Mục Thần Ký

Chương 643: Thiên Công Huyền Đô

Linh Dục Tú từ trong khoang thuyền của chiếc lâu thuyền này chạy đến, nàng cũng phát hiện ra chiếc thuyền này có chút không đúng, khẽ nói:

- Phóng Ngưu, xương rồng của chiếc thuyền này là xương rồng thật!

Tần Mục giật mình, theo nàng cùng đi vào khoang thuyền, chỉ thấy long cốt của thuyền là bộ xương Thần Long cực lớn, khi chiếc thuyền này bay xương rồng thức dậy cũng giống như rắn thân thể lắc lư trái phải.

Không chỉ có như vậy, hắn nhìn thấy được từng xương sườn cực lớn tạo ra chủ thể chiếc thuyền này!

Hắn nhẹ nhàng chạm đến thân tàu, cảm giác ôn hòa, vỏ của chiếc thuyền này cũng là da của Thần Ma!

- Sử dụng máu thịt của Thần Ma để luyện thuyền, sử dụng đầu của Thần Ma để luyện bảo, thời đại Xích Minh có chút dã man.

Tần Mục và Linh Dục Tú rùng mình mấy cái, lúc này lâu thuyền đã xuất phát, bay về phía cầu dịch chuyển trao đổi linh năng. Tần Mục đi tới trên boong thuyền, Ban Công Thố đang nghiên cứu sàn thuyền, Tần Mục cẩn thận quan sát, ngẩng đầu nhìn về phía Ban Công Thố. Ban Công Thố nhìn lại, hai người giống như thần giao cách cảm, trăm miệng một lời nói:

- Xương chắc phủ da!

Cả sàn của chiếc lâu thuyền đều chế luyện bằng xương và da, không biết phải gϊếŧ bao nhiêu Thần Ma mới có khả năng luyện thành một chiếc thuyền như vậy.

- Xích Khê tiên sinh, thời đại Xích Minh Thần Ma của các ngươi xử sự khó tránh khỏi quá bá đạo khủng khϊếp đi.

Sơ tổ Nhân Hoàng đang quan sát lâu thuyền, lắc đầu nói:

- Chế luyện một chiếc thuyền như vậy, chỉ sợ muốn gϊếŧ chết mấy nghìn vị Thần Ma.

Xích Khê cười nói:

- Thời đại Khai Hoàng của các ngươi chỉ tồn tại hai vạn năm?

Sơ tổ Nhân Hoàng hơi ngẩn ra, gật đầu, nói:

- Chưa đầy hai vạn năm.

Xích Khê nói:

- Các ngươi còn chưa đủ hai vạn năm, căn bản không biết thời đại Xích Minh từng trải qua cái gì. Thần Ma không có hạn chế về thọ nguyên, thời gian hai vạn năm đủ để sinh ra hàng trăm vạn Thần Ma. Những Thần Ma không già không chết, bởi vậy hoàng triều càng lâu đời, Thần Ma càng nhiều. Nhưng Xích Minh thần triều lại có mười vạn năm lịch sử, số lượng Thần Ma nhiều, đã khiến cho thiên địa tự nhiên cũng khó có thể chịu đựng được. Thời đại Khai Hoàng các ngươi thống trị cương vực vũ trụ, còn xa mới đạt được trình độ của thời đại Xích Minh, cương vực nhỏ hơn so với Xích Minh thần triều hai tới ba lần. Nhưng mà cho dù cương vực lớn như vậy, cũng nuôi không được nhiều Thần Ma như vậy, có nhân tài mới xuất hiện không có không gian để tiến thân, lại muốn tạo phản, lại muốn làm loạn. Làm loạn sao...

Sắc mặt hắn thản nhiên, trong âm thanh lại dẫn theo sát ý vô cùng vô tận:

- Tất nhiên là gϊếŧ! Ha hả, gϊếŧ mấy nghìn Thần Ma chế luyện bảo vật, hơn nữa còn là bảo vật quý trọng như thế, đương nhiên là vật có giá trị.

Sơ tổ Nhân Hoàng nhíu mày:

- Khó tránh khỏi khiến trời đất oán giận.

- Trời đất oán giận? Thời đại Khai Hoàng các ngươi bị tiêu diệt, chết không biết bao nhiêu người, lẽ nào lại không khiến cho trời đất oán giận sao?

Xích Khê châm biếm, nói:

- Nói ví dụ như túi Thao Thiết trên người ngươi, không phải là gϊếŧ dị thú Thao Thiết để chế luyện bảo vật sao?

Tần Mục lắc đầu:

- Hai túi Thao Thiết của ta đều do đại tôn luyện ra, đại tôn đưa cho ta.

Sắc mặt của Ban Công Thố tái mét.

Xích Khê nói:

- Gϊếŧ Thần Ma luyện bảo, các triều đại đều có. Xích Minh thần triều ta bị hủy diệt vào ba mươi lăm vạn năm trước, sau đó chính là thời đại Thượng Hoàng. Thời đại Thượng Hoàng giằng co hơn ba mươi vạn năm, là một thời đại dài nhất từ trước tới nay, cũng là thời đại hưng thịnh nhất. Xích Minh thần triều chúng ta sở dĩ trốn ở Huyền Không Giới lâu như vậy vẫn chưa tới tìm tổ địa, chủ yếu lại bởi vì sợ bị Thượng Hoàng Thiên Đình bắt tới luyện bảo!

Tần Mục nhớ tới lần đó mình không hiểu sao lại xuyên qua, huynh muội Bạch Cừ Nhi không phải giống như là người gϊếŧ người luyện bảo, chỉ có điều từ sau khi hắn gặp phải Khuất Sơn Thần Điện lại thấy được, Khuất Sơn Thần Điện chắc hẳn cũng gϊếŧ một vị Thao Thiết thần thú luyện thành bảo vật và cung điện.

Trong lòng hắn thoáng động, lấy từ trong túi Thao Thiết ra Thái Âm Ngọc Nhãn và Thái Dương Ngọc Nhãn, nói:

- Xích Khê tiền bối, hai cái bảo vật này chắc hẳn chính là bảo vật của thời đại Thượng Hoàng?

Xích Khê nhìn một chút, nói:

- Chắc vậy. Nếu quả thật chính là bảo vật của thời đại Thượng Hoàng, như vậy hai con mắt này lại không phải dùng ngọc để làm ra mà chân chính là mắt của Thần Ma, chắc là đồng tử của Thao Thiết.

Tần Mục bị dọa cho giật mình, chỉ có điều chạm đến mắt ngọc, hắn rõ ràng cảm giác được đó là chất ngọc, hoàn toàn nhìn không ra đó là máu thịt:

- Lẽ nào thời đại Thượng Hoàng cũng hung tàn giống như thời đại Xích Minh? Chỉ có điều nhìn cách cư xử của đám người Bạch Cừ Nhi, căn bản không có vẻ gì hung tàn. Như vậy thời đại Thượng Hoàng lại giải quyết vấn đề quá nhiều Thần Ma như thế nào?

Lâu thuyền đi qua cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, đi tới Thái Hoàng Thiên. Đến Ly thành, Tần Mục rời thuyền hỏi thăm thì biết được Duyên Khang quốc sư cũng không trở về.

- Như vậy quốc sư nhất định là đi theo Tiều Phu thánh sư ở lại La Phù Thiên của Ma tộc tu hành.

Bọn họ lại tới La Phù Thiên, trong thế giới bị hủy diệt này không có người ở, từng ngọn tế đàn đứng vững, từng vị Thần Ma không ngủ không ngừng chống thần binh trấn canh giữ ở nơi này.

Tần Mục đi tới chỗ tế đàn của Tiều Phu thánh nhân, Sơ tổ Nhân Hoàng không khỏi kích động, nhưng mà Tiều Phu thánh nhân từ phía xa nhìn thấy hắn lại lập tức xoay người không nhìn hắn nữa.

Sơ tổ Nhân Hoàng buồn bã.

Xích Khê nhìn về phía tiều phu, không ngừng cười lạnh.

Tần Mục leo lên tế đàn, nói rõ ý đồ đến, Tiều Phu thánh nhân nói:

- Sư đệ ngươi đang bế quan tu luyện, tạm thời sẽ không xuất quan, nếu các ngươi chờ nửa năm, một năm hắn mới xuất quan được.

Tần Mục lắc đầu nói:

- Không kịp. Nếu sư đệ đang bế quan, như vậy có thể mời lão sư nói giúp xem chuyến này cần phải chú ý những gì.

Tiều Phu thánh nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, tươi cười, nói:

- Đất lề quê thói. Xem lời nói và hành động của bọn họ, người khác làm như thế nào ngươi làm như thế. Thời điểm đánh không nổi, bóc cái lá liễu ở trán của ngươi ra.

Tần Mục nói:

- Người của thời đại Xích Minh có phong cách hung tàn, nếu theo đất lề quê thói chỉ sợ sẽ gϊếŧ người.

Tiều phu cười nói:

- Cho nên bảo ngươi khi đánh không nổi bóc lá liễu ra. Cho dù chọc ra tai họa lớn, không phải còn có Thổ Bá sao?

Mặt Tần Mục đen lại giống như than.

Tiều phu đưa lưng về phía Sơ tổ Nhân Hoàng, thản nhiên nói:

- Hơn nữa, ngươi không thể tin tưởng đào binh. Đào binh chạy trốn một lần, còn có thể lại trốn lần thứ hai.

Tần Mục quay đầu lại, chỉ thấy Sơ tổ Nhân Hoàng im lặng đứng ở đầu thuyền, không nói được một lời.

Tiều Phu thánh nhân gọi Linh Dục Tú, cười nói:

- Nha đầu, ngươi có tiền đồ hơn phụ thân của ngươi nhiều. Tương lai các ngươi lên đế vị, cần phải đối xử tử tế với chúng sinh, đối xử tử tế với đệ tử của ta, đối với hắn phải nói gì nghe nấy.

Linh Dục Tú liếc mắt nhìn Tần Mục, vô cùng vui mừng nói:

- Ta biết rồi.

- Hài tử tốt, tu vi của ngươi yếu nhất, trước khi đi ta đưa cho một mình ngươi vật nhỏ.

Tiều phu tươi cười, đột nhiên vung mạnh rìu đốn củi, một búa bổ lên trên trán Linh Dục Tú.

Linh Dục Tú bị dọa cho giật mình, lại không cảm giác được đau đớn. Tiều phu bổ liền mười búa, từng búa đều đánh trúng đầu của Linh Dục Tú, sau đó thu hồi cái búa lớn nói:

- Hài tử Linh gia nhớ kỹ lời ngay hôm nay đã nói. Các ngươi đi đi.

Linh Dục Tú không hiểu, đi theo Tần Mục quay về lâu thuyền.

Xích Khê nhìn về phía bóng lưng của tiều phu, cười lạnh nói:

- Đạo hữu, tương lai có cơ hội lại tranh đấu một hồi!

Tiều phu đưa lưng về phía bọn họ, vẫy vẫy tay, lâu thuyền ầm ầm xông về phía thiên ngoại, rất nhanh đã biến mất.

Tinh không mênh mông, một chiếc lâu thuyền vỗ ba đôi cánh, ở trong tinh không tối tăm xẹt qua từng lưu quang. Lâu thuyền với tốc độ nhanh như tên bắn, càng lúc càng nhanh, ở trong tinh không này gần như không cảm giác được bất kỳ sức cản nào. Tốc độ của lâu thuyền không ngờ tăng lên tới mức độ khó có thể tưởng tượng nổi, giống như điện quang chạy như bay.

Bọn họ rất nhanh đi qua một mảnh ngôi sao nham thạch bị nghiền nát, từng ngôi sao nham thạch ầm ầm ầm đập vào phía trên lâu thuyền, nhưng phù văn của lâu thuyền lưu chuyển, những ngôi sao nhỏ giống như dãy núi lớn lập tức hóa thành bột mịn.

Xích Khê lấy ra tinh bàn xác định phương hướng vị trí, phía trên tinh bàn chiếu ra tinh đồ tuyệt đẹp, nói:

- Nửa năm sau, chúng ta lại đến Xích Minh Huyền Không Giới. Thời gian nửa năm này, các ngươi tùy tiện đi lại nhưng không thể rời khỏi chiếc thuyền này.

Tần Mục quan sát hình chiếu bản đồ ngôi sao, chỉ thấy quỹ tích các sao trong tinh đồ vô cùng kỳ lạ. Từng ngân hà không ngờ xoay quanh một điểm tương đồng mà trong này lại trống rỗng không có một vật gì, chỉ có ánh sáng lóa mắt.

- Xích Khê tiền bối, ở đây là nơi nào?

Hắn chỉ vào chỗ giống như hố đen, dò hỏi.

Xích Khê liếc mắt nhìn qua, nhíu chân mày, nói:

- Thiếu niên ở nông thôn, các ngươi ngay cả tổ địa cũng chưa từng đi ra, tất nhiên không biết tới sự hùng vĩ kỳ lạ của vũ trụ.

Sơ tổ Nhân Hoàng liếc mắt nhìn qua, nói:

- Nơi đó là nơi đối lập cùng U Đô, là nơi ở của Thiên Công, cực kỳ thần bí.

Linh Dục Tú cũng chưa từng nghe nói qua về Thiên Công, nàng cùng Tần Mục lắng nghe, hỏi:

- Thiên Công đối lập cùng U Đô sao? Thổ Bá của U Đô là thu gặt linh hồn, như vậy Thiên Công là làm gì?

Sơ tổ Nhân Hoàng còn chưa trả lời, Xích Khê đã giành nói:

- Thiên Công là tổ của vạn thần, quản lý Thiên Tượng vận hành, công bằng chính trực vô tư. Các ngươi nhìn thấy bầu trời sao, phía sau đều có Thiên Công khống chế. Ngôi sao trên bầu trời của các thế giới đều là do Thiên Công khống chế. Vị thần này không hề thua kém so với Thổ Bá, hóa thân thành ngàn vạn hình chiếu tinh tượng, chính là lợi hại nhất!

Sơ tổ Nhân Hoàng nói:

- Thiên Công có thể tùy ý tiến vào bất kỳ một thế giới nào, chỉ có điều bầu trời của Duyên Khang là giả, Duyên Khang không có thiên tượng thật sự, bởi vậy Thiên Công không có cách nào tiến vào nơi đó.

Ban Công Thố cũng chưa từng nghe nói qua về chuyện này, bất giác nghe đến nhập thần, đột nhiên nói:

- Vậy chẳng phải là nói nhật nguyệt ngôi sao chúng ta nhìn thấy được đều là giả sao?

- Cũng không hoàn toàn là giả.

Sơ tổ Nhân Hoàng nói:

- Thời điểm ban ngày ở Đại Khư, ngươi thấy mặt trời chính là thật. Có đôi khi ban ngày cũng có thể nhìn thấy được trăng, mấy ngôi sao Kim Diệu Tinh, đó cũng là thật.

Ban Công Thố đương nhiên giật mình kinh sợ, lẩm bẩm nói:

- Trong Đại Khư nhìn thấy được mới là thật, bên ngoài đều là giả, như vậy là ai phong ấn Đại Khư...

Tần Mục liếc nhìn hắn một cái:

- Tất nhiên là người bên ngoài phong ấn Đại Khư. Đại tôn lẽ nào chưa từng tò mò, vì sao người bên ngoài ở Đại Khư chỉ có tứ linh thể, linh thể trong Đại Khư lại trăm kỳ ngàn quái?

Ban Công Thố mất hồn mất vía:

- Phong ấn chúng ta, hắc hắc, phong ấn chúng ta... Chúng ta đã làm sai điều gì, lại phải phong ấn chúng ta?

Người bên ngoài Đại Khư từ trước đến nay đều khinh thường con dân của Đại Khư, gọi là dân bị bỏ rơi.

Ban Công Thố vốn là đại tôn trên thảo nguyên, người sáng lập ra Lâu Lan Hoàng Kim cung, đối với con dân Đại Khư lại càng khinh thường hơn, bình thường đi bắt dị thú và dân bị bỏ rơi ở Đại Khư tới tu luyện vu pháp của mình. Mà giờ khắc này, khi hắn nghe được Sơ tổ nói, lại đập nát niềm tin và kiêu ngạo của hắn!

Hắn sống vạn năm, mãi đến bây giờ mới biết, ban đầu mình mới là dân bị vứt bỏ!

Thần của dân bị vứt bỏ!

- Vì sao sau khi chặt Thần Kiều của chúng ta, còn muốn phong ấn chúng ta? Vì sao không để chúng ta trở thành thần chỉ...

Hắn không tin được Tần Mục, nhưng đối với lời Sơ tổ Nhân Hoàng nói, hắn lại rất tin tưởng không nghi ngờ. Bởi vì vị tồn tại này là Nhân Hoàng đời thứ nhất, nam nhân dẫn đầu tổ tiên của các tộc từ trong tai họa diệt thế đi ra!

Tổ tiên của Ban Công Thố cũng là một trong số đó!

Ai cũng có thể lừa gạt hắn, nhưng duy nhất chỉ có Sơ tổ Nhân Hoàng sẽ không lừa gạt hắn!

Lâu thuyền bay ở trong tinh không lưu lại một dải ánh sáng đẹp mắt, thật lâu không tiêu tan. Xích Khê thần nhân quay đầu lại liếc mắt nhìn qua, cau mày nói:

- Mặc dù tốc độ của chiếc thuyền này nhanh nhưng không phải là thiên hạ vô song, bảo thuyền lưu lại vết tích, chỉ sợ sẽ bị kẻ địch phát hiện. Chúng ta cần phải tới chỗ Thiên Công mượn đường, nhanh chóng chạy tới Huyền Không Giới, không thể bị kẻ địch nhận thấy được vị trí của Huyền Không Giới!

Tinh thần của Tần Mục chấn động:

- Mượn đường từ chỗ của Thiên Công sao? Vậy có phải có thể nhìn thấy được vị tồn tại lớn này hay không?

- Còn quá sớm. Từ nơi này bay tới chỗ của Thiên Công còn cần thời gian hơn một tháng!

Lâu thuyền lướt qua, mấy ngày sau, Tần Mục cùng Linh Dục Tú đang nguyên thần song tu, đột nhiên lâu thuyền thoáng dừng lại một chút, tốc độ chậm lại. Hai người thu hồi nguyên thần đi lên sàn thuyền, chỉ thấy một tòa Thần Thành có quy mô lớn đang một mình phiêu đãng ở trong tinh không, còn có một vòng mặt trời đang xoay tròn xung quanh Thần Thành.

Thần Thành này đổ nát, chắc là đã trải qua một hồi chiến tranh khủng khϊếp, bị phá hủy ở trong chiến tranh.

Lâu thuyền lướt qua phía trên của tòa Thần Thành này, Tần Mục nhìn xuống dưới, chỉ thấy trong Thần Thành có rất nhiều tượng thần cao lớn ngã xuống. Những tượng thần này đều là ba đầu sáu tay, chắc hẳn là được khắc từ thời đại Xích Minh.

Lại qua không lâu, bọn họ đi tới một ngôi sao vỡ, trên ngôi sao này cũng có thật nhiều kiến trúc, là phong cách của thời đại Xích Minh.

Một đường đi thẳng tới phía trước, từng Thần Thành bị nghiền nát lẳng lặng trôi lơ lửng ở trong tinh không, trên đường còn có thể nhìn thấy được vô số thi thể không có lực trôi lơ lửng ở trên con đường này.

Cường giả của thời đại Xích Minh để tìm được một nơi dung thân, lưu lại vô số Thần Ma bảo vệ tộc nhân của mình, đi về phía trước, phần lớn bọn họ đều chiến đấu chết ở chỗ này.

- Không quan tâm thời đại Xích Minh có phong cách sống cuồng dã thế nào, bọn họ cũng vì kéo dài chủng tộc mà liều mạng chém gϊếŧ.

Trong lòng Tần Mục xúc động.

Cuối cùng, lâu thuyền tiến vào dải đất trống rỗng, thế giới do ánh sáng tạo thành.

Lâu thuyền tiến vào trong ánh sáng, trên thuyền mọi người không ngờ không thấy cái bóng của mình, ánh sáng từ các phương hướng chiếu tới lại không có bất kỳ cái bóng nào!

Tần Mục quay đầu lại nhìn về phía đường về, thân thể không khỏi chấn động mạnh, hắn không ngờ nhìn thấy được Đại Khư bị bóng tối bao phủ!

Đại Khư không ngờ giống như ở gần trong gang tấc!

Nhưng mà lại hoàn toàn không nhìn thấy được Duyên Khang quốc ở ngoài Đại Khư!

Không nhìn thấy được Duyên Khang, không nhìn thấy được Tây Thổ, không nhìn thấy được Nam Hải, Bắc Hải, Tây Hải!

Nơi đó là bị thiên tượng giả tạo che mờ, cho nên không có cách nào nhìn thấy được.

Ngoại trừ Đại Khư ra, hắn vẫn nhìn thấy được hai thế giới Thái Hoàng Thiên, La Phù Thiên này!

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, trong lúc bất chợt giống như phát hiện ra một thế giới hoàn toàn mới. Trên bầu trời có vô số tinh quang chiếu xuống, tất cả các tầng trời lớn nhỏ hoặc sáng hoặc tối, xuất hiện ở trên màn trời, có thế giới vẫn đang bị hủy diệt!

Từ nơi đây hắn nhìn lại, những thế giới đều trở nên rất nhỏ, cách bọn họ rất gần. Nhưng Tần Mục lại biết những thế giới thật ra cực kỳ xa xôi, mà tinh quang này thật nhỏ nhưng thật ra là từng mặt trời vô cùng khổng lồ.

- Ở đây chính là Huyền Đô của Thiên Công, tương ứng với U Đô.

Sơ tổ Nhân Hoàng khẽ nói.

Tần Mục vội vàng nhìn lướt qua mọi nơi, nói:

- Thiên Công ở nơi nào?

- Lại ở bên cạnh chúng ta.

Xích Khê quay đầu lại nhìn thấy được dải ánh sáng của lâu thuyền bị ánh sáng ở đây che giấu, thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Chúng ta đang đi qua phía trước một con mắt của hắn. Lại bay một hai ngày, ngươi liền có thể nhìn thấy được toàn cảnh con mắt này của hắn.