Thấy Giang Đường không phản bác được, Thiển Thiển hả hê cười cười, cô khó có được cơ hội có thể đấu khẩu thắng được Đường Đường. Cô cứ cười như vậy để túi xách xuống, xoay người giắt túi xách lên ghế dựa, sau đó vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt đen không nhìn thấy đáy - Lục Diệp.
Sắc mặt của anh so với lúc trưa mới gặp đã khá hơn nhiều, ít nhất quầng thâm dưới mắt đã biến mất không thấy, điểm tốt của người trẻ tuổi chính là chỗ này, mặc kệ mắt có thâm quầng đến đâu, chỉ cần một khi cảm thấy dễ chịu là có thể loại bỏ sạch sẽ tất cả điểm tiêu cực được biểu hiện trên khuôn mặt. Hai con ngươi đen như vực thẩm có chút sáng lạng, giống như những nặng nề, mệt mỏi, cảm xúc tiêu cực bên trong đôi mắt lúc sáng khiến người ta không thở nổi chỉ là ảo giác của Thiển Thiển.
Không hiểu tại sao mỗi lần trong lúc vô tình cô nhìn Lục Diệp cũng phát hiện đối phương đang chuyên chú nhìn mình, trên đầu Thiển Thiển xuất hiện dấu chấm hỏi lớn: "?"
Lục Diệp vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ mình phải nên làm như thế nào mới có thể làm cho ba Thiển Thiển, anh Thiển Thiển cam tâm tình nguyện giao con gái, em gái cho anh, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được đuổi theo bóng dáng của Thiển Thiển: ". . . . . ."
Nhưng rất nhanh Thiển Thiển liền quên đi nghi vấn này, dù sao lấy tính cách của cô ra mà nói, bất cứ chuyện gì cô cũng nhìn với cặp mắt đơn giản hóa, dù thế nào cũng không mơ mộng nghĩ tới chuyện như: "Trời ạ! Ngày đầu tiên gặp mặt học thần trong truyền thuyết liền vừa thấy đã yêu mình rồi." Chuyện phức tạp như vậy thì không, cái cô đang nghĩ là….Lục Diệp mặc đồ quân sự thật sự quá đẹp trai rồi.
So với những bạn nam bên cạnh ăn mặc hết sức lưu manh, ngồi không ra ngồi đứng không ra đứng, cả một bộ dạng không đứng đắn. Còn anh, nút áo được cài thật chỉnh tề, đai lưng, ống tay áo, quân hàm được cài cẩn thận tỉ mỉ, mũ đội ngay ngắn, thế đứng cao lớn, lưng eo thẳng. Quả thật toàn thân đều tràn đầy khí chất nam thần.
Quân trang không chọn người, chọn là chọn thái độ và khí chất khi mặc quân trang, có người vừa mặc vào sẽ theo bản năng mà ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng người, điều chỉnh thế đứng, như vậy, quân trang sẽ làm cho bọn họ tăng thêm khí chất, làm cho bọn họ thêm oai hùng; có người mặc vào vẫn như mặc quần áo bình thường, ngực khum lưng co, vai sập chân run, người như vậy mặc quân trang vào chỉ có vẻ lôi thôi lếch thếch.
Người Lục Diệp công nhận cũng không tệ, da trắng, cũng không phải ẻo lả tái nhợt, mà là trắng hồng khỏe mạnh, làm cho người ta vừa nhìn một cái cũng biết anh không phải loại trạch nam suốt ngày chỉ biết vùi ở trong phòng chơi game, đường nét trên mặt sắc sảo, sống mũi cao thẳng, mày kiếm nghiêng nghiêng, khi anh không cười luôn mang theo một tia sắc bén bức người, môi mỏng có chút nhạt cũng làm cho người ta có một loại cảm giác người này không dễ tiếp cận.
Mà loại lực uy hϊếp này, khi anh mặc quân trang vào lại được phóng đại vô số lần, làm cho người ta có một loại ảo giác "Người này sinh ra chính là để mặc quân trang".
Người càng như vậy, khi thỉnh thoảng nở nụ cười, lại càng làm cho người ta cảm thấy kinh diễm.
Cho nên khi Lục Diệp nâng khóe môi lên, khi lộ ra nụ cười rực rỡ với Thiển Thiển, cặp mắt sương mù của Thiển Thiển rõ ràng lại nhanh chóng hiện lên một tia sáng.
Một giây kế tiếp, Thiển Thiển liền phát hiện mình luống cuống, cô ngượng ngùng dời mắt qua một bên, lại chuyển trở lại, ánh mắt rơi vào chỗ dưới cằm của Lục Diệp, rất thành thực nói: "Lớp trưởng cậu mặc quân trang thật đẹp. Đẹp hơn so với tất cả mọi người. Cho nên. . . . . . Thật xin lỗi, vừa nãy mình mới nhìn ngây người như vậy."
Nói xong lời cuối cùng, Thiển Thiển còn vò đầu để che giấu bối rối của mình.
Nhìn bộ dáng này của cô, trong lòng Lục Diệp yên lặng nói một câu ‘Bộ dáng thật quyến rũ’, rất lịch sự nói: "Rất vui vì cậu cảm thấy như vậy. . . . . . Cậu mặc quân trang cũng rất xinh đẹp, ừ. . . . . . So với các bạn ấy cậu đẹp hơn."
Lục Diệp nói xong, liền nở nụ cười, tai giấu ở dưới mũ lại lặng lẽ hồng lên.
Anh cũng không phải cố ý nói ngọt để dụ dỗ người mình yêu vui vẻ.
Có lẽ bởi vì từ nhỏ được người nhà nuôi dưỡng che chở cẩn thận, ăn vào các loại thực phẩm dinh dưỡng lớn lên, nên Thiển Thiển cho người ta cảm giác đầu tiên chính là "Trắng trắng mềm mềm", đôi má trắng nõn có chút hồng giống như chỉ cần đưa tay nhéo một cái là có thể nhéo ra nước, mũi và cằm xinh xắn, mắt to tròn vo lung linh, luôn làm người khác không đành lòng trách móc sự vô tội của cô, đáng yêu nhất là vừa mở miệng, môi hồng như thạch hoa quả, làm cho người ta vừa nhìn liền muốn nhào tới cắn hai cái. . . . . .
Khụ khụ, dừng lại.
Cô mặc quân trang rất hợp quy tắc giống như các nữ sinh kia, nút áo, đai lưng, ống tay áo, quân hàm được cài nghiêm chỉnh, mặc dù bình thường cô cũng không thường xuyên vai câu lưng gù, nhưng vào giờ phút này cô vẫn theo bản năng ưỡn lưng thẳng hơn một chút. Dây lưng quân dụng bên hông xiết lại thật chặt, lộ ra eo thon không vừa một nắm tay, hai chân thẳng tắp thon dài, rõ ràng rất có tư chất mê hoặc chết người không cần đền mạng, nhưng lại cố tình làm ra bộ mặt phớt tỉnh, làm người nhìn ngứa ngáy trong lòng.
Trừ anh trai ra, vẫn là lần đầu tiên có người thẳng thắn khen ngợi cô như vậy, cho dù Thiển Thiển là người ngây ngô, hai má cũng không nhịn được đỏ lên. Vò đầu cũng không thể che giấu hết ngượng ngùng, cô đành mím môi cười cười với Lục Diệp, xoay người đi qua.
Thiển Thiển biết Lục Diệp nói lời này có chút khoa trương, mặc dù ngoại hình của cô không tệ, nhưng so với Lâm Nhược Vân giơ tay nhấc chân đều mang một loại khí chất không nói thành lời thì cô vẫn kém một chút, cho nên cũng không phải như Lục Diệp nói " So với các bạn ấy cậu đẹp hơn".
Nhưng lời ngọt ai mà không thích nghe? Mặc dù Thiển Thiển có chút khinh bỉ mình, nhưng vẫn len lén đặt những lời này vào trong lòng.
Nhưng có điều cô không biết là, lúc nói những lời này Lục Diệp không phải lấy lòng cô, mà là “Trong mắt người tình là Tây Thi” Trong truyền thuyết.
Sau khi chuông vào học vang lên, cô Lương tới dẫn mọi người tới bãi tập, cũng không lâu lắm, một huấn luyện viên trẻ tuổi mặc đồng phục không quân Trung Quốc liền xuất hiện ở trước mặt mọi người, tự giới thiệu đơn giản về mình một chút, quá trình huấn luyện quân sự của bọn họ liền chính thức bắt đầu.
Trước khi huấn luyện chính thức, cô Lương đặc biệt gọi Thiển Thiển vào nói: "Thiển Thiển, em chắc chắn thân thể của em. . . . . . Có thể trải qua khóa huấn luyện quân sự sao?"
Thiển Thiển suy nghĩ một chút, vô cùng thành thật nói: "Em không biết."
"Nếu vậy thì em không cần tham gia huấn luyện nữa nhé? Em có thể trở về nhà nghỉ ngơi, đợi lúc nào mẹ em rãnh rỗi đến bù giấy chứng nhận của bệnh viện cũng được, sức khỏe quan trọng hơn." Cô Lương lo âu nói.
"Nhưng em muốn thử một lần." Thiển Thiển nghiêng đầu nói: "Ba em thường nói ‘Nếu như không thử một chút vĩnh viễn cũng sẽ không biết mình có làm được hay không’. Lúc huấn luyện quân sự ở sơ trung em bị cảm phải nhập viện, sau khi tựu trường luôn nghe các bạn nói khi huấn luyện có nhiều chuyện thú vị thế nào, nhưng những cái này em cũng không biết, cho nên. . . . . . Em muốn biết huấn luyện quân sự rốt cuộc là như thế nào, có thật sự thú vị như các bạn ấy nói hay không."
Nghe cô nói có vẻ tội nghiệp như vậy, cô Lương cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể nói: "Vậy cũng được, trước tiên em thử một chút, nhưng nếu có chỗ nào không thoải mái nhất định phải lập tức giơ tay báo cáo, để huấn luyện viên cho em về nghỉ ngơi, biết không?"
"Biết." Tâm nguyện hoàn thành, giọng nói của Thiển Thiển vừa giòn vừa ngọt.
Thật đúng là tính tình trẻ con.
Cô Lương lắc đầu một cái, nói: "Mau trở về đi."
Thiển Thiển liền cao hứng xoay người về hàng.
Sau khi dựa theo chiều cao để xếp thành hàng, huấn luyện viên đang biểu diễn tư thế hành quân là như thế nào, người chung quanh hoặc là chán đến chết cúi đầu chơi đùa ngón tay, hoặc là xúm lại bàn luận xôn xao, chỉ có một mình Thiển Thiển cảm thấy loại thể nghiệm này rất mới mẻ, trợn to hai mắt tỉ mỉ quan sát từng cử động của huấn luyện viên.
Dĩ nhiên nơi này cũng còn có một người nghiêm túc, nhưng mà lực chú ý của anh không phải huấn luyện viên đang biểu diễn mấy động tác mà anh đã sớm nhớ kỹ trong đầu, mà là gương mặt hết sức chuyên chú của Thiển Thiển, thu hết vẻ mặt thỉnh thoảng mê mang thỉnh thoảng chợt hiểu của cô vào mắt.
Huấn luyện viên biểu diễn xong xoay người lại ra lệnh một tiếng, bọn học sinh mới vừa rồi còn giống như con giun uốn tới ẹo lui, bây giờ mỗi một người đều đứng thẳng lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực thót bụng.
Bởi vì là lần đầu tiên, huấn luyện viên chỉ yêu cầu bọn họ đứng 15 phút tư thế hành quân, đây đối với Lục Diệp lúc tám tuổi liền bị ba ném vào võ quán tập võ, mười ba tuổi bắt đầu học đọ sức tự do, còn liều mạng một mình tiến hành dã ngoại thực tế tìm cách sống trong rừng suốt cả một tháng trong kỳ nghỉ hè mà nói quả thật không tính là chuyện. Anh vừa đứng thành thạo, vừa thời thời khắc khắc chú ý đến tình hình của Thiển Thiển.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều luyện thành một thân mình đồng da sắt giống như anh.
Mặt trời chói chan giắt trên bầu trời xanh lam, ánh nắng gay gắt không chút lưu tình nướng cả vùng đất, cũng nướng những học sinh mới trong bãi tập quân huấn, trong chốc lát, đường băng chạy đua cũng bị nướng đến phát nóng, khí nóng từng trận một xông lên lòng bàn chân.
Không tới 5 phút, trong hàng ngũ liền bắt đầu có người len lén run chân hoặc là đổi động tác trọng tâm, huấn luyện viên cũng đi vào trong hàng ngũ, từng bước từng bước kiểm tra tư thế có tiêu chuẩn hay không.
Nhìn huấn luyện viên dần dần đến gần mình, sắc mặt của Thiển Thiển có chút trắng bệch, nhẹ mà chậm chạp hít sâu một hơi, thân thể căng thẳng ra, đôi tay liền dính chặt vào bên người.
Huấn luyện viên đưa tay sửa cánh tay của Thiển Thiển một cái, đạt chuẩn, hài lòng gật đầu một cái, tiếp tục tiến lên. Lúc đi vòng qua đế trước mặt Lục Diệp, huấn luyện viên trẻ tuổi từ khi xuất hiện vẫn luôn nghiêm mặt đột nhiên nhếch miệng lộ ra một nụ cười xấu xa, tư thế của Lục Diệp vẫn không thay đổi.
Một giây như một năm, cuối cùng 15 phút cũng trôi qua, hai chân Thiển Thiển mềm nhũn định đặt mông ngồi trên đất, Lục Diệp tay mắt lanh lẹ tiến lên một bước, bắt được cánh tay của cô ngăn cô ngồi xuống, nhắc nhở: "Không được ngồi xuống ngay, nên hoạt động tay chân trước một chút."
Thiển Thiển bị phơi nắng có chút lờ đờ, một lúc lâu mới phản ứng được, gật đầu một cái, miễn cưỡng đứng thẳng người.
Lúc này, Giang Đường cầm khăn giấy ướt đi tới, thấy gần nữa người của Thiển Thiển tựa vào người Lục Diệp, sợ hết hồn, vội vàng tiến lên ôm cô vào trong lòng ngực của mình, mở khăn ướt lau mồ hôi trên trán cho cô, vội vã cuống cuồng nói: "Cậu không sao chứ, Thiển Thiển? Nếu không hay là đừng học nữa, mình đưa cậu về nha?"
"Không cần." Thiển Thiển suy yếu lắc đầu một cái, "Mình chỉ cảm thấy hơi mệt, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi."
"Cậu chắc không?" Giang Đường hoài nghi hỏi.
"Chắc chắn." Thiển Thiển nói, "Mình đứng quá lâu nên tê chân, cho nên lớp trưởng đỡ mình, không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu."
"Vậy cũng được. . . . . . Nếu như khó chịu trước tiên phải nói với mình nha."