Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Chương 162: Đánh đổ bình mật

Edit: tart_trung

Beta: gaubokki

Cá chép hấp phần lớn đều vào bụng Ngụy La, sau khi ăn xong, nàng thỏa mãn liếʍ liếʍ khóe miệng: “Đại ca ca, lần tới chàng làm cá nướng

đi”.

Đây là ăn thành nghiện rồi. Triệu Giới ôm nàng về phòng, dùng khăn lụa lau

nhẹ

khóe miệng cho nàng: “Ăn no rồi?”

Ngụy La nhận lấy trà súc miệng Kim Lũ đưa tới, nhổ ra chén men xanh khắc hoa sen, lại ngậm

một

viên thấu cơ ngũ vị hương, mỉm cười gật đầu

nói: “No rồi”. Lúc ăn cá khó tránh khỏi

sẽ

gặp phải xương cá, Triệu Giới liền giúp nàng lựa xương cá ra, rồi mới đút vào miệng nàng. Toàn bộ quá trình Ngụy La

không

động tới chiếc đũa,

thật

vô cùng hưởng thụ. Triệu Giới cũng

không

ngại nàng phiền toái, ngược lại còn có chút thích thú.

Triệu Giới đem khăn lụa ném vào trong ống đồng, như cười như

không

nhìn nàng: “Tốt lắm, bây giờ tới phiên ta”.

Ngụy La ngẩn ra, chớp mắt tiếp theo

đã

bị Triệu Giới ôm nang lên,

đi

vào nội thất. Nàng kinh ngạc vỗ vỗ bả vai Triệu Giới, sốt ruột

nói: “không

được, chúng ta

không

thể… Thϊếp

hiện

có thai”. Lời của đại phu

nói

với Triệu Giới ở ngoài hành lang, nàng ở trong phòng cũng nghe thấy! Vì đảm bảo thai nhi bình an, ba tháng đầu và ba tháng cuối

không

thể sinh hoạt vợ chồng.

Bước chân Triệu Giới dừng lại, cũng nhớ tới lời này.



nương này lúc ăn cá chẳng thành

thật

chút nào, liên tục vô tình hoặc cố ý trêu chọc

hắn.

hắn

vốn

đã

không

nhịn được, muốn bóc nàng sạch

sẽ

ném tới

trên

giường, bây giờ nghe thấy những lời này, sắc mặt lại trầm xuống. Triệu Giới bế nàng lên giường, mắt

không

chớp nhìn chằm chằm vẻ mặt chột dạ của Ngụy La,

không

nói

lời nào.

Ngụy La bị

hắn

nhìn tới sợ hãi. Được rồi, nàng thừa nhận lúc nãy là nàng cố ý, biết



hắn

chỉ có thể nhìn

không

thể ăn, nhưng vẫn thừa dịp ăn cá mà hôn trộm

hắn. Trơ mắt nhìn

hắn

là bén lên

một

đám lửa, nhưng nàng lại

không

chịu trách nhiệm.

Triệu Giới cầm chăn gấm hồng thêu uyên ương đắp lên cho nàng, xoay người

đi

thay xiêm y.

Ngụy La từ trong chăn mềm thò đầu ra, nhìn thấy vai rộng eo hẹp của Triệu Giới, ánh mắt

đi

xuống nữa, thấy chỗ kia nhô lên, đỏ mặt

nói: “Nếu

không… Thϊếp giúp chàng”.

Triệu Giới vừa mới cởi xuống áo khoác màu thanh thiên, lúc này

đang

nghiêng người cầm lấy đồ ngủ bằng tơ bạc, từ góc độ của Ngụy La nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy cơ bắp mạnh mẽ, cả người khẩn trương, đúng là cảnh đẹp ý vui. Nhưng Ngụy La biết

rõ, lúc ở

trên

giường eo

hắn

hung hãn hữu lực thế nào. Triệu Giới nghe thấy lời nàng, động tác mặc đồ dừng lại, nghiêng đầu nhìn, đôi mắt phượng lộ ra mấy phần ranh mãnh: “Vậy, A La muốn giúp ta thế nào?”

Ngụy La chỉ lộ ra

một

đôi mắt đen lúng liếng, cả người lui về sau, co lại, ý tứ mời mọc vô cùng



ràng.

Triệu Giới thay xong đồ liền lên giường nằm ngủ, nghiêng người nhìn nàng, đưa tay mò vào trong: “Hử?”

Hai má Ngụy La hồng hồng, cũng

không

phải chưa từng giúp

hắn

làm qua chuyện như vậy, nhưng bây giờ do nàng tự đề ra, có chút thẹn thùng mà thôi. Nàng cắn răng

một

cái, hạ quyết tâm lớn, đầu chui thẳng xuống dưới mền.

….

Qua

một

lúc lâu sau, Ngụy La chui ra khỏi chăn, bò qua người Triệu Giới.

Triệu Giới ôm nàng vào lòng, để tay

trên

môi nàng: “Nhổ ra

đi”.

Ngụy La phun ra, hai gò má ửng hồng, mắt hạnh ngậm xuân, mềm nhũn ngã vào lòng Triệu Giới mà thở dốc.

Triệu Giới ôm nàng để lên gối, còn bản thân đứng dậy

đi

rửa tay, lúc trở lại

thì

cầm theo

một

cái khăn ướt

nhỏ.

hắn

nhẹ

nhàng lau mặt cho Ngụy La, môi mỏng mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi nàng

một

cái: “Ăn ngon

không?”

Ngụy La liếc

hắn

một

cái,

không

nói

tới vấn đề này.

*** *** ***

Hai tháng đầu mang thai, Ngụy La quả

thật

chẳng có mấy cảm giác, bởi vì phản ứng của nàng

khôngquá



ràng, vừa có thể ăn lại có thể ngủ,

không

đau tới

không

muốn sống như Lương Ngọc Dung

nói.

Nhưng tới tháng thứ ba, Ngụy La liền cảm nhận được cái gì gọi là nôn nghén.

Trước cứ

nói

tới món cá mà nàng thích ăn nhất. Bây giờ đừng

nói

là cá, chỉ cần nghe thấy mùi này là nàng

đã

không

chịu nổi rồi, món cá nướng nàng

nói

muốn ăn cũng

không

ăn được. Mỗi ngày phòng bếp đều thay đổi cách nấu, chính là hy vọng Ngụy La có thể ăn nhiều

một

chút, nhưng nàng quả

thật

khôngcó chút khẩu vị nào, cho dù ăn nhiều hơn bình thường hai miếng, buổi tối trước khi

đi

ngủ cũng

sẽ

nôn ra.

Mới chỉ mười ngày ngắn ngủi, gương mặt

nhỏ

nhắn của Ngụy La

đã

gầy

đi

một

vòng.

Trong thời gian này, tính tình Ngụy La cũng

thật

không

tốt. Nàng bắt bẻ hà khắc với hạ nhân

thì

thôi, cũng thường thể

hiện

tiểu tính tình trước Triệu Giới, có chút

không

hài lòng liền nổi giận, còn dễ dàng rơi nước mắt. Tính tình Triệu Giới quả

thật

rất tốt, mọi việc đều bao dung nàng, để nàng tùy hứng khóc lóc om sòm, chưa từng có chút

không

kiên nhẫn nào.

Ví dụ như có

một

lần Ngụy La vô ý làm rơi cái vòng tay phỉ thúy màu hồng,



ràng

không

có quan hệ gì với Triệu Giới, nhưng nàng lại nổi giận với

hắn, còn

không

ngừng đẩy

hắn, muốn đuổi

hắn

ra khỏi phòng. Triệu Giới cúi đầu nhìn tiểu



nương, xoa xoa đầu nàng, thuận theo nàng ra khỏi phòng.

mộtlúc lâu sau

hắn

trở lại, trong tay cầm

một

cái hộp dài bằng gỗ tử đàn khảm hoa thủy tiên, để tới trước mặt Ngụy La, bên trong là mười đôi vòng tay chất liệu khác nhau, có phỉ thúy, có mã não, đều là hàng giá trị xa xỉ. Ngụy La ngẩng đầu nhìn

hắn, Triệu Giới cười

nói: “Còn tức giận

không?”

Ngụy La cảm thấy sao Triệu Giới có thể đối với nàng tốt như vậy, nàng cũng cảm thấy bản thân có chút cố tình gây

sự, nhưng lại

không

thể khống chế nổi tâm tình, suy nghĩ trong đầu và biểu

hiện

ra ngoài là hai chuyện khác nhau. Nàng gật đầu

nhẹ, đưa tay ôm lấy eo Triệu Giới, vùi đầu vào ngực

hắn,

khôngnói

lời nào.

Buổi tối hôm đó, Ngụy La đột nhiên thèm ăn, nàng muốn ăn củ cải ướp giấm đường của Ngự Hòa Lâu.

Nhưng mà sắc trời

đã

tối, chắc hẳn Ngự Hòa Lâu cũng

đã

đóng cửa từ sớm, bây giờ

đi

qua cũng chưa chắc mua được.

Ngụy La mệt mỏi ngồi

trên

giường La Hán, nổi giận

nói: “Thϊếp muốn ăn món đó”.

Triệu Giới vừa bực mình vừa buồn cười chọt chọt ót nàng, dụ dỗ

nói: “Được, được, ta mua cho nàng”.

Ngụy La chớp mắt mấy cái,

không

nói

gì.

Đêm cuối thu trời lạnh, Triệu Giới mặc áo choàng gấm lót lông hồ ly,

đi

ra khỏi phòng. Chu Cảnh có chút đồng tình với vương gia nhà mình, nhịn

không

được lên tiếng đề nghị: “Vương gia,

không

bằng để thuộc hạ

đi

mua”.

Triệu Giới lắc lắc đầu, tiếp tục bước

đi, môi cong lên

nói: “Ngươi

đi

thì

có lợi ích gì? Nàng chỉ là muốn làm ầm ĩ với bản vương thôi”. Mặc dù giọng

nói

Triệu Giới có chút bất đắc dĩ, nhưng

sự

sủng ái và dung túng trong mắt

hắn, chỉ cần nhìn liền hiểu.

Chu Cảnh hơi sững sờ, thầm nghĩ học vấn

trên

con đường sủng thê

thật

quá lớn,

hắn

học

một

đời cũng học

không

xong.

một

lúc lâu sau, Triệu Giới mới cầm theo củ cải của Ngự Hòa Lâu về, cùng với vài món ăn nữa bày lên bàn tròn, đưa cho Ngụy La

một

đôi đũa ngọc: “Ăn

đi. Tối nay nàng vẫn chưa ăn gì, lát nữa ói

không

ra cái gì hết,

sẽ

chỉ càng thêm khó chịu”.

Ngụy La gắp

một

miếng củ cải giấm đường, cắn

một

cái, Ngự Hòa Lâu ướp củ cải vừa giòn vừa chua, mang theo chút vị ngọt, trước kia nàng

không

thích món này, chỉ cảm thấy hương vị này vô cùng cổ quái, nhưng gần đây lại phá lệ muốn ăn. Nàng ăn hai miếng, lại ăn thêm vài cái sủi cảo thủy tinh bí đao, còn uống nửa chén canh nấm tuyết, ăn nhiều hơn so với bình thường.

Dùng xong bữa tối, lần này Ngụy La cũng lại nôn ra.

Ngụy La rửa mặt, mặc đồ ngủ màu hoa lăng, thấy Triệu Giới

đang

ngồi

trên

ghế bằng gỗ cây lê khắc hoa hồng, nàng đột nhiên cho nha hoàn trong phòng lui xuống, vẻ mặt như có chuyện muốn

nói

với Triệu Giới. Triệu Giới để sách trong tay xuống, dù bận vẫn ung dung ngẩng đầu nhìn, mỉm cười, chế nhạo: “Sao vậy, lại muốn đuổi ta ra ngoài?”

Ngụy La

không

nói, cũng

không

báo trước mà nhào vào lòng Triệu Giới, dùng sức ôm lấy

hắn, buồn rầu

nói: “Có phải thϊếp rất đáng ghét

không?”

Triệu Giới để quyển sách xuống, ôm nàng để lên đùi

hắn, nâng gương mặt

nhỏ

của nàng lên, hỏi: “Vì sao hỏi như vậy? A La tất nhiên khiến người khác rất

yêu

thích”.

Ngụy La chẳng thấy được an ủi tí nào, ỉu xìu xìu

nói: “Thϊếp cảm thấy bản thân

đang

cố tình gây

sự”.

Triệu Giới cúi đầu cười,

không

nói

lời nào.

“Còn vô cùng càn quấy. Vài ngày nay thϊếp thường phát giận với chàng, còn cố ý sai sử chàng, khiến chàng khó xử,

thật

ra bản thân thϊếp

không

phải muốn như vậy, cũng

không

biết tại sao lại làm vậy, lúc nào cũng

không

quản nỗi mình”. Nàng cúi đầu, áy náy nắm đầu ngón tay Triệu Giới, hồi lâu sau mới chậm chạp

nói: “thật

xin lỗi”.

Nội tâm Triệu Giới vừa động, liền ôm đầu nàng ghé vào ngực mình, thở dài

một

hơi: “cô

nương ngốc, vì sao nhận lỗi với ta? Cho dù nàng muốn ta làm gì, ta cũng cam tâm tình nguyện làm cho nàng”.

hắn

nhớ tới những điều mới đọc

trên

sách, lại

nói: “Huống gì, đây cũng

không

phải lỗi của nàng. Nữ nhân

mộtkhi có thai, tám chín phần

sẽ

nôn nóng, dễ nổi giận, so với những nữ nhân khác, A La nhà ta nhu thuận hơn nhiều”.

Ngụy La ngẩng đầu hỏi: “Sao chàng biết?”

Triệu Giới nhướng mày, cầm quyển sách trong tay đưa cho nàng, chỉ

một

trang trong đó

nói: “trên

này có viết”.

Ngụy La nhìn mặt chữ chằm chằm, quả nhiên thấy được câu viết: “Phụ nữ có thai thường phiền muộn, thường là phiền chết người” các thứ. Nàng lại lật tới trang bìa, chỉ thấy bên

trên

là bốn chữ to -- . Ngụy La sững sờ,

không

nghĩ tới Triệu Giới lại xem loại sách này, nàng hỏi: “Chàng lấy quyển này từ đâu thế?”

Triệu Giới

nói: “Ta bảo Chu Cảnh tìm ở

trên

phố, trong này có ghi cặn kẽ”.

hắn

nhớ tới gì đó, lại

nói: “Cho nên nàng cũng

không

cần áy náy,

hiện

giờ nàng tiểu tổ tông của Phủ Tĩnh Vương, lại là khối thịt trong lòng mẫu hậu, nếu ta

không

theo nàng

thì

theo ai chứ?”

Ngụy La mếu máo, nhìn như

sẽ

khóc liền.

Triệu Giới dở khóc dở cười, vuốt vuốt mũi nàng,

nói: “trên

sách còn

nói

thai phụ rất dễ khóc nhè, ừ, xem ra là đúng rồi”.

Ngụy La ôm lấy cổ

hắn, mặt dán lên mặt

hắn,

thì

thầm

nói: “Nếu ta sinh hài tử rồi, chàng còn thương ta như vậy

không?”

hắn

đối tốt với nàng như vậy,

thật

sự

vừa khiến nàng cảm động, lại khiến nàng sợ hãi và bất an.

Triệu Giới cười

nói: “A La, ta bởi vì nàng mới thích đứa

nhỏ

này,

không

phải vì đứa

nhỏ

này mới thích nàng”.

Ngụy La ôm Triệu Giới rất lâu cũng

không

động.

trên

đời này, hẳn là

sẽ

không

có ai thương nàng như Triệu Giới, Ngụy La thầm nghĩ vậy, trong lòng hệt như có

một

hũ mật được chôn giấu, bị Triệu Giới đổ

đi, chất mật chảy vào tứ chi, từng lỗ chân lông đều nhè

nhẹ

tản ra vị ngọt.