Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 4 - Chương 2: Bay đến Hoàng Thành

Nỏ tiễn thô to bằng cổ tay, cũng đủ đem một con thuyền lớn chắc chắn đâm thủng thành cái sàng, huống chi là thân hình yếu ớt của người thường?

Chẳng qua, ai bảo trong chúng ta có một người không phải là người thường chứ? Mặc dù chỉ có một người, nhưng chỉ vậy là đủ rồi.

“Phải chết ở đây sao?” Có người ở bên trong bức tường người lặng lẽ nói một câu, có lẽ đây là câu mà mọi người đều muốn nói, Triệu Thành nhìn như trấn định nhưng bàn tay nắm lấy cổ tay ta đều đổ một tầng mồ hôi lạnh, ha hả, nguyên lai hắn cũng biết sợ, ta nghĩ đến nam nhân này đã dự liệu trước rồi chứ.

Không thể không nói, lá gan của Triệu Thành thật là lớn, có dũng khí đem sinh mệnh mạo hiểm mới là người có thể thống trị một quốc gia.

“Thả lỏng đi, không chết được.” Giãy khỏi tay Triệu Thành, ta nhẹ giọng an ủi bên tai nam tử, vừa vỗ nhẹ nhẹ lưng Triệu Thành.

Một tầm mắt đông kết ở bên cạnh, mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng ta cảm thấy được, khi ta giãy khỏi tay Triệu Thành, Bộ Phong Trần lặng lẽ liếc nhìn ta một cái, chậc chậc, nam nhân này chẳng những yêu ta rồi? Có đôi khi quá mức lý trí ngược lại không thấy rõ tâm mình.

Không trung mờ mịt một mảnh, nỏ tiễn đầy trời giống như tia chớp hướng đến chúng ta vụt qua, không ít người đã gắt gao nhắm chặt hai mắt chờ cơ thể yếu ớt bị xỏ xiên qua, nát bét trong nháy mắt.

Mặc dù Triệu Thành cũng có chút sợ nhưng nam tử vẫn ngoan cố chống đỡ, cùng chúng ta mở to mắt nhìn nỏ tiễn kia vụt đến.

Tinh thần của ta khá thoải mái, là bởi vì bên cạnh có Bộ Phong Trần nắm tay, là bởi vì ta đã chết một lần, là bởi vì có đôi khi ta nghĩ nếu giờ phút này ta chết đi, ngay sau đó linh hồn có thể trở về thân thể trước kia hay không?

Mà Bộ Phong Trần thoải mái tự tại, nguyên nhân là do hắn đủ mạnh để miệt thị hết thảy thế gian, đủ cho hắn đối với chuyện nguy hiểm cũng sẽ không hốt hoảng, tim đập loạn dư thừa.

Cúi đầu khe khẽ thở dài, cả đời này ta đều không thể đạt tới cảnh giới của Bộ Phong Trần, cũng chính là trong nháy mắt này, bốn phía im lặng, nỏ tiễn kia nguyên bản hẳn là phải xỏ xiên qua cơ thể chúng ta cũng không có xỏ xiên qua thân thể chúng ta.

“Sao… Sao lại thế này?” Đã có người cảm thấy không thích hợp nên mở mắt ra xem.

Bên tai là tiếng thở dài nhẹ đến không thể nghe thấy của Triệu Thành, xem ra chuyện vừa xảy ra khiến nam nhân cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Bên cạnh không ngừng có người phát ra từng đợt thanh âm sợ hãi than, mọi người đều thấy nỏ tiễn bắn tới, mà hiện giờ, mọi người đều thấy được nỏ tiễn ở bốn phía xung quanh, giống như cái lưới mọc đầu răng nanh vây quanh chúng ta, mà kỳ quái chính là cái võng này lại dừng lại ở bốn phía, giống như thời gian bị ngưng đọng.

“Hô —” Bộ Phong Trần phất nhẹ tay áo, một trận gió vù vù thổi.

Tóc bay bay trong gió như nhảy múa, những cây nỏ tiễn kia nhất thời hướng về phương hướng ngược lại mà bay, từng tiếng kinh hô ở đồi núi bốn phía vang lên, sau đó chính là tiếng vỡ vụn của những cái nỏ tiễn.

Địch nhân đợt thứ nhất sử dụng nỏ tiễn toàn quân tán loạn, bất quá chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, tới cũng nhanh, đi cũng thật nhanh, trái tim coi như đã vòng qua quỷ môn quan quay trở lại rồi.

“Chấm dứt… Đã xong thật sao?” Có người mang theo nghi vấn nhẹ nhàng hỏi một tiếng.

“Chúng ta tiếp tục đi.” Nguy cơ đã qua, Bộ Phong Trần vẫn nắm tay ta không buông, chỉ là có chút đăm chiêu nói “Xe ngựa đã bị phá hủy một chiếc, từ đây đến Hoàng Thành còn một ngày đường, dọc theo đường đi chỉ sợ là còn có thể không ngừng có người ra cản trở.”

“Bộ tiên sinh, nếu không ngại có thể vào xe của ta.” Triệu Thành cười khổ một tiếng, thở dài “Bất quá đã có người không muốn ta và Bộ tiên sinh trở lại Hoàng Thành, dọc theo đường đi chỉ sợ còn cần Bộ tiên sinh hỗ trợ.”

“Không.” Bộ Phong Trần vừa nhấc tay, thần sắc lãnh đạm nói “Như vậy không khỏi quá mức phiền toái.”

“Nhìn người khắp bốn phía, Bộ Phong Trần tiếp tục nói “Phải bảo vệ nhiều người như vậy sẽ hao phí tinh lực của ta, mục tiêu của bọn họ là chúng ta ba người, Thái tử điện hạ nếu ngươi không ngại có thể tách ra khỏi đội ngũ, cùng chúng ta đi Hoàng Thành trước, thuộc hạ của ngươi cũng sẽ an toàn.”

Nếu bình thường có người nói như vậy, phỏng chừng thuộc hạ của Thái tử sẽ căm giận bất bình nhảy ra, rõ ràng bọn họ đến bảo hộ Thái tử, như thế nào ngược lại còn cần người khác bảo hộ?

Chỉ là trải qua chuyện vừa rồi, tất cả mọi người lúc này ngoan ngoãn ngậm miệng lại, bọn họ rất rõ ràng, có Bộ Phong Trần trước mặt bọn họ thì chỉ có bị bảo hộ, mà đối với một hộ vệ như họ thật sự cảm thấy quá mức thẹn.

Tuy rằng cảm thấy thẹn, nhưng là sự thật.

“Tốt, vậy phiền Bộ tiên sinh.” Triệu Thành dường như không cần nghĩ ngợi cũng sẽ đồng ý với chủ ý của Bộ Phong Trần, Bộ Phong Trần kỳ thật nói không sai, tốc độ mã xa như này mà muốn trở lại Hoàng Thành còn cần một khoảng thời gian, mà càng nhiều thời gian thì càng có nhiều cơ hội bị tập kích.

Bộ Phong Trần cũng không thể ngày ngày đêm đêm, lúc nào cũng đề phòng được, ngụy thánh tuy rằng so với giả nhân giả nghĩa càng chiếu cố người bên cạnh hơn, nhưng chung quy vẫn là một tên ngụy, là Thánh môn môn chủ, làm sao có tâm tư đảm đương bảo tiêu cho người ta, mục tiêu của Bộ Phong Trần chỉ có một là bảo đảm tính mạng cho Triệu Thành, trợ giúp Triệu Thành lên ngôi hoàng đế, không hơn.

Bất quá ta thật ra khá hiếu kỳ, Bộ Phong Trần sẽ làm thế nào đưa ta cùng Triệu Thành rời đội ngũ, đi về Hoàng Thành.

Bộ Phong Trần tuy có võ công cao cường, nhưng từ khi đến thế gian, hắn vẫn một mực che giấu, một trận chiến ở Thanh Thành là lần mà hắn triển lộ ra nhiều nhất, nhưng cũng chỉ là phần nổi của một tảng băng trôi mà thôi.

Dùng cách bay? Rất khó, Bộ Phong Trần cơ hồ có thể không dùng thì không dùng, mặc dù cách này cũng là an toàn nhất và thuận tiện nhất.

Bất quá rõ ràng ta xem nhẹ ảnh hưởng của cái ước định sợi tóc thối nát kia đối với Bộ Phong Trần, từ lúc ở bên cạnh ta đến nay rất ít khi bay, thế nhưng thật đúng là tính toán trực tiếp bay đến Hoàng Thành!

“Ngươi ở lại trong đội ngũ hộ tống bọn chúng trở lại Hoàng Thành.” Bộ Phong Trần nói với Xuyên Sơn Giáp.

“Ta thì sao?!” Người nói chuyện là Tam Khâu đạo nhân đã sớm bị ta hoàn toàn quên mất.

Bộ Phong Trần nhìn nhìn Tam Khâu đạo nhân, xem ra nam nhân này cũng quên mất sự tồn tại của hắn, Tam Khâu đạo nhân nhất thời nghẹn đỏ mặt, chống nạnh đứng một bên.

“Ngươi cũng ở lại đây.” Bộ Phong Trần vừa mới nói xong, Tam Khâu đạo nhân liền tức giận trở lại đội ngũ.

“Bộ tiên sinh, chúng ta khi nào rời đi?” Triệu Thành hỏi.

“Ngay bây giờ.” Bộ Phong Trần nói xong, bảo con Xuyên Sơn Giáp lấy đến một đoạn dây nhỏ màu trắng bạc, đem một đầu dây đưa cho Triệu Thành, nói “Đem dây này quấn quanh người, nhớ kỹ, không được buông ra.”

Mặc dù nói không rõ ràng nhưng Triệu Thành vẫn chiếu theo lời Bộ Phong Trần mà làm.

“Ta thì sao?” Bộ Phong Trần cũng chỉ cho Triệu Thành cầm một đầu dây, còn một đầu thì hắn cầm, còn ta hai tay không.

Bộ Phong Trần nâng bàn tay hắn vẫn đang nắm lấy tay ta, ảm đảm cười nói: “Như vầy là được, bất quá như thế này ngươi phải ôm chặt ta, không sẽ ngã.”

Ta nhất thời không khỏi nhíu mi, ôm cái đầu ngươi chứ ôm, vì một cái ước định mấy trăm năm trước, Bộ Phong Trần ngươi thật sự có đủ tận tâm.

“Ngã chết không phải tốt rồi sao?” Ta hừ nhẹ một câu.

Bộ Phong Trần mỉm cười vẫn chưa nói cái gì, đối với Triệu Thành nói: “Thái tử, đã quấn chặt hay chưa?”

“Được rồi.” Triệu Thành gật đầu, làm như lơ đãng liếc nhìn bàn tay của Bộ Phong Trần nắm tay ta.

“Đi thôi.” Vừa nói xong, Bộ Phong Trần liền lập tức nắm chặt tay ta, nam tử nhấc chân bay lên, chúng ta ba người nhất thời liền bay thẳng lên không trung.

Ở dưới một mảnh kinh hô, thanh âm của những người đó cách chúng ta càng ngày càng xa, bất quá trong nháy mắt đã tới mây xanh, mây trắng ở dưới chân làm cho người ta có cảm giác khi giẫm lên thập phần mềm mại, đứng như vậy cũng sẽ không cảm thấy quá mức không ổn.

Ta nghiêng đầu nhìn Triệu Thành, nam tử kia ẩn ẩn lộ ra vài phần vui sướиɠ hưng phấn, nhìn ra được, tuy rằng là lần đầu tiên hắn bay đến chỗ cao như vậy, bất quá nghĩ đến bản lĩnh cường đại của Bộ Phong Trần, Triệu Thành hưng phấn đến nỗi sớm đem sợ hãi quăng đi.

Có thể tưởng tượng, khi chúng ta dùng biện pháp giống như tiên nhân bay đến Hoàng Thành, người trong thành sẽ có bao nhiêu chấn kinh.

Bộ Phong Trần làm như vậy, kỳ thật cũng là giúp Triệu Thành phô trương thanh thế.

Như thần tiên từ trên trời giáng xuống, phía sau có Thánh môn hậu thuẫn, Triệu Thành cho dù không được thế lực của triều đình giúp đỡ, cũng có thể được ủng hộ của phần lớn dân chúng miền Nam.

Người bình dân, vĩnh viễn đều là một đám rất dễ dàng bị lừa gạt.

Ta chỉ là có chút không rõ, ước định nhỏ nhoi như sợi tóc thế kia, đối với Bộ Phong Trần thật sự có lực ảnh hưởng sao?

Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Bộ Phong Trần cam nguyện đồng ý, cho dù qua nhiều năm như vậy, Bộ Phong Trần vẫn nguyện ý tuân thủ hứa hẹn năm đó, nguyện ý trái với môn quy của Thánh môn nhúng tay vào việc thế gian.

Lời nói của Triệu Thiệu ta vẫn nhớ rõ, chỉ là phải tỉnh táo cẩn thận phân tích, tựa hồ trong đó có chút không thích hợp.

Có lẽ, ta hẳn là phải nói chuyện rõ ràng với Bộ Phong Trần…