Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 77

Triệu Khải ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm hai người đi đằng trước đang tay trong tay, cứ như vậy nhìn theo một đường đến khi hai người tới trước lưới đánh cầu chuẩn bị bắt đầu trận đấu. Hắn siết chặt cái vợt trong tay, hai hàng lông mày xoắn lại một chỗ, đáy mắt bùng lên ngọn lửa.

“Triệu Khải,” vợ của hắn hỏi, “Người đó…anh quen hả?”

Triệu Khải gật gật đầu.

“Anh ta…hai người đó có phải là đồng tính luyến ái không?”

“Sao em thắc mắc nhiều quá vậy?” Triệu Khải bị mấy chữ “đồng tính luyến ái” đâm trúng, hắn không nhịn được nhìn chằm chằm vợ mình, “Giờ có đánh cầu không?”

“Em chỉ hỏi một chút thôi mà, người ta còn không thèm để ý anh tức cái gì chứ?” Triệu vợ bị hét cho một cái chả hiểu đầu cua tai nheo như nào, nhịn không được cao giọng cãi lại.

Lời này bị Tiêu Thần nghe được, anh nhíu nhíu mày, nghĩ thầm có lẽ mình đoán sai rồi, người vợ này của Triệu Khải xem ra cũng chẳng hiền lành gì cho cam.

Quả nhiên, Triệu Khải nghe xong nửa ngày cũng không có lên tiếng, chỉ thấp giọng lầm bầm câu gì đó. Tiêu Thần cũng không rảnh để ý tới cuộc cãi vã của hai vợ chồng bọn họ, cái anh để ý bây giờ chính là nhìn Tư Kiêu Kỳ có vẻ đang tức giận lắm.

“Nè,” Tiêu Thần nói, “Anh không vui hả?”

Tư Kiêu Kỳ “ừ” một tiếng, chỉ chỉ trán Tiêu Thần nói, “Em đó trêu hoa ghẹo nguyệt lung tung, nhìn coi cái nợ đào hoa của em kìa.”

“Sai, này là anh ta nợ em chứ em không nợ anh ta cái gì cả.”

“Vậy…có muốn đòi lại không?” Tư Kiêu Kỳ xích lại gần, cười hì hì hỏi.

Hai người cười đùa thân mật, một màn này rơi vào mắt Triệu Khải trở thành nỗi đau xuyên tới tận tim, hắn mím chặt khóe miệng, nghiến răng keng két.

Triệu vợ nhìn hai người kia, lại nói, “Anh xem người ta kìa, tình cảm tốt biết bao nhiêu. Coi như ở chỗ đông người cũng không ngại, ai như anh, ra khỏi nhà tới cả tay cũng không nắm, người không biết còn tưởng chúng ta là người dưng.”

“Show cho ai nhìn?” Triệu Khải trả lời lạnh băng, “Suốt ngày trong đầu toàn nghĩ lung tung, em sắp ba mươi rồi đó, đừng tưởng mình mới mười tám, mười chín tuổi, cũng không nhìn lại mình…”

“Triệu Khải!” Triệu vợ thấp giọng hét lên, “Lúc trước là ai mỗi ngày chường cái mặt ra cầu tôi nhìn một chút?”

“Hừ,” Triệu Khải hừ một cái rồi quay đi chỗ khác không nói lời nào, cũng không thèm để ý

tới vợ mình mặt mũi trắng bệch đứng đó.

“Đồ điên!” Triệu vợ tức giận mắng một câu.

Bên kia Tiêu Thần và Tư Kiêu Kỳ đồng thời ngừng lại, nhìn về phía bên này một chút. Sắc mặt Triệu Khải càng khó coi hơn, hắn hạ thấp giọng nói nói với vợ mình: “Được rồi được rồi, đừng giận nữa, coi như anh sai được chưa? Chúng ta đừng đánh cầu nữa, về nhà thôi.”

“Dựa vào cái gì,” Triệu vợ quơ quơ cái vợt trong tay, “Lúc đầu em bảo không đánh rồi anh lại nằng nặc đòi đi cho được, giờ lại bảo không đánh, anh rảnh quá ra đây đi dạo à? Không được, hôm nay cỡ nào cũng phải đánh!”

Tư Kiêu Kỳ đứng cách một cái sân nhìn thấy màn này, nhìn về phía Tiêu Thần bĩu môi: “Em trước kia làm sao lại coi trọng một người như thế?”

“Anh ta lúc trước không như thế này,” Tiêu Thần ngồi xổm xuống, sắc bén nói, “Bây giờ nhìn lại có chút biếи ŧɦái.”

“Sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© không hài hòa nên nghẹn chứ sao nữa.” Tư Kiêu Kỳ cay độc nói, nhìn thấy thái độ hung dữ đó của Triệu vợ, anh chậc chậc lưỡi, “Cô gái này nhìn bộ dáng gầy nhỏ như vậy…nhưng mà dữ dằn có thừa.”

Tiêu Thần nói, “Triệu Khải vốn là người tự cao tự đại, bình thường không để ai vào mắt. Cô gái này nhìn thì có vẻ bình thường nhưng em đoán cha mẹ cô ta có lai lịch không nhỏ đâu, nếu không nhà họ Triệu cũng sẽ không đồng ý mối hôn nhân này. Con gái sinh ra trong gia đình kiểu này, thường tính tình sẽ không mấy ôn hòa.”

“Ôi dào,” Tư Kiêu Kỳ trêu chọc nói, “Tiêu Thần, em vòng vo như vậy cũng chỉ là muốn khen mình chứ gì? Cái gì mà người bình thường không để vào mắt, vậy em tính là gì, vàng nạm ngọc?”

“Ồ?” Tiêu Thần cười hì hì nói, “Vậy em được coi là ‘người bình thường’ sao?”

“Đương nhiên không phải!” Tư Kiêu Kỳ dùng sức lắc đầu, “Em một chút cũng không mặn, em là ngọt, ngọt chết anh.”

“Cút qua một bên đi,” Tiêu Thần cầm vợt nhảy lên mấy cái, “Em nên đem anh đi ướp muối mới phải.”

Tư Kiêu Kỳ nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của Tiêu Thần, trong lòng cũng vui theo, anh cầm vợt đứng bên kia lưới nói: “Bắt đầu đi.”

Tiêu Thần xoay xoay cổ tay, quả cầu lông trắng muốt nhẹ nhàng theo đó mà bay qua lưới, Tư Kiêu Kỳ nhìn đường cầu bay mà khen một tiếng, nhận mệnh cúi người xuống nhặt cầu.

“Được đó, em xem ra cũng biết đánh.” Tư Kiêu Kỳ cao giọng nói, “Tới đi, đánh một ván đàng hoàng, để anh lĩnh giáo một chút trình độ chuyên nghiệp.”

Tư Kiêu Kỳ là tuyển thủ theo phái sức mạnh, nếu như để anh đi đánh tennis cũng rất thích hợp. Mới được mấy hiệp mà Tiêu Thần đã thấy cổ tay mình có chút khó chịu, trong lòng nói thầm một câu, đúng là lâu rồi không vận động, mới thế này đã chịu không nổi. Anh đang suy nghĩ đánh xong ván này sẽ kéo dài thời gian để nghỉ ngơi một chút, lại nghe được một giọng nữ bất mãn từ bên cạnh vang lên: “Triệu Khải, anh nhìn đi đâu vậy hả, cầu sắp bay ra ngoài cửa sổ rồi kìa.”

Tiêu Thần đứng cạnh cửa sổ, nhìn thấy Tư Kiêu Kỳ phía đối diện bắt đầu sầm mặt chỉ biết nhún nhún vai.

Tư Kiêu Kỳ cầm vợt đi tới sân bên cạnh hô lên: “Triệu Khải!”

Tiêu Thần nhìn hắn, cũng không ra mặt ngăn lại, trên thực tế Tư Kiêu Kỳ muốn làm gì anh cũng sẽ không ngăn cản.

Triệu Khải làm sao cũng không nghĩ tới việc Tư Kiêu Kỳ gọi tên mình, hắn vừa nãy còn nhìn chằm chằm Tiêu Thần, lúc này tự nhiên có cảm giác như bị bắt quả tang tại trận, bối rối lên tiếng, ánh mắt cũng nhìn sang chỗ khác.

“Tôi thấy cậu có vẻ muốn đánh cầu với Tiêu Thần, có muốn đánh đôi không?” Tư Kiêu Kỳ nói.

“A, à được.” Triệu Khải trong mấy giây ngắn ngủi hoàn hồn lại, hắn cầm theo vợt đi nói với Triệu vợ một tiếng rồi đi tới trước mặt Tiêu Thần.

Tư Kiêu Kỳ nghiêng người chui qua lưới, tới đứng bên cạnh Tiêu Thần, ánh mắt như hung thần ác sát nhìn Triệu Khải nói: “Cùng đánh một ván đi, càng nhiều người càng vui.”

Triệu Khải nhìn Tiêu Thần, khẽ thở dài một cái, giọng nói mang theo vô vàn luyến tiếc: “Trước kia hồi còn học đại học tôi với Tiêu Thần rất hay đánh đôi, đại hội thể dục thể thao năm nào cũng là chúng tôi đoạt giải quán quân, bạn học cũng vì vậy mà gọi bọn tôi là ‘Chòm sao Song Tử’.”

“Gì mà song với không song, một ít trình độ này của Tiêu Thần có là gì, cậu chắc còn giỏi hơn nhiều.” Tư Kiêu Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười, còn cố tình nhấn mạnh chữ “song”.

Triệu Khải nghe thế cũng đỏ mặt, đành phải đi tìm vợ mình. Triệu vợ có chút cau mày, thần sắc lộ vẻ hoài nghi miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía chồng mình.

Tư Kiêu Kỳ nhìn Triệu vợ, nói, “Chào cô, đây là Tiêu Thần, còn tôi là Tư Kiêu Kỳ.”

Triệu vợ cười nói, “Chào anh, Tư tiên sinh với Triệu Khải thân nhau lắm hả?”

“Đâu có, đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy, Tiêu Thần mới quen chồng cô, bọn họ là bạn học hồi đại học, có điều đã lâu rồi không có liên lạc.” Tư Kiêu Kỳ hời hợt nói, cứ thế quét sạch hết nhiều năm giao tình của Triệu Khải và Tiêu Thần, tựa hồ đoạn thời gian đó chỉ như giấc mộng ảo lúc còn trẻ người non dạ.

Sắc mặt Triệu Khải lúc này càng khó coi hơn, hắn rất muốn đứng ra nói: “Không, chúng tôi không phải bạn học bình thường.” Nhưng câu nói này dù thế nào cũng không thể nói ra, hắn đứng đó há miệng nhìn Tiêu Thần, trong lòng dâng lên chút chờ mong nho nhỏ.

Tiêu Thần đón lấy ánh mắt của Triệu Khải, gật đầu một cái nói: “Đúng vậy, chúng tôi là bạn học.”

Triệu Khải cứng người, không cam lòng lên tiếng: “Chúng ta còn là bạn chơi đánh cầu.”

“Ừm,” Tiêu Thần thuận theo, “Cộng tác còn rất ăn ý.”

Hai chữ “cộng tác” triệt để đẩy Triệu Khải ra xa ngàn dặm, Triệu Khải khó có thể tin được nhìn Tiêu Thần, hắn biết Tiêu Thần rất tuyệt tình, nhưng mà tình cảm nhiều năm vẫn phải còn chứ?

“Tiêu Thần,” Triệu Khải không cam lòng nói, “Cậu có còn nhớ năm đó chúng ta giành giải quán quân hạng mục đánh đôi, lúc ấy thắng được trái cầu cuối cùng…”

“Chúng ta đánh nhiều trận quá, tôi thật sự không nhớ nổi.” Tiêu Thần cười nhàn nhạt nói, “Được rồi, trời đang lạnh chúng ta đừng tán gẫu nữa, đánh thôi.”

Triệu Khải vì thế đành nuốt nửa câu sau vào bụng, nhìn Tiêu Thần nhấc chân đi về phía bên kia lưới, vô thức liền đi theo. Tư Kiêu Kỳ đứng phía sau lạnh lùng nói, “Cậu muốn cùng

một đội với Tiêu Thần sao?”

“A,” Triệu Khải dừng bước, ngại ngùng cười một cái, “Chắc do thói quen, vừa vào sân đã cảm thấy mình nên đứng bên cạnh Tiêu Thần.”

“Đó là trước khi cưới,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Cậu bây giờ hẳn là nên đứng cạnh vợ cậu đi.”

Triệu vợ rõ ràng có chút xấu hổ, cô ta nghi ngờ nhìn Triệu Khải, bất mãn nói: “Triệu Khải, anh làm cái gì đó, mau qua đây.”

Triệu Khải thay đổi phương hướng đi đến bên cạnh vợ mình, Triệu vợ thấp giọng nói: “Anh đang nghĩ gì mà như mất hồn vậy?”

“Không có gì!” Triệu Khải bực dọc nói, “Đánh cầu thì đánh đi, hỏi nhiều vậy làm gì.”

“Em có hỏi gì đâu mà nhiều?” Triệu vợ giận đùng đùng nói, “Em còn chưa có bắt đầu hỏi đâu, em nói cho anh biết Triệu Khải, anh hôm nay đừng có nổi điên, bình thường cũng không sao, hôm nay trước mặt người ngoài, anh không cần mặt mũi nhưng mà em cần.”

“Em im miệng lại đi,” Triệu Khải mất kiên nhẫn đi về trước hai bước, vừa đi vừa lầm bầm, “Ngày nào cũng phải nghe em nói dông nói dài, em không chán à.”

“Không chán!” Triệu vợ đứng phía sau nhìn chằm chằm bóng dáng chồng mình cất giọng nói.

Tư Kiêu Kỳ nhìn cặp vợ chồng kia một lát rồi đi đến bên người Tiêu Thần, hỏi, “Hai người kia làm cái gì vậy?”

“Cãi nhau thôi,” Tiêu Thần không để ý lắm, “Cuộc sống hôn nhân kiểu này…Haizz cần gì chứ, còn hại một đời con gái nhà người ta.”

“Ây da,” Tư Kiêu Kỳ bất mãn nói, “Thương hương tiếc ngọc dùng nhầm chỗ rồi, người em nên thương tiếc là gia đây này.”

Tiêu Thần làm một cái biểu cảm muốn ngất xỉu.

Tư Kiêu Kỳ cười hỏi: “Em muốn làm phòng thủ hay tấn công?”

Tiêu Thần cười nói: “Em phòng thủ, anh với Triệu Khải ở vị trí tấn công đi, nói chung muốn đánh như nào thì đánh, em mặc kệ.”

“Thật tri kỷ.” Tư Kiêu Kỳ cong cong khóe miệng đứng sau lưng Tiêu Thần, ánh mắt hung hãn xuyên qua lưới cầu nhìn về phía Triệu Khải. Triệu Khải phát bóng trong nháy mắt cảm thấy chua xót, vị trí sau lưng Tiêu Thần trước kia luôn là của mình, hai người từ khi gặp nhau hồi đại học vị trí đó chưa từng thay đổi. Nhưng mà bây giờ, Tư Kiêu Kỳ đứng ở chỗ đó, mang theo ánh mắt sắc nhọn, chân mày như kiếm, làm một tư thế bảo hộ đứng sau Tiêu Thần, giống như mãnh thú, sẵn sàng nhào về phía bất kỳ thứ gì dám chạm vào Tiêu Thần.