Mục Thần Ký

Chương 256: Mời đạo kiếm, chém chân long

Tần Mục trợn tròn mắt vô cùng kinh ngạc. Hắn có cảm giác vô cùng kì quái, dở khóc dở cười. Kiếm quang ban nãy né tránh hắn mà phóng thẳng vào ấn đường của Phật Tâm, đâm xuyên qua đầu hắn, khiến hắn có muốn ngăn cản cũng không thể cản nổi.

Kiếm quang này vô cùng bất ngờ, mục đích chính là tiêu diệt Thiên Ma giáo chủ là hắn. Tuy nhiên khi hắn và Phật Tâm giao đấu. Hắn lại sử dụng Như Lai Đại Thừa Kinh, phật quang sáng chói. Còn Phật Tâm dùng Đại Dục Thiên Ma Kinh, ma tính quá nặng.

Chủ nhân của phi kiếm đứng cách đây một khoảng khá xa, hơn nữa ánh trăng lại mờ ảo, chỉ nhìn thấy ánh sáng trên người hai ngươi đã phóng kiếm đi lấy tính mạng của Phật Tâm.

Tùy tùng của thái tử đương nhiên bản lĩnh cao cường, tu luyện kiếm thuật chính tông. Còn Phật Tâm thì bị Tần Mục đánh trọng thương, Phật Tâm không kịp đề phòng nên mất mạng.

Bên cạnh bia ranh giới, Long Kỳ Lân đang nhìn Tứ Bất Tượng, hai con dị thú chưa kịp động thủ thì chiến đấu đã kết thúc.

Tứ Bất Tượng thấy Tần Mục không gϊếŧ Phật Tâm liền thở phào, không ngờ kiếm quang kia phóng tới đột ngột khiến hắn cũng không kịp phản ứng gì thì Phật Tâm đã bị một kiếm gϊếŧ chết.

Phía sau có mấy bóng người bay tới, Tần Mục không nghĩ ngợi gì thêm, lập tức lui về phía Long Kỳ Lân. Tứ Bất Tượng thấy Phật Tâm bị gϊếŧ, tinh thần hỗn loạn cho nên bị khí thế của Long Kỳ Lân đè nén.

Tần Mục nhảy lên lưng Long Kỳ Lân. Long Kỳ Lân lập tức rút lui quay người đạp hỏa vân đi mất.

"Cái đầu này là của ta!"

Một tên tùy tùng thái tử lớn tiếng nói:

"Không kẻ nào được đoạt công lao của ta!"

Hắn tới dưới bia ranh giới rút phi kiếm ở ấn đường Phật Tâm ra, đang định chém đầu Phật Tâm xuống thì sững sờ:

"Sao lại không có tóc?"

Những tùy tùng khác cũng chạy tới, thấy “Phật tử” cưỡi Long Kỳ Lân đi mất, còn Tứ Bất Tượng ở cổng chùa Đại Lôi Âm Tự thì vẫn đứng đó không nhúc nhích, trong lòng đều không khỏi kinh ngạc.

Tần Mục quay đầu lại, Thiên Ma giáo chủ mỉm cười với mấy tên tùy tùng thái tử dưới ánh trăng khiến chúng giống như rơi xuống hố băng.

"Thiên Ma giáo chủ…"

Mấy tên tùy tùng thái tử toàn thân lạnh toát, luống ca luống cuống. Người cưỡi Long Kỳ Lân bỏ đi là Thiên Ma giáo chủ, vậy người chết ở bia ranh giới này là ai?

Bọn họ gượng gạo quay cổ lại nhìn tùy tùng thái tử ở dưới bia ranh giới đang luống cuống đứng đó. Hắn đang đưa tay bịt chặt lỗ kiếm trên ấn đường Phật Tâm, muốn bịt vết thương đó lại nhưng không hề có tác dụng. Hắn đứng dậy muốn kéo xác chết đi nhưng ngoảnh đầu lại nhìn thấy bọn họ.

Tùy tùng này khϊếp sợ lại quay đầu nhìn xác của Phật Tâm ở dưới bia ranh giới, sau đó lại nhìn họ rồi lại nhìn xác chết, cứ như vậy.

"Làm thế nào bây giờ?"

Hắn mếu máo, nói:

"Chúng ta cùng tới đây, các người không thể bỏ mặc mình ta, tố cáo ta các người cũng không thoát khỏi cái chết! Gϊếŧ phật tử tội nghiệt rất nặng, thái tử sẽ xử chết hết các ngươi!"

Mấy tên tùy tùng này cũng không có cách nào, một tên giọng khàn đυ.c, nói:

"Hãy làm tới cùng, thiêu xác xóa vết tích, đẩy hết tội lên đầu Thiên Ma giáo chủ! Dù sao thì tội lỗi trên đầu Thiên Ma giáo chủ cũng rất nhiều rồi, thêm một việc nữa cũng chả là gì!"

Người khác nhắc nhở:

"Nhưng con Tứ Bất Tượng kia nhìn thấy…"

Bọn chúng đồng loạt quay đầu lại nhìn Tứ Bất Tượng.

"Gϊếŧ chết con hươu này, sẽ thần không hay quỷ không biết!"

Bọn chúng lập tức xông lên, vô số phi kiếm lao ra khỏi vỏ bay đi, hóa thành kiếm vũ rợp trời phóng đi gϊếŧ Tứ Bất Tượng. Tứ Bất Tượng rùng mình hiện chân thân, cơ thể to lớn gấp mấy chục lần, chống lại kiếm vũ đang lao về nó. Hàng loại phi kiếm đâm vào người Tứ Bất Tượng cũng chỉ làm rách da, không thể làm bị thương nội tạng của nó.

Chỉ nghe thấy bùm một tiếng, sừng của Tứ Bất Tượng đâm vào hai tên húc lên bia ranh giới, trên bia ranh giới lập tức có thêm hai vũng máu.

Hai kẻ còn lại vội vàng bỏ chạy, Tứ Bất Tượng vốn là dị chủng trong số dị thú, mặt như ngựa, chân như trâu, đuôi như lừa, đầu như hươu, nghe giảng kinh một hai trăm năm ở Đại Lôi Âm Tự cho nên sớm đã tu luyện được thần thông quảng đại, vô cùng dũng mãnh.

Tứ Bất Tượng lắc đầu, sừng hươu trên đỉnh đầu bay đi đâm xuyên qua ngực một tên, ghim chặt hắn xuống đất. Còn một tên thì bị Tứ Bất Tượng đuổi kịp, giơ vó giậm tan xương nát thịt.

Tứ Bất Tượng lại lắc đầu, sừng hươu bay về lại cắm lại đỉnh đầu, quay đầu lại nhìn thi thể phật tử nằm dưới bia ranh giới rồi quay người chạy về Đại Lôi Âm Tự.

Trên người nó cắm đầy phi kiếm nhưng chỉ là vết thương ngoài da cho nên tốc độ không hề giảm đi.

Không bao lâu, trời sáng tỏ, mấy vị tăng nhân cao tuổi tới chỗ bia ranh giới theo sự dẫn đường của Tứ Bất Tượng. Bọn họ quan sát vết thương, sắc mặt nghiêm trọng.

"Không ngờ phật tử lại chết như vậy…"

Một lão tăng áo vàng nhíu mày, nói:

"Vết kiếm đúng là do thuộc hạ của thái tử để lại, không phải kiếm pháp của ma giáo, binh khí cũng trùng khớp. Chỉ có điều Như Lai và thái tử đang thương lượng đại kế thiên hạ trong tương lai, muốn thay đổi triều đại để sửa đổi sai lầm cải cách của Duyên Phong Đế, trả về mọi thứ như xưa. Đây là đại kế vạn đời, nếu vì chuyện này mà bị hủy hoại..."

"Phật tử đã chết là một việc đau lòng nhưng cũng chỉ là một lớp da mà thôi, vứt bỏ đi toàn thân thanh thản, không cần phải giãy giụa trong bể khổ nữa."

Một lão tăng khác nói:

"Không thể để cái chết của phật tử làm hỏng đại kế vạn đời của Đại Lôi Âm Tự ta. Việc này Như Lai không cần phải biết, các la hán của La Hán Viện chúng ta biết là được."

"Nhưng phật tử chết rồi, tùy tùng của thái tử cũng chết rồi. Việc này không thể giấu được."

"Hãy nói với Như Lai và thái tử là Thiên Ma giáo chủ làm. Phật tử tốt bụng tiễn Thiên Ma giáo chủ ra khỏi tự, Thiên Ma giáo chủ tới ranh giới liền đánh lén gϊếŧ phật tử. Tùy tùng của thái tử tới ngăn cản cũng bị hắn sát hại."

Các vị lão tăng áo vàng mặt biến sắc, một la hán nói:

"Người xuất gia không nói dối."

Lão tăng kia nhướng mày, thản nhiên nói:

"Không cần các ngươi nói, để ta nói. Nói xong ta sẽ hoàn tục rời khỏi tự! Sự việc liên quan tới tương lai của Đại Lôi Âm Tự, hi sinh danh dự của ta thì có là gì?"

"Thiện tai, thiện tai! Sư huynh đại nghĩa!" Chúng tăng chắp tay, thi lễ với ông ta.



Chúng tăng La Hán Viện về lại Đại Lôi Âm Tự, lão Như Lai đã cùng thái tử bàn bạc xong xuôi, đứng dậy đưa tiễn, nói:

"Điện hạ nên lập tức về lại kinh thành. Nếu như bệ hạ băng hà, thiên hạ vô chủ. Điện hạ không ở kinh thành, e rằng sẽ để các hoàng tử khác đăng cơ."

Thái tử Duyên Khang nghiêm nghị nói:

"Phật tổ nói rất đúng."

Tăng nhân lông mày dài của La Hán Viện bước tới, nói:

"Thế tôn, Thiên Ma giáo chủ làm nhiều việc ác, phật tử đi tiễn hắn bị hắn gϊếŧ chết. Mấy tùy tùng của thái tử đi theo cứu phật tử cũng mất mạng, hồn về miền cực lạc rồi."

Thái tử Duyên Khang nổi giận:

"Tên ma đầu này dám làm vậy sao? Ta còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn ngược lại lại gϊếŧ người của ta! Phật tổ, tên ma đầu này tới phật tử cũng gϊếŧ. Thật to gan ngông cuồng, không thể tha cho hắn được."

Lão Như Lai nhìn các la hán của La Hán Viện, các La Hán cúi mặt không nói gì.

"Điện hạ không phải nhọc lòng vì chuyện này, hãy mau về kinh thành. Việc của Thiên Ma giáo chủ hãy để Đại Lôi Âm Tự xử lý là được."

Lão Như Lai sắc mặt ôn hòa nói với tăng nhân lông mày dài kia:

"Trường My, ngươi ở La Hán Viện bao lâu rồi?"

"Bẩm thế tôn, đã hai trăm lẻ chín năm rồi!"

Lão Như Lai ôn hòa nói:

"Ngươi đi xử lý việc Thiên Ma giáo chủ, ta cho phép ngươi hoàn tục!"

Trường My tăng nhân trong lòng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lão Như Lai. Lão Như Lai đã quay người nói với thái tử Duyên Khang:

"Điện hạ về kinh, dọc đường đi không được chậm trễ."

Thái tử Duyên Khang vâng lời vội vàng xuống núi, trong lòng nhủ thầm:

"Lão phật tổ đúng là cao thâm khó đoán."

Tăng nhân Trường My cũng thu thập hành trang xuống núi:

"Lão Nha Lai biết ta nói dối, vì thế không đợi ta lên tiếng đã trục xuất ta khỏi Đại Lôi Âm Tự, không hổ là đại tri đại giác. Cả đời ta cũng không thể đạt tới cảnh giới đó, nhân lúc vẫn còn khả năng, cần làm thêm chút việc cho Đại Lôi Âm Tự."

Sau khi ông ta xuống núi, không đi được bao xa, đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ trên không vọng xuống:

"Trường My tăng, hãy tới đây ngồi cùng cô!"

Tăng nhân Trường My ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc tàu hoa lệ đang dừng trên không. Thái tử đừng trên đầu tàu lên tiếng mời.

Ông ta suy nghĩ một lát rồi nhảy lên trên tàu, chào hỏi, nói:

"Điện hạ, ta đã không còn là hòa thượng nữa, ta họ Tô, tên chỉ có một chữ..."

Ông ta ngẫm nghĩ, bật cười nói:

"Hơn hai trăm năm không dùng tới tên tục, lâu quá đã quên mất rồi, khiến điện hạ cười chê!"

Thái tử Duyên Khang nói:

"Ngươi hoàn tũng cũng là nửa tăng nửa tục, ta sẽ gọi ngươi là Tô Trường My là được."

Tô Trường My cám ơn, nói:

"Vậy hãy gọi tên này. Điện hạ giữ ta lại là có việc gì?"

"Thiên Ma giáo chủ."

Thái tử Duyên Khang nói:

"Yêu nhân ma giáo quỷ kế đa đoan, ngay cả Tôn Nan Đà cũng bị hãm hại gϊếŧ chết, điều tra không có chút manh mối nào! Còn nữa, lần nghỉ tết này của Thái Học Viện, hắn một mình trở về Đại Khư, cô sai người tung tin để cao thủ các nơi bao vây tiêu diệt hắn, vậy mà hắn vẫn còn sống. Ta được biết, các cao thủ truy sát hắn có Lư Văn Thư của Cùng Lý Tông, Thanh Ngư tản nhân, Phổ Thiện la hán, Khô Diệp đạo nhân, thậm chí tới đạo nhân Thanh Sơn cũng đã chết rồi! Thế lực của Thiên Ma giáo không hề yếu hơn so với Đại Lôi Âm Tự! Ta lo rằng ngươi đi truy sát hắn sẽ bị hắn hại chết!

Tô Trường My kinh hãi. Lư Văn Thư, Thanh Ngư tản nhân đều là những nhân vật có tiếng, đặc biệt là Thanh Sơn đạo nhân là một cao thủ chính đạo cảnh giới Sinh Tử, bản lĩnh của Thanh Sơn đạo nhân không hề thua kém ông ta.

Tới Thanh Sơn đạo nhân cũng chết rồi sao?

Thái tử Duyên Khang nói:

"Cô đợi ngươi ở đây là muốn nhắc nhở ngươi hãy nghĩ kế lâu dài. Ngươi không phải gϊếŧ ai khác mà là giáo chủ đệ nhất thánh địa ma đạo Thiên Ma giáo. Chi bằng hãy theo cô về kinh, tính kế từ từ."

Tô Trường My gật đầu nói:

"Điện hạ, mối thù của phật tử không thể không báo!"

Duyên Khang thái tử nói:

"Việc cô muốn làm không chỉ đơn giản là lấy đầu Thiên Ma giáo chủ mà là nhổ bỏ toàn bộ gốc rễ của Thiên Ma giáo, tiêu diệt toàn bộ môn phái ma đạo này. Điểm này trùng hợp với mục đích của Đại Lôi Âm Tự các ngươi. Ngươi yên tâm, mặc dù ngươi không còn là la hán của Đại Lôi Âm Tự nữa nhưng sau khi cô đăng cơ sẽ cho phép ngươi khai tông lập phái, tự làm chủ trì, thành phật thành tổ!"

Côn Lôn Ngọc Hư Sơn, Đạo môn.

Một đạo đồng vội vàng chạy tới, nói:

"Đạo Chủ, Như Lai tới thăm!"

Lão Đạo Chủ vội vàng nói:

"Có mấy người?"

"Một người!"

Lão Đạo Chủ thở phào:

"Mau mời... Thôi, ta đích thân đi đón!"

Một lát sau, lão Như Lai và lão Đạo Chủ ngồi vào chỗ của mình rồi cho đệ tử xung quanh lui xuống. Lão Như Lai cũng không hàn huyên gì, đi thẳng vào vấn đề:

"Ta đã gặp thái tử Duyên Khang rồi."

Lão Đạo Chủ kinh ngạc, lời nói đầy ẩn ý:

"Thái tử không bằng bệ hạ, không phải là minh quân trị quốc."

Lão Như Lai nói:

"Bệ hạ quá giỏi trị quốc, ngược lại mới có trận thiên tai này. Đạo huynh, ngươi xem trận tuyết nạn này khiến nạn dân không còn đường sống, lẽ nào vẫn còn muốn tai họa lớn hơn nữa giáng xuống sao? Đạo môn chắc cũng có ghi chép về Ai Hoàng Không Kỷ?"

Lão Đạo Chủ trầm ngầm, nói:

"Phật môn các người gọi là Ai Hoàng, Không Kỷ, Không Kiếp, còn Đạo môn chúng ta gọi là Khai Hoàng, Khai Hoàng Kỷ, Khai Hoàng Kiếp. Ta có đọc về ghi chép của Khai Hoàng Kiếp, thần quốc hưng thịnh một thời đã bị hủy diệt. Vô số sinh linh gặp họa, tan thành tro bụi. Ta cũng đang lo lắng về việc này."

Ông ta chậm rãi nói:

"Nước nhỏ dân ít, từ chối thánh nhân từ bỏ tri thức. Đây chính là giáo huấn mà Đạo môn ta rút ra được từ Khai Hoàng Kiếp. Quốc gia nhỏ, dân thưa thớt, không cần tin thánh nhân, kinh nghiệm, tài trí gì cả. Như vậy sẽ có thể sống tốt, ai nấy cũng có thể sống vui vẻ, vô lo vô nghĩ. Như thế chẳng phải sẽ rất tốt đẹp sao? Như trước là rất tốt, nước nhỏ dân thưa, nghe theo sự sai bảo của tông phái."

Lão Như Lai nói:

"Nhất định phải đổi một vị hoàng đế, chết một hoàng đế sẽ tốt hơn là chết vô vàn chúng sinh."

Đạo Chủ liếc nhìn ông ta, nói:

"Thái tử cho ngươi lợi lộc gì?"

Lão Như Lai lắc đầu nói:

"Ta không đòi hắn lợi lộc gì cả!"

Đạo Chủ cười nói:

"Ta tin ngươi!"

Nói xong liền đứng dậy nói:

"Đạo kiếm của ta đã rất lâu chưa dùng tới, không biết đã cùn chưa, có còn chém được chân long thiên tử hay không?"

Lão Như Lai đứng dậy hành lễ:

"Đa tạ đạo huynh giúp đỡ."