Tư Kiêu Kỳ đứng đó làm cái thế bảo hộ, Triệu Khải nhìn mà nghẹn cả lòng, hắn mạnh mẽ vung cầu, cầu bay đi rất nhanh, góc độ chuẩn xác, thế nhưng Tư Kiêu Kỳ lại có thể bắt được cầu dễ như trở bàn tay. Tư Kiêu Kỳ hừ một tiếng, không biết ông đây đánh giỏi nhất ở vị trí này à? Anh khẽ giương tay lên, cầu cứ thế nhẹ nhàng bay qua lưới, Triệu Khải nhanh chóng tính toán điểm rơi, chạy về phía bên phải, nhưng mà quả cầu giống như đột nhiên thay đổi đường bay, lặng lẽ rơi xuống ngay chân của hắn.
Triệu Khải kinh ngạc nhìn trân trân quả cầu, lại ngẩng đầu lên nhìn Tư Kiêu Kỳ, Tư Kiêu Kỳ buông thỏng tay, cái vợt còn không có giơ lên. Từ tư thế này có thể thấy được, hắn rõ ràng không tin Triệu Khải có thể bắt được quả cầu này.
Tiêu Thần quay người đi tới bên cạnh Tư Kiêu Kỳ, vươn tay về phía đối phương, Tư Kiêu Kỳ vô cùng ăn ý mà đập tay, tiếng vỗ tay thanh thúy chẩn động tới màng nhĩ của Triệu Khải.
Không thể — chịu thua dễ dàng như vậy được!
Triệu Khải cắn răng tập trung đối phó với Tư Kiêu Kỳ, hắn rõ ràng không thèm để ý tới quy tắc đánh đôi nữa, mỗi quả cầu đánh ra đều hướng thẳng đến Tư Kiêu Kỳ, không ngừng thăm dò tay thuận của đối phương, rồi phản thủ, cách chuyển động, lưới trước, ranh giới cuối cùng, hắn cố gắng tìm ra nhược điểm của Tư Kiêu Kỳ để có cách đối phó hợp lý. Do phải chạy nhanh quá nhiều nên thể lực của hắn lúc này đã bị tiêu hao không ít, tốc độ di chuyển cũng chậm hơn hẳn. Tư Kiêu Kỳ lúc này mới bắt đầu phát uy, liên tục đánh tới góc xa, đánh lưới trước làm Triệu Khải bị xoay mòng mòng.
Thỉnh thoảng Tiêu Thần cũng sẽ bắt được một cái cầu rồi nhẹ nhàng chuyển sang cho Triệu vợ, nhưng tới khi Triệu vợ đánh cầu qua thì Tư Kiêu Kỳ sẽ mạnh mẽ bắt lấy rồi đánh xuống dưới chân Triệu Khải.
Rốt cuộc, khi Tư Kiêu Kỳ nhảy lên thật cao, giống như bắn đạn pháo mà đánh quả cầu này tới phía trước lưới đối phương. Triệu Khải cố gắng vươn người ra để bắt cầu, nhưng vẫn là không thể cứu được, vào lúc trái cầu rơi xuống đất cũng là lúc hắn mất thăng bằng mà ngã nhào xuống, cái vợt trong tay bị văng đi khá xa.
Triệu Khải nằm trên mặt đất, mệt mỏi nhắm mắt lại thở dốc, vợ của hắn chạy tới muốn đỡ, hắn vùng vẫy khoát khoát tay, vẫn nằm yên ở đó. Trong lòng hắn có một chờ mong nho nhỏ, hắn muốn biết liệu Tiêu Thần có tới dìu hắn không, giống như trước kia mỗi lần hắn bị té vậy.
Chỉ là lần này Tiêu Thần không có tới đỡ, anh đứng cách Triệu Khải một mét nói: “Anh không sao chứ?”
Triệu Khải gật gật đầu, hô hấp dồn dập.
“Vậy là tốt rồi,” Tiêu Thần lạnh nhạt nói, “Nếu cầu đã định là không cứu được thì đừng cứu, nên rớt thì cứ bỏ thôi, đừng làm chuyện vô ích.”
“Không thử một chút…thì sao biết không cứu được?”
“Vậy bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
“Ít nhất…tôi không hối hận.”
Tiêu Thần cười khẽ một tiếng, đi về trước mấy bước cúi đầu nhìn Triệu Khải, Triệu Khải mở to mắt nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thần, cặp mắt này từng quen thuộc với hắn biết bao.
“Mệt rồi? Vì cứu một quả cầu không cứu được mà làm mình bị thương, giờ muốn đánh tiếp cũng không đánh được, đây vốn đâu phải việc mà anh sẽ làm, quên quy tắc của mình rồi à?”
Triệu Khải nói, “Cậu trước kia không nói như vậy, cậu trước kia sẽ cố gắng hết sức để cứu mỗi quả cầu, chỉ cần chưa rơi xuống đất thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ.”
Tiêu Thần nhún nhún vai, “Cho nên tôi mới gặp báo ứng, bị thương đến chảy máu đầm đìa, có điều tổn thương một lần rồi sẽ nhớ, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai nữa.”
Triệu Khải nhắm mắt lại, mặc cho mồ hôi đổ lạnh túa ra đầy mặt, ướt nhẹp hết mấy lọn tóc, hắn nói, “Tiêu Thần, cậu thật sự sẽ không cứu cầu sao?”
“Đương nhiên sẽ cứu,” Tiêu Thần nhìn Tư Kiêu Kỳ, cười nói, “Có quả cầu đáng để tôi đi cứu, nếu từ bỏ thật sự không cam tâm.”
Triệu vợ ngồi bệt xuống sàn nhà bên cạnh Triệu Khải, cô ta cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh, tay chân phát lạnh, cô từ trong câu chuyện này có thể nhận ra điều gì đó, rồi lại như không thể tin được. Cô sờ sờ trán Triệu Khải, muốn lau đi mồ hôi đọng lại trên đó, nhưng mà Triệu Khải lại bực bội nghiêng đầu, bàn tay Triệu vợ lúng túng dừng ở trên không trung.
Tiêu Thần nhìn bàn tay đang run kia, trong mắt không kìm được hiện lên lửa giận, anh lạnh lùng hỏi: “Có đánh tiếp nữa không?”
Triệu Khải lắc đầu.
Tiêu Thần nhìn Triệu vợ, nói một tiếng, “Triệu phu nhân, nếu không đánh nữa thì chúng tôi đi trước.”
Một câu “Triệu phu nhân” thật sự quá thẳng thắn, Triệu Khải bị kích động tới thở hổn hển, bàn tay hai bên người siết lại thành nắm đấm.
Vào nháy mắt khi Tiêu Thần bước vào phòng thay đồ, nghe được Triệu vợ nghiến răng nghiến lợi nói: “Triệu Khải, anh cùng với cái người tên Tiêu Thần đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh con mẹ nó nói rõ ra xem!”
Tiêu Thần phịch một cái đóng cửa phòng thay đồ lại, người trượt dài xuống cửa. Anh cảm thấy rất mệt mỏi, thật sự anh chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ gặp lại Triệu Khải, càng không nghĩ tới Tư Kiêu Kỳ sẽ dùng phương thức này để đánh bại Triệu Khải, khiến cho ký ức cuối cùng của anh về Triệu Khải triệt để biến mất. Một phát kia đánh tới không phải là cầu lông mà là hết thảy ký ức trong quá khứ, theo Triệu Khải lần lượt chật vật té ngã, Tiêu Thần cảm thấy người này tựa hồ đã biến mất khỏi cuộc đời mình rồi.
Nếu như nói lần trước, mình chỉ là một kẻ kiêu ngạo thất bại thảm hại thì lần này, Tư Kiêu Kỳ dùng phương thức của hắn để mình triệt để là người thắng cuộc, anh rốt cuộc cũng có thể nuốt trôi cơn giận này rồi.
“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Bảo bối có chuyện gì?” Tư Kiêu Kỳ dương dương tự đắc tiến lại gần, “Có gì phân phó?”
“Chúng ta về tắm suối nước nóng được không?”
Tư Kiêu Kỳ sững sờ giây lát, sau đó đã nhanh chóng hoàn hồn lại: “Mẹ nó, tất nhiên là được, thay đồ nhanh lên, nhanh nhanh!”
***
Hai người rất nhanh đã thay xong quần áo, trả lại hết đồ lúc nãy thuê rồi trở lại biệt thự, trên đường hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau chưa hề buông ra. Tiêu Thần vừa mới đóng cửa biệt thử lại thì Tư Kiêu Kỳ đã ôm lấy người vào trong ngực hôn ngấu nghiến.
Bọn họ có thể ngửi thấy mùi mồ hôi trên người đối phương, cùng với mùi trên người mình không có gì khác biệt; bàn tay của bọn họ có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương đang cùng một nhịp đập với mình; lời lẽ của bọn họ có thể thăm dò nhiệt độ cơ thể đối phương, cũng nóng rực như mình vậy; tay chân bọn họ quấn chặt lấy đối phương, đều biết cả hai không thể chờ đợi được nữa.
“Mở…ai đi mở nước?” Trong lúc cấp bách Tư Kiêu Kỳ mở miệng hỏi, cái hồ nhỏ ở phía sau sân bây giờ vẫn còn trống không.
“Em đi.” Tiêu Thần đi Tư Kiêu Kỳ ra đi về phía ban công, nơi đặt van nước. Anh vừa vặn van ra, Tư Kiêu Kỳ đã nhoài người lên lưng anh, hai tay mở cổ áo ra, cái lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng lướt qua vùng cổ.
Tiêu Thần khó khăn xoay người, không nói hai lời túm lấy quần áo Tư Kiêu Kỳ, Tư Kiêu Kỳ thấp giọng cười, phối hợp với hắn cởϊ qυầи áo ra: “Này là muốn bắt đầu vụ lấy thân báo đáp sao?” Anh nói: “Tướng công người nhớ nhẹ một chút, nô gia sợ đau a.”
Hai tay Tiêu Thần xoa xoa ngực Tư Kiêu Kỳ, dưới lòng bàn tay là thân thể ướt đẫm mồ hôi, còn có cơ bắp cứng rắn, anh tham luyến cắn xuống một cái, ngay lập tức có thể cảm nhận được vị mặn chát nơi đầu lưỡi.
“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần kêu lên một tiếng.
“Hửm?” Tư Kiêu Kỳ ừ hử, chuyên tâm hôn Tiêu Thần, hai tay vuốt ve giúp Tiêu Thần cởϊ qυầи ra.
“Em cảm thấy rất sảng khoái.” Tiêu Thần mở rộng tứ chi, mặc cho Tư Kiêu Kỳ tùy ý châm lên lửa nóng trên người mình.
“Vì được tự tay đâm kẻ thù?”
“Không.” Tiêu Thần lắc đầu, “Không phải loại sảng khoái khi báo thù mà là…Cảm giác như trút được gánh nặng.”
“Ừm?” Tư Kiêu Kỳ tập trung hầu hạ Tiêu Thần, tùy tiện đáp lại một tiếng.
Tiêu Thần bắt đầu thở dốc, cả người như bị kéo căng hết mức, anh với tay nắm lấy tóc Tư Kiêu Kỳ, nhìn lên trần nhà đang lắc lư nói: “Lúc trước…luôn cảm thấy có chút không cam tâm, nói là quên, nhưng mà mỗi lần nghĩ tới trong lòng lại buồn, nhiều năm như vậy, còn bây giờ…Hoàn toàn không còn cảm giác này nữa.”
“Hừ,” Đầu lưỡi Tư Kiêu Kỳ nhẹ nhàng lướt qua, này nói lấy lòng chi bằng là trừng phạt.
“A, a…” Tiêu Thần nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Anh ghen hả?”
Tư Kiêu Kỳ dừng lại, từ dưới người Tiêu Thần bò lên, anh ép người lên Tiêu Thần, cặp mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Tiêu Thần: “Đầu tiên là Thẩm Bằng, sau đó là Tôn Tịnh, rồi tới Hạ Tử Hàm, bây giờ là Triệu Khải. Tiêu Thần, em bớt càn quấy đi.”
Tiêu Thần suy nghĩ một chút, đổ dầu vào lửa nói, “Aizzz, đúng nha, tình địch của anh thiệt là nhiều.”
“Em bị ngứa da hả?” Tư Kiêu Kỳ uy hϊếp nói, “Em có tin anh làm cho em không xuống giường được không?”
“Không tin!” Tiêu Thần kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn đối phương, nâng người lên một chút chạm vào Tư Kiêu Kỳ.
Hai mắt Tư Kiêu Kỳ trong nháy mắt như có mực đẫm tưới qua.
“Aizzz, gà ơi, nước được chưa?” Tiêu Thần nháy mắt mấy cái hỏi.
Tư Kiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn lên cửa kính: “Được rồi.”
Tiêu Thần vòng tay qua cổ Tư Kiêu Kỳ, nói, “Vậy vào thôi, ai bị đè thì về dọn vệ sinh.”
“Đờ mờ, ông đây chết cũng muốn đè em!” Tư Kiêu Kỳ cười lớn bắt lấy Tiêu Thần, mở cửa kính ra, gió lạnh theo đó quật vào khiến hai người lạnh tới run cầm cập.
Tư Kiêu Kỳ ôm chặt lấy Tiêu Thần, hai người nhanh chóng đi vào hồ nước nóng. Tiêu Thần nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười nói: “Tuyết rơi nằm trong bồn tắm lộ thiên tắm nước nóng, đúng là rất thoải mái.”
“Không tệ ha,” Tư Kiêu Kỳ trượt đến bên người Tiêu Thần, đè người vào cạnh hồ, đầu lưỡi vươn ra chậm rãi liếʍ láp, anh nói: “Bảo bối, anh yêu em.”
“Ừm,” Tiêu Thần không chống cự ngón tay Tư Kiêu Kỳ xông tới, anh ôm lấy cổ Tư Kiêu Kỳ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nhẹ nói: “Gà à, em cũng yêu anh.”
Tư Kiêu Kỳ dừng lại một chút, anh đưa tay vuốt hết nước trên mặt Tiêu Thần xuống, nhìn vào mắt đối phương: “Em rất ít khi nói em yêu anh.”
“Cái này còn phải nói sao?”
Tư Kiêu Kỳ lắc đầu: “Ngoài anh ra em còn có thể yêu ai?”
“Không biết,” Tiêu Thần cười nói, “Cái này phải thử mới biết được.”
Tư Kiêu Kỳ hung hăng đâm vào, đâm mạnh tới Tiêu Thần phải nhoài hết người lên vai Tư Kiêu Kỳ. Trong dòng nước ấm áp, hai chân Tiêu Thần bám chặt lấy eo Tư Kiêu Kỳ, để cơ thể mình được mở rộng hết mức, không hề giữ lại chút gì.
“Bảo bối,” Tư Kiêu Kỳ khàn giọng hỏi: “Em sẽ cứu lấy quả cầu là anh sao?”
Tiêu Thần lắc đầu: “Không đâu, bởi vì không cần.”
Tư Kiêu Kỳ bất ngờ hôn đối phương, đầu lưỡi nóng hổi thẳng tắp xông vào, dây dưa với đầu lưỡi của Tiêu Thần. Tư Kiêu Kỳ nghĩ, đúng vậy, quả cầu này không cần em đi cứu, vì anh sẽ vĩnh viễn bám lấy cái vợt của em, dù thế nào cũng không rơi xuống.