Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
không
thể tham dự hôn
sự
của Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn, Ngụy La ít nhiều cũng có chút tiếc nuối. Nhưng mà nhớ lại đời trước, hai người bọn họ ngay cả cơ hội ở bên nhau trọn đời cũng
khôngcó, chỉ cần nghĩ như vậy, điểm nuối tiếc này của nàng cũng
không
tính là gì. Ngụy La tin rằng, với cách đối nhân xử thế của Thường Dẫn đại ca, sau khi thành thân nhất định
sẽ
đối xử tốt với Ngọc Dung, chờ chân của
hắn
được chữa lành, vậy bọn họ chính là đôi Kim đồng Ngọc nữ khiến người người ca ngợi.
Ngụy La ở trong nhà kho lựa ra
một
kho tượng Quan
âm
tống tử bằng phỉ thúy, chất ngọc trơn mượt, chất lạnh vừa phải, nhẵn nhụi như son, pho tượng lại thêm vẻ tinh mỹ, vừa nhìn liền biết
không
phải tục vật. Nàng hỏi Triệu Giới, quả nhiên, đây là Tượng do nhà Phật học nổi tiếng ở tiền triều – Hàm
khôngđại
sự
tự mình khai quang, lưu truyền tới nay, là bảo vật vô giá. Ngụy La đối với hành vi phá của của
hắn
đã
tập thành thói quen, lạnh nhạt ra vẻ biết rồi, mặt khác lại chọn ra mấy thứ lễ vật tặng tổ phụ tổ mẫu và phụ thân, còn có vài vị bá mẫu.
Lúc bọn họ tới Phủ
anh
Quốc Công, vừa vặn tới giờ Thìn.
Ngụy La và Triệu Giới
đi
tới nhà trước, liếc mắt
một
cái liền nhìn thấy Lương Ngọc Dung đứng sau lưng Ngụy Thường Dẫn. Ngụy Thường Dẫn vẫn ngồi
trên
xe lăn gỗ như cũ,
thật
ra
hắn
đã
có thể xuống đất
đi
bộ, nhưng thời gian
không
được quá dài, mỗi ngày chỉ nửa canh giờ, việc này giúp đỡ cho quá trình khôi phục. Lương Ngọc Dung mặc áo ngắn tơ lụa màu hồng thêu hoa văn bảo tướng, bên dưới là váy thêu bách điệp,
yêu
kiều như hoa, gò má mềm mại mỉm cười, nàng
đang
cúi đầu
nói
gì đó với Ngụy Thường Dẫn, nghe nha hoàn báo Ngụy La tới, liền ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Ngụy La, cả mặt nàng liền đỏ bừng.
Ngụy La và Triệu Giới hành lễ với các trưởng bối trước, lại lần lượt tặng lễ vật cho mọi người. Tới Lương Ngọc Dung, Ngụy La nhận lấy hộp dài bằng gỗ tử đàn khảm hoa thủy tiên của Thiên Trúc (Ấn Độ) từ trong tay Kim Lũ, ranh mãnh
nói: “Đây là tặng cho Thường Dẫn đại ca và Ngọc Dung tẩu”.
Lương Ngọc Dung nhận lấy hộp, bên trong là pho tượng Quan
âm, mặt nàng đỏ lên, thầm nghĩ muốn trêu ghẹo Ngụy La vài câu, nhưng bởi vì nàng là
cô
dâu mới vào cửa,
không
nên thất lễ trước mặt trưởng bối, chỉ ngấm ngầm liếc Ngụy La
một
cái: “Đa tạ… Ngũ
cô
nãi nãi”.
Ngụy La
nói: “không
cần khách sáo”.
Nhị phu nhân Tống Thị thấy thế, cười cười
nói: “Ngọc Dung và Đại thiếu gia mới thành thân chưa tới hai ngày,
không
cần gấp gáp. Nhưng mà A La
đã
gả cho Tĩnh Vương hơn hai tháng, bụng vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”
không
ngờ tới đề tài này lại chạy đến
trên
người mình, Ngụy La liền lúng túng. Bình thường nàng
khôngcó nghĩ tới vấn đề này, nàng cảm thấy thời gian còn dài, thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Nhưng bây giờ Nhị bá mẫu lại hỏi trước mặt mọi người, khiến nàng trầm ngâm
một
lát, lại
nói: “Con…”
Triệu Giới nắm tay nàng,
nói: “A La còn
nhỏ, sinh con
không
tốt cho thân thể. Con nối dòng cũng
khôngcần sốt ruột, lúc khác lại
nói”.
Nhị phu nhân ngượng ngùng cười
một
tiếng, tất nhiên
không
tiện hỏi thêm gì.
Ngụy La nhìn quanh
một
vòng,
không
thấy bóng dáng Ngụy Thường Hoằng đâu, liền hỏi Ngụy Côn: “Phụ thân, sao Thường Hoằng lại
không
có ở đây?”
Ngụy Côn
nói: “Thường Hoằng
đang
ở nội viện viết câu đối, phụ thân
đã
sai người gọi tới rồi”.
Ngụy La
nói: “Để con
đi
thăm nó
một
chút, rất lâu rồi con cũng
không
đi
lại trong phủ”.
Ngụy Côn
không
ngăn cản. Triệu Giới biết
rõ
A La là
một
người vô cùng bao che khuyết điểm cho đệ đệ,
không
biết sau khi gặp Thường Hoằng, Ngụy La lại
nói
gì,
hắn
nhếch môi,
nói
với Ngụy Côn và
anh
Quốc Công: “Vừa vặn bản vương cũng muốn quan sát
một
chút tiểu cựu tử viết câu đối như thế nào”.
Vì thế,
anh
Quốc Công và Ngụy Côn tất nhiên
không
thể ở lại tiền thính, mọi người cùng
đi
với Triệu Giới.
Vào lễ mừng năm mới,
anh
Quốc Công có thói quen viết câu đối, năm nay vừa vặn đến phiên Ngụy Thường Hoằng và Ngụy Thường Huyền, nhưng Ngụy Thường Huyền là người ham chơi,
không
chịu ngồi yên, viết vài cái đối phó liền
đi
nơi khác chơi rồi, chỉ để lại mình Thường Hoằng ngồi ở nội viện múa bút thành văn. Dưới cây hoa quế, Ngụy Thường Hoằng ngồi sau kiều đầu án sơn đen với cuộn mây vểnh mạ vàng, bên tay xếp mười mấy câu đối dã viết xong, bộ dáng chăm chỉ, tỉ mỉ cẩn thận, động tác viết chữ như nước chảy mây trôi,
thật
là cảnh đẹp ý vui.
Nha đầu mài mực bên cạnh nhìn
hắn
chằm chằm, bộ dáng si ngốc, ngay cả có
một
đám người cùng tới cũng
không
biết.
thật
ra cũng
không
thể trách tiểu nha đầu si mê, qua năm Thường Hoằng liền mười sáu tuổi, đúng là thời điểm thiếu niên trổ mã, thân thể đơn bạc trở nên cao ngất rắn rỏi, ngũ quan cũng dần dần có bộ dáng nam nhân.
hắn
vốn tuấn dật đẹp mắt, bây giờ lại thêm chút mùi vị thành thục, khiến các
cô
nương đối với
hắn
tâm hồn đại loạn, càng đừng
nói
chỉ là
một
tiểu nha hoàn.
Nha hoàn kia thoáng nhìn thấy mấy nhân vật trọng đại tới đây, vội vàng quỳ gối hành lễ
nói: “Nha hoàn bái kiến Quốc Công gia, bái kiến các vị lão gia”.
Ngụy Thường Hoằng để bút lông cừu xuống, đứng lên
nói: “Tổ phụ, phụ thân…” Ánh mắt
hắn
chuyển
đi, nhìn thấy Ngụy La đằng sau, sắc mặt vui mừng cười rộ,
nói: “A La cũng tới?”
Ngụy La
đi
tới bên cạnh
hắn, nhìn nhìn câu đối
hắn
viết, lúc này mới ngẩng đầu
nói: “Ai kêu ngươi
không
chịu tới gặp ta? Ta đành tự mình tìm tới thôi”.
Ngụy Thường Hoằng
nói: “Đệ vốn định viết xong năm mươi câu đối liền
đi
tới tiền thính,
không
nghĩ tỷ tới rồi”.
anh
Quốc Công thấy chỉ có mình
hắn, liền hỏi: “Thường Huyền đâu?”
Ngụy Thường Hoằng
nói: “Bằng hữu của tam ca tới tìm, huynh ấy ra ngoài rồi”.
anh
Quốc Công lắc đầu, giọng
nói
có chút bất mãn: “Đứa
nhỏ
nảy, hơn hai mươi còn thiếu kiên nhẫn như vậy”.
Ngụy Thường Hoằng
không
lên tiếng.
anh
Quốc Công và vài vị lão gia cầm lấy câu đối Ngụy Thường Hoằng viết xem thử, cũng rất hài lòng với câu đối của
hắn,
anh
Quốc Công
nói: “Bút pháp tú dật, mạnh mẽ có lực”.
một
nhà hài hòa vui vẻ
nói
mấy lời,
anh
Quốc Công sợ chậm trễ Triệu Giới, liền đề nghị về tiền thính ngồi
một
lát. Vừa muốn trở về,
trên
hành lang
nhỏ
có
một
tiểu gia hỏa mặc bào tử màu đỏ hồng kích động chạy tới, lao thẳng tới chỗ Ngụy La, ôm cánh tay nàng
nói: “A La tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi, đệ rất nhớ tỷ”.
Tiểu gia hỏa này
không
phải ai khác, chính là Ngụy Thường Di.
Nha hoàn phía sau vội vàng lên trước thỉnh tội,
nói: “Xin Quốc công gia thứ tội, phu nhân thứ tội, Thất Thiếu gia nhất định đòi tới đây…”
Tứ phu nhân
không
trách nàng ta, phất tay
nói: “Lui xuống
đi”.
Ở bên kia Ngụy Thường Di vẫn còn quấn quýt lấy Ngụy La, gương mặt
nhỏ
ngẩng lên hỏi: “A La tỷ tỷ, tỷ về rồi còn
đi
sao?”
Ngụy La gật gật đầu: “Đương nhiên, chạng vạng phải
đi
rồi”.
Ngụy Thường Di bĩu môi, đôi mắt to thất vọng chớp chớp: “không
thể ở thêm vài ngày sao? Từ sau khi tỷ tỷ thành thân, đệ
không
thể tìm tỷ tỷ chơi”.
Tứ phu nhân chỉ có thể khiển trách: “Di Ca nhi, đừng
nói
linh tinh”.
Ngụy Thường Di ôm lấy cánh tay Ngụy La, cũng
không
lay nữa, đôi mắt đen lung liếng đảo
một
vòng, nhìn Triệu Giới trầm mặc đứng bên cạnh. Tuy
hắn
mới mười tuổi, nhưng cũng hiểu đạo lý thành thân lập gia đình, cũng biết người Ngụy La gả là Triệu Giới. Suy nghĩ
một
chút,
hắn
quy củ gọi
một
tiếng: “Chào tỷ phu”.
Triệu Giới cong môi, ừ
một
tiếng.
Tên tiểu tử này thoạt nhìn mặc dù dính người, nhưng hiểu chuyện hơn Ngụy Thường Hoằng nhiều. Tối thiểu
hắn
chưa từng nghe thấy Ngụy Thường Hoằng gọi
hắn
một
tiếng: “Tỷ phu”.
Triệu Giới hiếm khi có chút lòng từ bi
nói: “Nếu đệ nhớ A La tỷ tỷ, lúc nào cũng có thể tới Phủ Tĩnh Vương chơi”.
Ánh mắt Ngụy Thường Di sáng lên, cuống quýt gật đầu: “Cảm ơn tỷ phu”.
Ngụy Thường Hoằng bên cạnh nhìn Ngụy Thường Di
một
cái, nghĩ thầm đúng là chân chó
nhỏ.