khi sư phụ rời tay, ta liền bắt gặp ánh mắt như giết người của nữ nhân kia, rõ ràng trong mắt là một loại cảm xúc phức tạp nào đó hiện hữu, yêu vương thì biết sẽ không đạt được mục đích muốn rời đi, nhưng nữ nhân đó vẫn chừng chừ không buông.

"Ta đi thôi Huyết Nhi!"

"Ta muốn lấy mạng con yêu hồ đó, thấy cô ta lòng ta cảm thấy thật chướng mắt.."

Lại một lần nữa xuất thủ nhưng lần này là nhắm vào ta, trước khi cô ta động đến ta thì sư phụ đã chấn trước ngăn lại, hai luồng chân (yêu) khí giao nhau rồi đẩy cả hai lùi ra xa, Vân Thiên cùng yêu vương cũng nhanh vọt đến.

"Huyết Nhi đừng cố chấp, hắn đã bị tử đao làm tổn thương sẽ không sống được lâu đâu.."

"Hừ..bọn ngươi đã bén mãng đến đây mà muốn định rời đi dễ dàng"(Vân Thiên).

Lại một cuộc quyết chiến xảy ra lần này là đến yêu vương cùng Vân Thiên hắn, thụ yêu định ra tay giúp nhưng mắt thấy long đế không ổn nên đành đưa ngươi đi trước.

Phốc một tiếng miệng người đã tràn đầy máu tươi, ta hốt hoảng chạy đến bên người giọng run run không phát thành câu.

"Sư...sư..phụ..."

"Ha...ha...tử đao này là yêu khí ngàn năm, nhầm là ai bị nó làm tưởng thương thì chỉ có đường chết mà thôi, dù sao ngươi cũng chết, sao không để đồ nhi yêu quý của mình cùng bồi tán à"

Cô ta cười đầy hả hê còn ta thật như chết lặng khi nghe những lời cô ta nói, ta đưa tay lau đi những vệt máu đó, tay chân vừa luống cuống vừa run rẫy cả lên.

"Không...không phải đâu phải không..sư phụ..?"

Người khụy xuống máu trong miệng lại tiếp tục nôn, lần này thì ta thật không thể bình tĩnh nữa rồi.

"Sư...sư phụ đừng làm Tương Nhi sợ.."

Người lấy tay người giữ tay ta áp trên mặt người, miệng vẫn cong lên.

"Tương Nhi ngoan đừng khóc, ta sẽ không sao đâu.."

"Không sao ư! Ngươi đang dối gạt con hồ ly ngốc nghếch đó sao, ta nói cho ngươi biết hồ ly nhỏ, vi sư nhà ngươi sẽ sống không khỏi đêm nay đâu.."

"Đừng nói nữa, ngươi vốn không phải Huyết Nhi, nàng ấy vốn đã chết lâu rồi.."

Mắt cô ta lạnh tanh.

"Hừ...chẳng phải do ngươi đã giết ta hay sao?"

Nghe đến đó, mày người nhíu chặt, như không tin vào bản thân mình đang nghe thấy.

"Ai nói là ta đã giết Huyết Nhi?"

"Đừng có mà giả mù sa mưa, Hắc Điệt đã nói 600 năm trước chính ngươi đã ra tay giết ta, nhờ chàng đã giữ lại một phần hồn phách cho ta, nếu không thì ta ta đầu thai mấy trăm kiếp rồi"

Nữ nhân đó mắt đã đỏ ngầu, lớn giọng như muốn phát điên, người hơi ngẩn ra rồi chợt phá lên cười làm ta cũng muốn đứng tim theo.

"Cả đời Lãnh Hàn ta, có thể làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng..riêng Huyết Nhi là ta không bao giờ tổn đến một sợi tóc của nàng, dù đó là suy nghĩ.."

Ta rũ mắt, nhói tâm vì câu nói của người nhưng đó giờ không quan trọng nữa, quan trọng là người phải sống.

"Tha cho nàng.."

Ta đưa mắt nhìn người, sư phụ đang cầu xin nữ yêu đó tha mạng sống cho ta sao, ta khó hiểu nhìn người, người cũng đưa mắt nhìn ta, cái nhìn thiết tha như ngàn nổi yêu thương cũng như nổi đau sẽ ly biệt.

"Tương Nhi! Hãy nghe ta, dù sau này nếu như không ta bên cạnh, nàng hãy cố mà sống tiếp có được không..?"

Ta lắc đầu lia lịa dàng dụa trong nước mắt, người lại áp mặt mình xuống mặt ta trán đụng trán, mũi đụng mũi giọng người rất nhỏ, nhỏ đến mức nếu ta không chú tâm sẽ không nghe thấy.

"Nương tử, thật ra ta vốn đã không khẩn định nàng là Huyết Nhi, lúc đầu gặp gỡ ta còn tưởng là thế nhưng theo thời gian khẩn định của ta là không phải, ta nhận định tình cảm của ta dành cho nàng là tuyệt đối, nàng biết những khi ta luôn chốn tránh nàng không? Đó là vì ta đã yêu nàng...ta sợ hãy nhưng khi nàng chết, ta đã đau khổ biết bao nhiêu...rồi nàng sống lại, nàng có biết ta đã vui mừng và hạnh phúc biết bao nhiêu không...ta thật sự yêu nàng..nương tử.."

Ta không biết nên vui hay nên buồn đây, những lời nói đó như rót mật vào tâm can ta, nhưng niềm vui này phải chăng đã đến quá muộn màng, ta thật sự sợ hãy.

Khi tiếng nói người càng lúc càng nhỏ rồi trở nên im bật, có một nổi bất an làm tâm ta chấn động, ta thất thần không dám nhìn người khi toàn thân người đã đỗ lên người ta.

"Tướng..công.."(ta khẽ gọi).

Không một tiếng trả lời, ta lại tiếp tục gọi trong tiệt vọng trong đau đớn trong ngàn nổi bi thương, nhưng người vẫn không tỉnh, người không chịu mở mắt nhìn ta, ta ôm lấy cơ thể người mà gào khóc như một đứa trẻ.