"Làm phiền phật tử rồi!"
Tần Mục cảm ơn, Phật Tâm phật tử đi theo sau cho nên hắn không tiện cưỡi Long Kỳ Lân, liền nhảy xuống cùng đi bộ cho hợp lẽ.
"Bên ngoài trời đã tối rồi, vốn nên giữ thí chủ ở lại thêm một đêm!"
Hai người chậm rãi xuống núi, mặc dù họ đi không nhanh nhưng tốc độ vẫn gấp mười lần người thường, Phật Tâm nói:
"Thời gian Tần giáo chủ ở Đại Lôi Âm Tự ta không dài nhưng cũng gây ra rất nhiều chuyện. Có một số tăng nhân bị mất mạng, một số tăng nhân hoàn tục. Tuy nhiên Như Lai vẫn để giáo chủ xuống núi."
Tần Mục cười nói:
"Như Lai tấm lòng quảng đại, ta rất bái phục, không hổ danh là đệ nhất giác ngộ của Phật môn. Như Lai vứt bỏ thành kiến môn hộ, chịu ra tay cứu chữa cho Tư bà bà. Trong lòng ta vô cùng cảm kích."
Phật Tâm cười nói:
"Giáo chủ, ta muốn xem lại Đại Dục Thiên Ma Kinh, không biết có được không?"
Tần Mục lấy Đại Dục Thiên Ma Kinh rồi mở ra, xuất hiện vô số văn tự, Phật Tâm phật tử vừa đi vừa xem rồi lắc đầu nói:
"Đúng là môn pháp hại người, mỗi chiêu thần thông mỗi loại công pháp đều đoạt mạng người khác, luyện pháp cũng rất tà ác."
Tần Mục ngạc nhiên:
"Sao phật tử lại nói vậy?"
Phật Tâm nói:
"Ngươi hãy xem Tạo Hóa Thiên Ma Công, lột da làm áo còn phải phong ấn hồn phách khí huyết, mới có thể tạo thành một bộ quần áo thiên biến vạn hóa. Cái này lẽ nào không phải tà pháp?"
Tần Mục cười nói:
"Tạo Hóa Thiên Ma Công chủ yếu là tu luyện nội tại, dùng để phong ấn hồn phách khí huyết của bản thân khiến bản thân không bị ma bên ngoài xâm phạm. Không phải là lột da làm áo, nếu như cần biến hóa, Tạo Hóa Thiên Thần Công kết hợp với Tạo Hóa Linh Công là có thể làm được."
Phật Tâm lắc đầu nói:
"Giáo chủ, là ngươi lĩnh ngộ sai rồi. Thiên Ma Công tiếng ác muôn nơi, ai chưa từng nghe qua chứ? Ngươi tuổi còn nhỏ, đọc bao nhiêu cuốn sách rồi? Lĩnh ngộ sai lệch là điều bình thường. Ngươi hãy xem Tạo Hóa Tiên Thiên Công, phần này rõ ràng là ma công dùng khí tiên thiên của trẻ sơ sinh để luyện! Luyện thành môn công pháp này, nhan sắc không già. Vì nhan sắc không già mà gϊếŧ hại cả những đứa trẻ mới chào đời!"
Tần Mục dở khóc dở cười sửa chữa:
"Tiên thiên không phải là chỉ trẻ sơ sinh mà là trạng thái trẻ sơ sinh. Trẻ chưa sinh ra chính là tiên thiên, khởi nguồn âm dương, bảo vệ tinh - khí - thần của con người không bị tổn hao. Nhau thai nối liền với cơ thể mẹ, không cần hô hấp, hồn phách trong sạch, không khiếm khuyết. Phật tử, ngươi hiểu sai rồi, tu luyện môn võ công này không phải là ăn nhau thai, ăn trẻ sơ sinh mà là cần coi bản thân mình là trẻ sơ sinh."
Phật Tâm lắc đầu nói:
"Giáo chủ, ngươi vẫn không thừa nhận sao? Tạo Hóa Địa Nguyên Công không phải là ma công thu thập ma hỏa của mặt trời và mặt đất, đốt chết chúng sinh sao? Người chết càng nhiều, oan hồn càng nhiều, uy lực càng mạnh. Cuối cùng ma hỏa hóa thành địa ngục, chính là địa nguyên!"
Tần Mục cười nói:
"Môn công pháp này vẫn có hai chữ Tạo Hóa, dùng để tu thần, làm lớn mạnh nguyên thần."
"Dùng hồn phách của người khác để làm lớn mạnh nguyên thần, đây không phải là ma công sao?" Phật Tâm hỏi.
Tần Mục lắc đầu, nói:
"Môn công pháp này kết hợp với Tạo Hóa Tiên Thiên Công thì chính là tâm linh bảo vệ tinh - khí - thần, hóa thành trạng thái trẻ sơ sinh, kết nối với đại địa. Dùng khí của đất mẹ, làm lớn mạnh nguyên thần của mình, cũng có thể dùng để tạo hóa vạn vật. Phật Tử, những ngày này ta tu luyện Đại Dục Thiên Ma Kinh, tâm linh vô cùng mạnh, tác dụng của hai môn công pháp này không hề nhỏ. Ngươi cũng có thể tu luyện."
Phật Tâm cười nói:
"Ta không luyện đâu, ta chỉ là muốn phê bình một chút thôi."
Tần Mục nhìn hắn, Phật Tâm rất thẳng thắn không chút giả tạo.
Tần Mục cười nói:
"Vậy phật tử tiếp tục đi."
Phật Tâm tiếp tục nhìn Đại Dục Thiên Ma Kinh, nói:
"Thiên Ma giáo các người không hổ với chữ Ma, ma tính quá nặng. Những thần thông công pháp này càng đọc càng thấy người ta khϊếp sợ. Môn công pháp này gọi là Tống Tang Công, muốn luyện được nó nhất định phải tiêu diệt hết môn phái khác sao?"
Tần Mục lắc đầu nói:
"Môn công pháp này thực ra là công pháp của Mai Táng Đường trong Thánh Giáo chúng ta. Luyện người giấy, ngựa giấy, thay người làm công việc mai táng khiến quỷ thần né tránh, tạo phúc âm cho con cháu. Phật tử, nếu ngươi vẫn mang theo thành kiến để xem thì không cần xem nữa, ta sợ sẽ làm hỏng phật tâm của ngươi."
Phật Tâm cười ha ha, nói:
"Tần giáo chủ, Như Lai Đại Thừa Kinh của Đại Lôi Âm Tự ta ngươi đã xem rồi, ngươi lại không cho ta xem Đại Dục Thiên Ma Kinh sao?"
Tần Mục mỉm cười nói:
"Được thôi, vậy mặc kệ ngươi."
Hai người tiếp tục xuống núi. Phật Tâm càng xem càng lắc đầu, đợi tới chân núi trời đã về đêm, hắn đã xem được một nửa Đại Dục Thiên Ma Kinh.
Tần Mục nhìn xung quanh, nơi này là địa giới Duyên Khang quốc, đi tiếp sẽ là Duyên Khang, còn một bên núi là Đại Khư. Tuy nhiên lúc này Đại Khư bị bóng tối bao phủ, không thể đặt chân vào.
Tết đã qua, tới tháng hai rồi, trên trời trăng sáng, sao thưa thớt. Là một vầng trăng khuyết phát ra ánh sáng êm dịu, sáng hơn ngày thường.
Nơi này ở gần Đại Lôi Âm Tự, mây đen bao phủ trên trời đã bị cao tăng của Đại Lôi Âm Tự xua tan, vì thế bầu trời mới trong trẻo là vậy.
Gần đây cũng có thôn trang tin thờ phật pháp, cung phụng phật tổ. Tuy nhiên đất đai ở đây đều là của Đại Lôi Âm Tự, người sống trong những thôn trang ở đây cũng đều là điền nông trồng sản xuất lương thực không nộp thuế cho triều đình mà chỉ giao nộp cho Đại Lôi Âm Tự.
Tần Mục vốn định quay lại Duyên Khang, một là tiếp tục tu hành, hai là quản lý Thiên Thánh giáo. Lần này Lệ Thiên Hành thoát khỏi Thiên Phật Tháp có thể cũng chạy tới Duyên Khang quốc.
Phật Tâm vẫn đang xem Đại Dục Thiên Ma Kinh, hai người tới trước cửa chùa. Tăng nhân trấn thủ cửa chùa chống đèn l*иg ngồi ở đó, bên cạnh là một con dị thú Tứ Bất Tượng đang nằm ngủ.
Bên cạnh còn có mấy tùy tùng, thấy họ tới vội vàng đứng dậy, Phật Tâm phật tử bước tới hỏi vài câu, mấy người đó nói:
"Chúng ta là tùy tùng của thái tử, đều là người tục không thể vào chùa, vì thế đợi ở bên ngoài."
"Ta tiễn ma giáo chủ xuống núi, không thể tiếp đãi các vị, xin thứ lỗi cho."
Phật Tâm gọi Tứ Bất Tượng, dắt con dị thú này tới nói:
"Tần giáo chủ, ta còn cần nửa canh giờ nữa mới xem xong, giáo chủ nếu không bận tâm thì ta xin tiễn giáo chủ một đoạn. Tứ Bất Tượng của Đại Lôi Âm Tự quanh năm nghe phật pháp, tu vi tinh thâm cho nên có thể theo kịp Long Kỳ Lân của ngươi."
Tần Mục mỉm cười:
"Vậy thì tốt!"
Tứ Bất Tượng và Long Kỳ Lân sánh vai cùng đi, sau gáy Phật Tâm xuất hiện phật quang, chiếu sáng Đại Dục Thiên Ma Kinh đọc tiếp.
"Ma giáo chủ?"
Mấy tùy tùng của thái tử hai mắt vụt sáng:
"Ma giáo chủ nào vậy?"
Tăng nhân canh gác cổng chùa nói:
"Còn ai nữa? Là Tần giáo chủ của Thiên Ma giáo, hùng hổ vào chùa mê hoặc vô số tăng nhân trong chùa hoàn tục. Mấy ngày nay có không ít tăng nhân xuống núi hoàn tục rồi, tới mấy sư thúc sư bá của ta cũng hoàn tục mất mấy ngươi."
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cười nói:
"Công lao của chúng ta tới rồi! Thiên Ma giáo gϊếŧ Tôn Nan Đà, diệt Nan Đà Tự cũng chính là do Thiên Ma giáo chủ giở trò, không ngờ gặp được hắn ở đây! Đi, đi giành công lao này thôi!"
Tăng nhân kia vội vàng nói:
"Mấy vị thiện nam, không được tạo nghiệt gϊếŧ người, không được làm bị thương phật tử!"
Mấy tên tùy tùng của thái tử cười nói:
"Ngươi cứ yên tâm đi."
Tần Mục ngồi trên lưng Long Kỳ Lân, vẫn ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, toàn thân lắc qua lắc lại theo bước đi của Long Kỳ Lân. Giờ đã là mồng tám tháng hai, trăng lưỡi liềm rất khuyết.
Phật Tâm thở một hơi rồi trả lại Đại Dục Thiên Ma Kinh cho Tần Mục, nói:
"Cuối cùng tiểu tăng cũng đã đọc xong, đúng là kinh điển của ma đạo. Tại sao Tần giáo chủ cứ nhìn mãi trăng trên trời vậy?"
"Ở Đại Khư ta không có trăng."
Tần Mục thu lại ánh mắt, điểm nhẹ vào Đại Dục Thiên Ma Kinh. Cuốn kinh thư này lại hóa thành một cuộn dây, cười nói:
"Vì thế mỗi lần nhìn thấy mặt trăng ta lại thấy trăng sáng thật đẹp, thật hút hồn. Hơn nữa, ta còn muốn xem địa giới của Đại Lôi Âm Tự nằm ở đâu."
Phật Tâm hơi sững người, hiếu kỳ nói:
"Địa giới của Đại Lôi Âm Tự?"
Tần Mục gật đầu nhìn thấy vầng trăng trên trời bị mây đen che phủ, liền nhảy từ trên lưng Long Kỳ Lân xuống. Nơi hắn nhảy xuống một bên là ánh trăng một bên là bóng tối của mây đen để lại, cười nói:
"Địa giới của Đại Lôi Âm Tự chắc là ở gần đây. Phật tử hãy nhìn mà xem, cao tăng của của Đại Lôi Âm Tự đã thu toàn bộ mây đen trong địa giới lại. Mây đen bên ngoài chính là mây của Duyên Khang quốc, không thuộc vào địa phận quản hạt của Đại Lôi Âm Tự."
Phật Tâm nhảy xuống từ Tứ Bất Tượng ngẩng đầu nhìn trời rồi lại nhìn mặt đất, kinh ngạc nói:
"Ta không hề biết Đại Lôi Âm Tự cũng có biên giới. Nói như vậy, gần đây sẽ có bia ranh giới."
Tần Mục nổi hứng thú, cười nói:
"Chi bằng chúng ta tìm thử xem sao!"
Phật Tâm cũng có tính cách thiếu niên, hai thiếu niên tìm kiếm một phen. Một lát sau liền tìm được một vách núi, đó là một mỏm núi trọc nằm trơ chọi trên mặt đất bị chém chỉ còn một nửa, cao chừng hơn mười trượng, bên trên có ghi 'Địa phận Đại Lôi Âm Tự'.
Phật Tâm vỗ tay, cười nói:
"Quả nhiên có một mảnh bia đá! Mặc dù ta là tăng nhân của Đại Lôi Âm Tự nhưng chưa từng nghe các vị tiền bối nói tới việc này. Tần giáo chủ, ta nghe nói Thiên Ma giáo không tu tâm không có yêu cầu nhiều về tâm cảnh. Công pháp của Thiên Ma giáo luyện thành rất dễ và nhanh nhưng vì luyện công không luyện tâm nên dễ dàng tẩu hỏa nhập ma."
Tần Mục đứng dưới bia ranh giới, ngẩng đầu nhìn chữ trên tấm bia:
"Đúng là có cách nói đó."
Ánh mắt Phật Tâm lấp lánh, nói:
"Công pháp Phật môn luyện tâm kèm theo tốc độ tu luyện của Đại Dục Thiên Ma Kinh. Như vậy có phải sẽ càng hoàn mĩ hơn không?"
Tần Mục vẫn đang nhìn chữ trên bia đá, chậm rãi nói:
"Cái này thì ta không biết."
Phật Tâm nhìn lưng hắn, Tần Mục nhìn bia đá phía trước, cả hai đều không nói gì.
Đột nhiên phật quang bùng phát, ma khí u ám. Dưới bia đá phật ma chia đôi thiên hạ, một chính một tà lao vào nhau!
Tần Mục quay người lại, phật quang sau gáy sáng chói, giống như một vị đại phật áo vàng, mỗi cử động đều kèm theo lôi âm, thúc đẩy Như Lai Đại Thừa Kinh. Còn Phật Tâm ma khí đáng sợ, toàn thân bùng bùng ma hỏa, sử dụng Tạo Hóa Địa Nguyên Công!
Hai người không nói lời nào, giao đấu kịch liệt dưới chân bia ranh giới. Trên đầu Tần Mục nguyên khí như mây thấp thoáng xuất hiện năm tầng trời, vạn phật triều tông. Còn xung quanh Phật Tâm ma khí cuồn cuộn, ma hỏa mỗi lúc một lớn mạnh.
Hai người ra tay nhanh như chớp dưới bia ranh giới của Đại Lôi Âm Tự. Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang dậy, Phật Tâm kêu lên một tiếng lùi lại phía sau một bước. Tần Mục tiến lên một bước, đánh hắn hết chưởng này tới chưởng khác. Mỗi chưởng đều giống như đè nặng bia ranh giới của Đại Lôi Âm Tự.
Phật Tâm không ngừng lùi lại sau, mắt tai mũi miệng đều hộc máu.
Bùm...
Tần Mục đánh tiếp một chưởng giống như đại phật đánh ra vô minh nghiệp hỏa. Phật Tâm giơ tay cố đỡ, trong người vọng ra tiếng xương cốt vỡ vụn. Hắn tiếp tục lùi lại sau thì đột nhiên cảm thấy sau lưng tiếp giáp với bia đá, tâm trạng trùng xuống.
Bùm!
Tần Mục lại đập một chưởng xuống, Phật Tâm rên lên một tiếng rồi ngồi xuống dưới bia đá, giơ tay lên nói:
"Đừng đánh nữa, ta chịu thua là..."
Tần Mục lại đấm một quyền xuống, hết quyền này tới quyền khác. Một lát sau, hắn đứng dậy, Phật Tâm người ngợm bê bết máu.
"Ma tính của ngươi quá nặng, ta muốn giữ ngươi lại xem ngươi gây họa cho Đại Lôi Âm Tự."
Tần Mục thu chưởng, đầu ngón tay máu nhỏ tí tách nhìn Phật Tâm bộ dạng biến đổi ngồi dưới bia đá, nói nhỏ:
"Ngươi đọc Đại Dục Thiên Ma Kinh, công pháp nào cũng lí giải sai lệch cho nên giống ma hơn cả ma. Giữ ngươi lại, Đại Lôi Âm Tự chắc chắn bị hủy hoại trong tay ngươi."
Phật Tâm vẫn còn một hơi thở đang định nói gì thì đột nhiên một luồng kiếm quang phóng tới, phụt một tiếng đâm xuyên ấn đường của hắn. Phi kiếm xuyên qua đầu, gắn chặt hắn trên bia ranh giới.
Chỉ nghe một tiếng nói vui mừng vang lên:
"Cuối cùng cũng gϊếŧ được ma giáo chủ rồi! Xung quanh tên này ma khí quá nặng!"
"Phật tử tấm lòng nhân hậu, không gϊếŧ chết hắn!"
Một tiếng cười khác vang lên:
"Tuy nhiên, cuối cùng vẫn lời cho chúng ta! Chặt đầu hắn xuống, tới gặp thái tử lĩnh thưởng!"