Làm Sao Đùa Bỡn Đại Sư Huynh

Chương 18: Tự an ủi

Edit:

Lăng Đang

“Vù!”

Ánh kiếm trầm tĩnh nhanh chóng đưa ngang, vẽ trên nền đất một đường kiếm nông.

Nhạc Thanh Hạ mặc thanh y, trong tay cầm một thanh trường kiếm với lưỡi kiếm yên tĩnh, trong suốt như nước mùa thu. Nhìn vào vết kiếm bản thân tạo ra, y không khỏi thở phào.

Thủ pháp phong bế công thể của Hình Mạc Tu lên người y vô cùng quỷ quyệt, may mà có Lý Nhân trợ giúp mới phá được một sơ hở nhỏ của phong cấm này… Tiếp đó, chỉ còn cần kiên trì và thời gian.

Đến nay, đã qua bảy ngày tròn kể từ hôm Hình Mạc Tu chết.

Bây giờ, hành động của y đã không còn trở ngại, công thể cũng dần dần khôi phục, vấn đề còn lại cũng chỉ có…

Bàn tay cầm kiếm bống nhiên nắm chặt, Nhạc Thanh Hạ hơi nhíu mày, bước nhanh vài bước tìm cái chòi nghỉ mát ngồi xuống.

Cho dù tận lực che giấu thì bước chân y vẫn có phần loạng choạng như trước.

Ghế ngồi của chòi nghỉ mát là những phiến đá xanh, sau khi ngồi xuống, từng sợi khí lạnh lập tức len lỏi không ngừng vào trong y phục.

Đối với Nhạc Thanh Hạ, điều này trái lại là một chuyện đáng giá để vui mừng… Đáng tiếc thay, với tình nhiệt đang bao phủ lấy toàn thân thì chút khí lạnh ấy quả thật như muối bỏ biển.

Y chầm chậm điều hòa hô hấp, đọc thầm Thanh Tâm Quyết.

(Thanh Tâm Quyết: Lời tụng để giữ tâm hồn bình lặng:v)

Trong vòng bảy ngày, thỉnh thoảng đợt tình nhiệt kia sẽ tìm đến y, đến mà không có dấu hiệu gì, thời gian kéo dài cũng không nhất định. Y đã thử tìm vài cách để ức chế nhưng không hề có hiệu quả. Điều duy nhất có thể xác định chính là theo thời gian, số lần tình nhiệt xuất hiện ngày một tăng, thời gian duy trì cũng ngày càng dài….

Bốn phía không người. Nhạc Thanh Hạ khẽ thở gấp, ngón tay nắm chặt chuôi kiếm, cố gắng hấp thụ chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ lạnh lẽo từ nó.

Trong đầu hiện lên vài đoạn ngắn vỡ vụn, không trọn vẹn trong những ngày nay——

Sau khi hoạt động không còn trở ngại, y đã từng đi qua thư phòng Hình Mạc Tu nhìn xem. Người này để lại rất nhiều thư tịch, nhưng mất trật tự và không có hệ thống, ngoài ghi chép của bản thân lão, ngoài tà môn công pháp còn có xuân cung thư hoạ… Y không muốn để Lý Nhân biết mình đang tìm cái gì. Tìm mấy lần, y cũng chỉ thấy vài thứ mà Hình Mạc Tu tự cảm thấy tuyệt vời, tự cảm thấy kiêu hãnh.

(Xuân cung thư hoạ: sách tranh khiêu da^ʍ.)

Lão nói lão kiếm tìm da^ʍ dược khắp thiên hạ, ngay cả độc cổ Miêu Cương và bí truyền của Tây Vực cũng đã từng được lĩnh giáo, nhưng luôn cảm thấy có nhiều bất cập. Dùng trên thân thể phàm nhân thì thôi, chứ nếu dùng trên người tu sĩ, dù ngoại độc xâm nhập vào trong cơ thể sâu đến mức nào đi chăng nữa cũng chỉ cần vận công vài lần là có thể áp chế hoặc ép nó ra ngoài… Mãi cho đến những ngày gần đây, lão mới có thu hoạch.

Thu hoạch này là cái gì, lão cố ý khoe khoang mánh khoé, chỉ viết ở cuối cùng rằng——

“Tình hoa dục thảo, không cách nào giải được…” Nhạc Thanh Hạ thấp giọng thở dài, “Không cách nào giải được…”

Cùng với tình nhiệt, ngực và mặt sau vì đó mà có phản ứng… Giải dược Lý Nhân điều chế khá hữu hiệu, dùng thêm mấy ngày nữa, cảm giác ngứa ngáy vô cùng khó chịu kia đã biến thành có thể gắng nhẫn nại.

Sau khi xác nhận rằng sư huynh có thể hoạt động như bình thường, Lý Nhân điều chế thêm nhiều thuốc trong một lần để y có thể sử dụng bất cứ lúc nào. Nhạc Thanh Hạ đã từng tự bôi thuốc mấy lần, biết chúng có thể giải ngứa nhưng không giải được tình nhiệt—— Cho dù là thế, chút ít cảm giác mát lạnh sau khi bôi thuốc cũng có thể thoáng làm dịu cơ thể y.

Không bằng……..

Một khi ý nghĩ xuất hiện trong đầu thì rất khó để xua nó đi. Cảm thấy tình nhiệt hơi vơi bớt, Nhạc Thanh Hạ đứng dậy, chậm chạp bước về phòng.

Bọn họ vẫn ở lại trong căn nhà lớn của Hình Mạc Tu, Lý Nhân kiểm tra trên dưới khắp một lượt, xác định ở đây không có nguy hiểm gì, còn có thể dựa vào trận pháp bảo vệ của căn nhà phòng ngừa kẻ địch đến. Nhạc Thanh Hạ cũng không giục hắn rời đi nữa.

Hình như Lý Nhân đi lên trấn, căn nhà lớn trống trải không người—— điều này khiến Nhạc Thanh Hạ thở phào nhẹ nhõm. Đối với y, những ngày này phải cố sức giấu giếm con mắt của sư đệ, thậm chí đối phó, chịu đựng tình nhiệt là một chuyện rất đỗi gian nan.

Y lảo đảo đi vào phòng, lấy ra một que thuốc từ cái hũ làm bằng sứ men xanh trên đầu giường rồi ngồi lên ghế mây ở bên cạnh.

Cái tay khác cũng không nhàn rỗi, Nhạc Thanh Hạ tháo đai lưng, cởi ngoại bào, cho đến khi ngón tay đặt lên quần dài mới dừng lại.

Y không khỏi…. quá gấp gáp.

Không để ý gì mà vội vội vàng vàng như vậy, không giống như muốn giải độc, trái lại giống như……

Suy nghĩ vừa mới trỗi dậy, tình nhiệt đã cuốn đến.

“A——”

Làn sóng tình nhiệt lần này càng thêm mãnh liệt hơn so với vài lần trước, nhiệt độ nóng cháy đến từ bên trong thân thể, thiêu đốt đến mức đầu ngón tay y run rẩy, và suýt chút nữa không giữ được que thuốc.

Không thể do dự nữa…

Nhạc Thanh Hạ hơi mím môi, cuối cùng cởϊ qυầи dài xuống.

dương v*t đã hơi đứng dậy, trên đỉnh là một cái bọc khá dễ thấy. Nhạc Thanh Hạ dời tầm mắt, cởi nốt cái khố bên trong ra, ngón tay dò dẫm về phía hậu huyệt.

Y đã có kinh nghiệm vài lần, nhưng mỗi khi chạm đến nơi ấy luôn lúng túng, bối rối mười phần—— Nơi đó đã được thấm ướt bởi dâʍ ɖị©ɧ mà y tiết ra, nhưng không mảy may mát mẻ mà trái lại còn hơi nóng lên. Sau khi tiếp xúc với không khí, miệng huyệt dường như trở nên có tinh thần, nôn nóng mở ra lại đóng vào, cảm giác từ đầu ngón tay truyền đến Nhạc Thanh Hạ khiến sắc mặt y ửng hồng, nhưng không thể dừng động tác.

Lý Nhân làm việc săn sóc tỉ mỉ, ngay cả que thuốc hắn cũng chú ý mài một đầu cho đường bao trở nên tròn, lúc đưa vào miệng huyệt mềm mại ướt đẫm không hề tốn chút sức lực nào. Còn nếu cố tìm ra thiếu sót thì e rằng chỉ có… nó hơi ngắn.

Dẫu sao hắn cũng chẳng biết lúc ban đầu Hình Mạc Tu làm ra sao, chỉ có thể tự mình suy đoán, cân nhắc…… Nhạc Thanh Hạ khẽ cười khổ, ngón tay đẩy que thuốc vào bên trong, rồi nhắm mắt lại, từ từ co rút hậu huyệt.

Que thuốc đi đến chỗ nào thì cảm giác ngứa ở nơi đó sẽ lập tức tiêu tan. Lúc nó lùi về, tê ngứa sẽ lại ngóc đầu dậy. Nếu Nhạc Thanh Hạ muốn thoải mái thì chỉ có thể thử dùng hậu huyệt nuốt vào rồi nhả ra không ngừng cho đến khi que thuốc hoàn toàn tan ra mới thôi.

Nhạc Thanh Hạ khẽ thở một hơi, rồi thò tay ra cầm lấy cái bát sứ đen nhỏ, lấy chút cao thuốc ra.

Y không dùng bút, trực tiếp cởϊ áσ, thoa đều thuốc lên quầng vυ', chịu đựng cảm giác kì quái rồi chầm chậm xoa.

Trừ cảm giác mát mẻ thay thế cho ngứa ngáy ra còn có một loại cảm giác khác truyền đến từ dưới tay y…. Trộn lẫn với cảm giác tràn ra lúc hậu huyệt phun ra nuốt vào khiến thân thể y run rẩy không ngừng.

đầu v* đã cứng lên, đỡ lấy ngón tay Nhạc Thanh Hạ, giống như đang hối y làm gì. Que thuốc được ngậm trong hậu huyệt dần trở nên nhỏ hơn, cảm giác cũng trở nên kém dần…. Trong phút chốc, phủ đầy bộ não là vô số suy nghĩ, cái nào cũng đang giục giã Nhạc Thanh Hạ làm điều gì đó. Y nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ từ từ co người lại, rúc mình trên ghế tựa.

Nửa người dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như thế, nửa người trên cũng lộn xộn, rối loạn, thật không ra thể thống gì cả…. Nhưng nếu phải chỉnh lý lại một phen thì Nhạc Thanh Hạ lại chẳng có sức lực để làm việc ấy. Chỉ đành cắn răng nhẫn nại, muốn chờ làn sóng tình triều qua đi.

Bề ngoài của ghế mây thô và cứng, lúc ma sát sẽ có cảm giác hơi đau. Nhưng khi cảm giác ấy rơi trên thân y, đau đớn lại biến thành vui thích…… Chờ Nhạc Thanh Hạ phản ứng lại, y đã không tự chủ được dựa lưng lên ghế, khẽ cọ xát.

Sao có thể….. như vậy…..

Tình triều kéo dài mãi không đi, Thanh Tâm quyết cũng đã niệm rất nhiều lần, lại không đốt được dục hoả đang thiêu cháy con người. Đôi mắt Nhạc Thanh Hạ ửng đỏ, cơ thể run lẩy bẩy. Con mắt y qua qua lại lại, cuối cùng nhìn xuống hạ thể.

dương v*t đã đứng thẳng, trông còn đầy sức sống hơn so với chủ nhân của nó. Không biết vì cớ gì mà mặt ngoài có tia sáng ánh lên…..

Đúng rồi, trên mặt ngoài của nó có…. Liên Tâm Y.

Lúc Liên Tâm Y mới dán lên rất khó chịu, nhưng sau này dần cũng thành quen. Trong ngày thường, chỉ cần dương v*t mềm là sẽ không cảm nhận được nó. Còn nếu dương v*t có phản ứng…….. Lúc đó, hơn nửa là y đang khốn đốn với tình triều nên cũng chẳng để ý đến nó.

Nên tháo nó ra mới phải……

Suy nghĩ vừa lên là không thể đè nó xuống được.

Nhạc Thanh Hạ từ từ duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve dương v*t đang nghếch đầu.

Bởi Liên Tâm Y, cảm giác khi sờ lên chỗ đó vô cùng bóng loáng, độ mẫn cảm cũng vì vậy mà phóng đại, ngón tay Nhạc Thanh Hạ vừa chạm xuống đã phỏng đến mức run rẩy.

Kẽ hở……. Ở đâu?

Đầu ngón tay vòng quanh phía trước một vòng, nhưng không tìm thấy đường nối trong ấn tượng….. Ngược lại, dương v*t bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại càng thêm cứng, thêm sưng, niệu đạo phun ra chút chất lỏng trong suốt dính lên tay Nhạc Thanh Hạ.

Nhưng Nhạc Thanh Hạ lại không quan tâm được nhiều như thế—— “Bóc Liên Tâm Y ra” dường như đã trở thành việc quan trọng nhất với y bây giờ, khiến y cầm lấy dương v*t, không ngừng mò mẫm, tìm kiếm khe hở mỏng manh.

Không biết mất bao nhiêu thời gian, ngón tay mới sờ được một chỗ khác lạ nhỏ bé.

Nhạc Thanh Hạ dùng móng tay nhẹ nhàng cạy ra, cuối cùng cũng làm cho Liên Tâm Y trồi lên được một khe nhỏ. Y cầm lấy nó một cách thiếu kiên nhẫn rồi nhẹ nhàng bóc ra.

Cảm giác đó có ba phần đau đớn, rồi lại giấu bảy phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ…… Đợi đến khi toàn bộ Liên Tâm Y bị bóc ra, trong mắt Nhạc Thanh Hạ đã phủ đầy hơi nước mịt mờ.

Y ném Liên Tâm Y qua một bên, ánh mắt vẫn còn dừng lại trên dương v*t.

Trong những ngày này, số lần nơi đó có phản ứng cũng không ít. Phần lớn thời gian, y luôn cố chịu đựng để nó tự biến mất hoặc đi xối lạnh….. Nhưng bây giờ nó cứng như vậy, e rằng không dễ dàng mềm xuống.

Nhạc Thanh Hạ hơi do dự, rồi từ từ đưa tay qua phủ lên nó.

Sau khi bóc Liên Tâm Y – thứ tạo ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dường như cảm giác nơi ấy trở nên hơi chậm chạp hơn. Nhạc Thanh Hạ vốn chưa từng làm việc này, nhưng cũng chẳng muốn nhớ lại Hình Mạc Tu đã đùa giỡn mình ra sao, chỉ chậm rãi vuốt nó bằng lòng bàn tay, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì vẫn có nhưng luôn cảm thấy không đủ.

Chỉ một chút….. Có thứ gì đó bị thiếu.

Bàn tay Nhạc Thanh Hạ hơi đưa lên, rồi lại bị y ấn xuống.

Y cố ép mình không để ý khát vọng của những nơi khác trên thân thể, chỉ nhìn chăm chú lên dương v*t—— Không biết qua bao lâu, nó mới tiết ra chút chất lỏng trắng, rồi mềm xuống.

Kɧoáı ©ảʍ cũng theo đó mà tuôn ra chút ít, tuy tình nhiệt vẫn còn, nhưng chí ít không mãnh liệt như vừa nãy nữa…… Cuối cùng Nhạc Thanh Hạ cũng thở phào được một hơi. Y liếc mắt nhìn tình huống xung quanh rồi không tránh khỏi lúng túng.

Khố trong quần dài treo ở mắt cá chân, hạ thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lộ ra bên ngoài, không những trên hai đùi ướt đẫm mà ngay cả trên ghế mây cũng có vết ẩm ướt.

Ngoại bào mở rộng, lí y cũng cởi ra, lộ ra đầu v* bị vân vê thành màu đỏ nhạt. Hai núʍ ѵú thậm chí còn cứng lên, ngẩng cao đầu, nhìn qua vô cùng gây sự chú ý.

Y phải tìm một bộ y phục khác để thay mới được, còn phải thu dọn lại nơi này nữa, miễn cho…..

Suy nghĩ vừa mới trồi lên, Nhạc Thanh Hạ chợt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

Sư đệ…… Hỏng rồi!

Nhạc Thanh Hạ vội vàng đứng dậy, hấp tấp kéo y phục lên, dấu vết trên ghế tạm thời chưa thể dọn dẹp, chỉ mong vết ẩm ướt trên ghế mây đen thẫm không khiến người khác chú ý…… Nhất thời, tay chân Nhạc Thanh Hạ luống ca luống cuống, chỉ cảm thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới không chỗ nào là không lộ ra sơ hở, sao có thể thu dọn xong?

Chẳng biết vì sao, ngày thường, Lý Nhân vẫn luôn đẩy cửa đi vào, thế nhưng hôm nay lại dừng trước cửa.

“Đại sư huynh……” Hắn gõ cửa, nhẹ giọng hỏi, “Đệ có thể vào không?”

Mặc dù không hiểu nguyên do hắn trở nên khách sáo, song, đối với Nhạc Thanh Hạ, điều này lại trở thành cọng rơm cứu mạng. Y hơi ngập ngừng, nhưng vẫn đáp: “Có chuyện gì sao?”

Lý Nhân trở nên im lặng, một lát sau mới thở dài: “Đại sư huynh còn nhớ không…. Rằng đệ đã biết hết tình huống thân thể của sư huynh rồi?”