Thiển Thiển gật đầu đáp, hai người hoạt động tay chân một lát, sau khi cảm thấy không còn tê nữa, mới cẩn thận ngồi xuống.
"Cái gì? Vậy mà cậu cũng không thoa kem chống nắng? Không thoa kem chống nắng vậy mà cậu cũng dám tới huấn luyện quân sự?"
"Hả. . . . . . ? Pháp luật quy định khi tham gia huấn luyện quân sự phải thoa kem chống nắng sao?"
"Còn ba hoa với mình nữa hả? Cậu. . . . . . Bỏ mũ xuống, đưa mặt tới đây. Thân là con gái làm sao cậu có thể sống cẩu thả như thế. Chờ quân huấn xong mặt cậu một bên trắng một bên đen, xem cậu sẽ tìm ai khóc lóc. Sau khi tan học đi theo mình, nhìn bộ dạng mù mờ của cậu cũng biết các loại chống nắng, kem dưỡng da chắc cũng không có. Quá bất mãn, tại sao da của cậu vẫn đẹp như vậy chứ? Lỗ chân lông ở đâu?" Giang Đường vừa thoa kem chống nắng lên mặt Thiển Thiển, vừa bất mãn thao thao bất tuyệt.
"Mẹ mình nói là bởi vì tẩm bổ kỹ." Thiển Thiển rất đắc ý trả lời, "Cách một ngày anh mình sẽ nấu canh cho mình uống, nào là cháo gà nấm hương, canh giò heo, canh vịt thuốc bắc. . . . . . A, trời nóng như vậy, quả thật phải uống chè đậu, tuần này kêu anh trai hầm cách thủy mới được."
"Vậy tại sao cậu vẫn gầy như vậy?" Giang Đường sờ sờ eo mảnh khảnh đến độ gần như không tồn tại của Thiển Thiển, trong giọng nói tràn đầy ước ao ghen tị, "Eo của mình cũng sắp gấp hai cậu rồi. Cậu thành thật khai báo cho mình, uống bao nhiêu canh như vậy, làm sao lại không làm cậu béo ú chứ?"
"Mẹ mình nói trẻ sinh non ăn không mập, có thể nuôi thành như vậy bà ấy đã hài lòng rồi." Thiển Thiển có tư tưởng xấu cười nói, "Nếu không cậu chui lại vào bụng mẹ cậu đi, trước khi sinh hai tháng bảo dì ấy sinh cậu ra?"
"Dám chọc ghẹo mình, muốn ăn đòn phải không?" Lông mày Giang Đường dựng lên, không nặng không nhẹ bấm một cái trên người Thiển Thiển, nói, "Vậy tại sao ngực lại lớn như vậy? Nếu như vóc dáng cậu gầy, toàn bộ như cái sân bay mình cũng chấp nhận, tại sao vóc dáng cậu gầy như vậy, ngực lại giống như núi Everest? Cái này không khoa học lắm."
"Tất cả đều là tẩm bổ kỹ, đến đây, mình giới thiệu cho cậu mấy bí quyết làm ngực lớn, móng heo hầm đậu nành, đu đủ hầm cách thủy đường phèn. Cậu về ăn thử một tháng xem."
"Cậu chắc chắn mấy cái này có thể có bộ ngực lớn?" Giang Đường nửa tin nửa ngờ hỏi.
Thiển Thiển vểnh môi cười một tiếng, giòn giã mà trả lời: "Mình không chắc lắm."
"Cậu." Bị câu trả lời dứt khoát của cô làm kinh động, Giang Đường tức đến thở không nổi, ngay sau đó giận dữ nói, "Cậu lại trêu chọc mình. Lá gan càng ngày càng lớn phải không Nhạc Thiển Thiển, nhìn mình trừng phạt cậu thế nào.” Cô nhàu đến cù Thiển Thiển.
"Ha ha." Thiển Thiển trốn tránh, cười đến thở không ra hơi, "Mình không có đùa bỡn cậu, ha ha. Mình cũng là nghe nói từ người khác, liền chỉ cho cậu thử một chút. . . . . . Ha ha ha cậu xem mình còn cần lớn thêm sao?"
Ngồi ở cách đó không xa, Lục Diệp nhìn hai cô gái đang cười đùa đùa, đôi mắt đen ngòm mang theo chút ý cười, giọng nói của hai cô đè rất thấp, đang nói chút chuyện riêng của con gái. Nhưng anh cũng không thèm để ý họ đang nói cái gì, anh chỉ cần thấy nụ cười sáng rỡ trên mặt Thiển Thiển là đủ rồi.
"Ơ, lúc nào thì lớp trưởng Lục của chúng ta lại trở nên có hứng thú với con gái như vậy?" Một giọng nói lạ truyền đến từ sau lưng, anh quay đầu nhìn lại, mắt to mày rậm, cười cười không có ý tốt, là huấn luyện viên.
Lục Diệp rất ghét bỏ nhìn lướt qua mặt của huấn luyện viên, quay đầu tiếp tục nhìn Thiển Thiển, từ chối cho ý kiến.
Huấn luyện viên không để ý thái độ lạnh nhạt của anh, còn gật gù đắc ý nói: "Tôi nhớ tháng trước hay là tháng trước nữa, khi ở trong khu vực, cô gái tên Dương gì đó ngã ở trước mặt cậu cậu cũng không nhìn người ta một cái, trực tiếp sải bước đi qua người cô ta. Hiện tại lại có lòng rỗi rãnh đi chú ý tới một cô gái thiếu chút nữa té ngã. Còn đỡ tay của người ta không muốn buông ra? Lúc ấy tôi còn tưởng rằng mình đang hoa mắt, tôi nên nói cậu đột nhiên thông suốt trở nên phong độ, hay là. . . . . ." Huấn luyện viên chớp chớp mắt với Lục Diệp, "Còn là 18 tuổi động lòng xuân? Hả? Chỉ là cậu cách 18 tuổi còn có chút xa đấy."
Lục Diệp cũng không trả lời thẳng, chỉ nói: "Nếu biết rồi, thì chú ý nhiều một chút cho tôi, lúc nên bỏ qua thì bỏ qua đi, thân thể cô ấy không được tốt."
"Ơ, nghe xem, nghe xem, lời này là có ý gì vậy. Nếu lời này để cho cô gái Dương gì gì đó nghe được, đoán chừng phải khóc choáng váng đầu óc ở trong phòng đi, lúc nào thì Lục Diệp lại trở nên biết chăm sóc người khác như vậy?" Huấn luyện viên nói khoa trương một hồi, sau đó lại đến gần Lục Diệp, thần thần bí bí nói, "Nói như vậy là cậu thừa nhận?"
Lục Diệp hừ lạnh: "Đúng thì sao?"
Huấn luyện viên bĩu môi: "Thừa nhận thẳng thắn như vậy, chơi không vui chút nào."
Lục Diệp nhướng nhướng mày, nói: "Vậy anh cảm thấy phải như thế nào mới vui? Trở về tôi sẽ viết thư cho doanh trưởng nói trong lúc công tác anh tán gẫu bát quái, anh nói xem thế này chơi có vui không?"
"Ây da, thanh niên không cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy nha, cậu nói cậu muốn tố cáo tôi, phía trên đến kiểm tra giờ học của tôi, điều tôi đi thi hành nhiệm vụ, lại phái một người không quen với cậu tới đây, cậu sẽ hạ mặt đến xin người ta bỏ qua cho người yêu của cậu sao?" Huấn luyện viên nghiêm nghị giáo dục, nói: "Bây giờ suy nghĩ một chút có phải cảm thấy lời mới vừa nãy của mình quá tùy hứng hay không?"
Lục Diệp không thể nhịn được nữa, cuối cùng dời tầm mắt như muốn dính vào người Thiển Thiển của anh ta lại, anh xoay mặt trợn mắt thật to với huấn luyện viên, nói: "Anh là bà tám sao? Còn dong dài không dứt."
"Hắc hắc, tôi nói cậu cái người này, làm sao lại không chịu khiêm tốn tiếp nhận phê bình chứ." Huấn luyện viên tiếc rẻ lắc đầu một cái, nhìn theo ánh mắt của Lục Diệp qua hướng bên kia, vui vẻ nói: "Khoan hãy nói, cô gái này dáng dấp thật đáng yêu, trắng trắng mềm mềm ngoan ngoãn hoạt bát, không ngờ mẫu người cậu thích là thế này."
Bả vai Lục Diệp cứng đờ, nhìn về phía huấn luyện viên, trong đôi mắt mang theo lành lạnh sắc bén, uy hϊếp nói: "Nhìn nữa tôi móc hai tròng mắt của anh ra."
"Được, được, không nhìn, không nhìn nữa." Huấn luyện viên vội giơ tay lên làm một tư thế "Đầu hàng".
Lúc này Lục Diệp mới thu hồi sát khí, tiếp tục yên lặng nhìn Nhạc Thiển Thiển và Giang Đường đang cù nhau.
Huấn luyện viên thấy thế, thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy biểu hiện của mình thật sự quá không có tiền đồ. Nhưng mà điều này cũng không có biện pháp, anh nhập ngũ mới bốn năm, mà Lục Diệp đã tập võ nhiều năm, xuống tay phải nói là vừa chuẩn vừa hiểm, bàn về đánh nhau anh không phải là đối thủ của Lục Diệp, thật sự là anh ăn cơm khô ba năm cũng uổng phí.
Chỉ là kế này không được, trong đầu anh lại nảy ra kế khác. Không thấy ánh mắt của Lục Diệp có hàm ý "Làm sao anh lại phiền như vậy, mau tìm chỗ nào mát mẻ ngồi đi" , liền cười híp mắt hỏi "Tôi có thể nói chuyện của cậu với cô nhóc kia cho ba cậu biết không?"
Lục Diệp nhìn anh chằm chằm một lúc lâu.
Khi huấn luyện viên đang cho là mình rốt cuộc cũng hòa nhau, Lục Diệp cười lạnh một tiếng, nói: "Muốn nói thì cứ nói đi. Dù sao đây là chuyện của tôi, ông ấy muốn can thiệp cũng không can thiệp được."
Huấn luyện viên: ". . . . . ."
Thật là một thằng nhóc không đáng yêu, để anh thắng một lần sẽ chết sao?
Sau khi tập họp lần nữa, Thiển Thiển phát hiện huấn luyện viên giống như buông lỏng với mình rất nhiều, cho dù thỉnh thoảng bị huấn luyện viên bắt gặp đang lười biếng, cũng sẽ không nghiêm mặt lớn tiếng trách móc giống như những người khác, ngược lại còn nhướng nhường lông mày vời cô, cười thấm.
Thiển Thiển thấy vậy không hiểu vì sao, chẳng lẽ huấn luyện viên cảm thấy gương mặt của cô tương đối giống với em gái thất lạt nhiều năm của thầy?
Nhìn mặt huấn luyện viên mắt to mày rậm, Thiển Thiển yên lặng đáng dấu X khả năng phía sau.
Cô cảm thấy anh trai của mình vẫn đẹp mắt hơn một chút ấy. . . . . .
Từ hai giờ rưỡi đến năm giờ rưỡi chiều, nếu như dùng ba tiếng để chơi game, sẽ làm người ta cảm thấy vèo một cái đã trôi qua, nhưng nếu như dùng để huấn luyện quân sự. . . . . .
Khẩu lệnh giải tán của huấn luyện viên vang lên, Giang Đường liền đặt mông ngồi trên đường chạy, kêu la: "Ai da, mình không xong rồi, mệt chết đi được, huấn luyện viên thật là hắc ám mà."
Hạ Văn cười hắc hắc một tiếng, tiến lên giúp Giang Đường hoạt động tay chân, nói: "Khỏe chưa, cũng không mệt mỏi như cậu nói nha, cậu xem Thiển Thiển và Nhược Vân cũng không nhếch nhác như cậu."
"Mình thật tò mò, Thiển Thiển, cậu thật sự không có vấn đề gì sao? Mình thấy cậu thế nào lại còn có dáng vẻ rất dễ chịu?" Giang đường kỳ quái hỏi.
"Dễ chịu ở đâu chứ? Chân của mình đau chết đi được?" Thiển Thiển vừa nhón chân lên uốn tới ẹo lui, vừa phản bác, "Mẹ mình còn đặc biệt lót hai miếng đệm giày ở giầy trong cho mình, xem ra ngày mai phải thêm hai miếng nữa."
Nói thật, xế chiều hôm nay lúc huấn luyện quân sự mỗi khi cô cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi nữa, huấn luyện viên sẽ hô khẩu lệnh "Khởi động tại chỗ" hoặc là "Nữ sinh nghỉ ngơi". . . . . .
"Lại thêm hai miếng? Giày của cậu nhét vừa không?" Hạ Văn không thể tin nói.
"Hắc hắc." Thiển Thiển cười cười, nói: "Lúc mẹ mình đăng kỳ số đo cho mình đã viết lớn hơn hai số."
"Cậu. . . . . . Lợi hại lội hại." Hạ Văn giơ ngón tay cái với cô.
"Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đã." Tạm dùng khăn giấy ướt vệ sinh mình một chút, Lâm Nhược Vân thong thả ung dung nói, "Sáu giờ rưỡi còn phải trở lại tập họp đấy."
"Vậy đi thôi." Thiển Thiển một tay khoác Giang Đường một tay khoác Lâm Nhược Vân, "Ăn cơm xong mình mời mấy cậu ăn kem."
"Cậu cậu cậu. . . . . . Cậu có thể ăn kem sao?"
"Ăn ít một chút cũng sẽ không sao mà, làm sao cậu lại càu nhàu hơn mẹ mình nữa."
"Mình. . . . . Mình có ý tốt quan tâm cậu vậy mà cậu lại ghét bỏ mình. . . . . ."
"Không phải ghét bỏ nha, đây là khích lệ. Nếu như mà mình nói ‘Làm sao cậu còn càu nhàu hơn anh mình’ đó mới là ghét bỏ, bởi vì trong nhà mình người càu nhàu nhất là anh mình."
". . . . . ."
"Đúng rồi, anh mình dặn mình sau khi tan học đến chỗ pho tượng tìm anh ấy cùng đi ăn cơm, mấy cậu cũng đi cùng mình nha."
Vừa nghĩ tới có thể thấy thêm một học thần của Nhất Trung, cặp mắt của Hạ Văn và Lâm Nhược Vân đồng loạt sáng lên: "Được."
Sự khác biệt của những trường cao trung trong thành phố A chính là, Nhất Trung không có quy định nghiêm ngặt, nói cách khác học sinh có thể tự do lựa chọn ăn cơm trong trường hay là về nhà ăn cơm. Tan lớp buổi trưa đến lên lớp xế chiều thì có khoảng hai tiếng rưỡi, nhưng tan lớp buổi chiều đến giờ tự học buổi tối chỉ có một tiếng, những bạn nhà xa lại không muốn vào phòng ăn của học sinh sẽ giải quyết vấn đề cơm nước ở tiệm cơm nhỏ ngoài trường. Chỉ là nhà Thiển Thiển cách trường rất gần, hoàn toàn có thể về nhà ăn cơm trưa cơm tối.
Nhưng tối nay anh trai có cuộc thi số học, phải đến phòng học trước thời gian quy định nên không có thời gian trở về ăn cơm, mà lúc mẹ đi làm, bình thường buổi tối không về dùng cơm, kỹ năng sống của Thiển Thiển rất thấp, cũng chỉ có thể đi theo anh trai ăn cơm ở bên ngoài.
Mấy cô gái một đường cười đùa đến gần pho tượng thì Nhạc Kỳ Sâm đã đứng ở đó chờ rồi.
Xa xa nhìn thấy anh, Thiển Thiển liền rút tay đặt ở trong tay Lâm Nhược Vân ra, dùng sức vẫy tay với anh.
Thấy Thiển Thiển hình như chơi chung với bạn mới cũng không tệ, Nhạc Kỳ Sâm cười cười, tiến lên hai bước đón cô vào tay mình, hỏi "Như thế nào, huấn luyện quân sự mệt không? Mặt trời hôm nay quá gắt rồi."
Gắt đến nổi anh vừa nghĩ tới em gái mình vẫn còn ở trong thao trường huấn luyện liền không nhịn được lo lắng cô bị phơi cháy.
"Có chút mệt." Thiển Thiển cười đến có chút ngây ngô với anh, "Chỉ là vẫn có thể chịu được."
"Ừ, không nên quá cố sức." Nhạc Kỳ Sâm nói xong, sờ sờ lên thái dương của Thiển Thiển, mới phát hiện tóc mai của cô đã ướt đẫm rồi, liền nhướng mày, "Làm soa tóc lại ướt như vậy?"
"Toát mồ hôi dĩ nhiên tóc sẽ ướt." Thiển Thiển nói khẳng định.
"Cái mũ đâu? Lấy ra anh đội lên cho, như thế này nếu gió đêm thổi qua liền cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?"
"Dạ." Thiển Thiển ngoan ngoãn cúi đầu để Nhạc Kỳ Sâm đội nón cho cô.