Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 13 - Chương 564: Cậu dám đụng vào anh ấy, tôi dám trở mặt với cậu

Những người tới hội quán trước nay đều cần có thẻ thành viên. Giờ này không đông người, cộng thêm việc vị trí mà Kỷ Đông Nham lựa chọn lại tương đối kín, vì thế cảnh tượng nổi nóng đó cùng lắm cũng chỉ bị các nhân viên phục vụ nhìn thấy.

Khi ly rượu vang vỡ tan theo tiếng động, màu đỏ của rượu cũng thấm vào lớp thảm trải sản được đặt làm thủ công.

Các nhân viên phục vụ khu vực này lại không dám bước tới thu dọn đống đổ vỡ. Ở đây, đừng nói chỉ mới có ly rượu, cho dù khách hàng đập bể rất nhiều đồ đạc, chưa được khách cho phép, nhân viên cũng không được tới.

So với sự kích động của Kỷ Đông Nham, Niên Bách Ngạn phút sau bình tĩnh hơn phút trước. Đôi mắt anh tựa một mặt hồ đã đóng băng khi đông về, không có một gợn sóng nào. Đợi cho cơn nóng giận của Kỷ Đông Nham qua đi, anh mới giơ tay gọi người phục vụ tới.

Người phục vụ bước đến, đến thở mạnh cũng không dám.

Niên Bách Ngạn điềm đạm ra lệnh: “Dọn đi!”

“Vâng, thưa anh!” Người phục vụ vội vàng làm theo.

Cả lúc dọn dẹp cũng là một quá trình trầm mặc.

Niên Bách Ngạn không nói. Kỷ Đông Nham cũng lặng thinh, nhưng từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên tư thế đứng trước mặt anh, quan sát Niên Bách Ngạn từ trên xuống dưới.

Chiếc ly bị đập mạnh vào một góc cứng nên tan nát. Rượu đã bắn hết lên thảm trải sàn nên không dễ dọn sạch chút nào. Phải gần mười mấy phút sau, người phục vụ mới tẩy sạch được vết rượu trên thảm rồi đổi một ly rượu mới cho Kỷ Đông Nham một cách vô cùng lịch sự, cuối cùng, lặng lẽ lùi ra một chỗ khác.

“Kỷ Đông Nham! Không phải tôi xem thường cậu. Mà là từ khi được cậu chèo lái cho tới giờ, Kỷ Thị cũng đã tiến hành những cải cách quả quyết, dứt khoát, hơn nữa đang trong xu thế phát triển rất tốt, chứng tỏ cách quản lý công ty của cậu hoàn toàn không có vấn đề gì. Cậu không cần phải kéo tôi vào làm gì cả.” Niên Bách Ngạn khẽ thở dài, gảy gảy tàn thuốc: “Nhưng có một điểm cần phải thừa nhận, cái bệnh hành động theo cảm tính của cậu vẫn chưa sửa được!”

“Mình hành động theo cảm tính thì sao nào?” Kỷ Đông Nham nghiến răng.

Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Phải! Với quyền lực và địa vị của cậu bây giờ, quả thực có quyền để hành động theo cảm tính. Cậu thắng rồi, tôi đã bị cậu đuổi khỏi Tinh Thạch thành công. Thế nên, cách làm theo cảm tính đó coi như cũng là một phương pháp để đánh bại đối thủ.”

“Từ nhỏ bố mình đã cho rằng cậu giỏi hơn mình. Niên Bách Ngạn! Mình muốn xem xem, nếu cậu đứng cùng một sân với mình, đối mặt với cùng một vấn đề thì sẽ làm thế nào! Niên Bách Ngạn! Không phải mình dựa dẫm vào cậu, mà là không phục cậu! Dựa vào đâu mà từ nhỏ việc gì cậu cũng giỏi hơn mình? Vì cớ gì khi xử lý cùng một chuyện, bố thà tin cậu cũng không chịu tin mình? Rốt cuộc mình có điểm nào không bằng cậu, đến nỗi mà cả Tố Diệp cũng chọn cậu chứ không phải mình?”

Nhiệt độ trong ánh mắt Niên Bách Ngạn giảm đi đôi chút. Anh lãnh đạm hỏi: “Có phải tôi có thể hiểu là, cậu đang dồn thù mới lên hận cũ không? Hận cũ là khi xưa chuyện nào cậu cũng không vừa ý, thù mới chính Tố Diệp?”

Kỷ Đông Nham mím môi không nói gì.

“Kỷ Đông Nham! Tôi không muốn tranh giành thứ gì với cậu cả.” Niên Bách Ngạn nhấn mạnh.

“Nhưng thực tế, tất cả mọi thứ đều là của cậu.” Kỷ Đông Nham khẽ nheo mắt lại: “Cậu chạy tới Tinh Thạch đối chọi với mình. Cậu không coi mình là anh em. Rồi cả sự tin tưởng và khen ngợi của bố dành cho cậu nữa. Ông hình như chưa bao giờ khen mình như vậy, bất luận mình có xuất sắc tới đâu đi nữa. Còn cả Văn Giai, con bé cũng tin tưởng cậu như vậy. Nhưng vì tin cậu mà chính cái lý trí của cậu đã hại chết nó. Kết quả thì sao? Tất cả mọi người đều nghĩ là cậu làm đúng! Rốt cuộc Tố Diệp thích thứ gì ở cậu? Cậu vốn dĩ không biết, mình quen cô ấy còn trước cả cậu, mình đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi!”

Niên Bách Ngạn nghe những lời tố cáo của cậu ta, từng chuyện từng chuyện, từng việc từng việc. Cuối cùng, anh ngước lên nói: “Đông Nham à! Hai chúng ta bây giờ đều đã trưởng thành rồi, những việc làm và suy nghĩ trẻ con đã không còn thích hợp nữa. Sự thật chứng minh, cậu đúng là đã thắng tôi, bất luận dùng thủ đoạn hay cách thức gì. Trên đời này không ai quan tâm cậu thành công bằng cách nào, mắt họ chỉ nhìn chằm chằm vào giây phút cậu chiến thắng. Thế nên tôi sẽ không đánh giá hành vi và thủ đoạn của cậu quá đáng thế nào, vì lùi về trước đây, tôi cũng sẽ vì thành công mà bất chấp thủ đoạn. Kỷ Đông Nham! Đây chính là đáp án tôi dành cho cậu!”

Nói tới đây, anh hơi rướn người về phía trước, nhìn vào mắt Kỷ Đông Nham, nói rõ từng chữ: “Đây chính là đáp án tại sao tôi luôn có thể thắng cậu. Không phải cậu không thể thắng tôi mà là cậu không tàn nhẫn bằng tôi. Thế nên, tất cả mọi người đều sẽ chỉ nhìn vào kẻ chiến thắng, bác Kỷ cũng vậy thôi!”

Răng Kỷ Đông Nham nghiến vào nhau ken két, nắm đấm vẫn siết chặt nãy giờ.

“Cậu chẳng qua chỉ muốn chứng minh cậu mạnh hơn tôi mà thôi. Bây giờ, cậu thành công rồi!” Anh nói tiếp sau đó cầm chai rượu lên, từ từ đổ một ít rượu vào cốc của mình rồi giơ về phía Kỷ Đông Nham: “Tôi… chịu thua!”

Kỷ Đông Nham nhìn anh chằm chằm.

Nhưng Niên Bách Ngạn không vội uống ngay, vẫn giữ nguyên động tác hơi nghiêng ly rượu, kiên nhẫn đợi Kỷ Đông Nham nâng ly lên.

“Rốt cuộc Tinh Thạch có cái gì tốt đẹp?” Kỷ Đông Nham bất ngờ hỏi.

“Không có gì tốt đẹp, chỉ vì trong đó có thứ thuộc về nhà họ Niên!” Niên Bách Ngạn hờ hững đáp.

Kỷ Đông Nham hoài nghi: “Còn chuyện gì mình không biết phải không?”

“Không! Tôi không giấu cậu chuyện gì cả!”

Kỷ Đông Nham giơ tay, cọ nhẹ vào mép ly rượu, rất lâu sau mới cười khẩy: “Niên Bách Ngạn! Nếu cậu đã không muốn kết thành liên minh với mình vậy thì mình chỉ còn cách tự đi tìm nguyên nhân thôi!”

“Cậu định làm gì?”

Kỷ Đông Nham thấy anh từ đầu tới cuối không thay đổi sắc mặt ngược lại bỗng thoải mái hơn. Anh ta cười nhẹ, dựa người ra sau: “Những gì cậu quan tâm, mình đều muốn tìm hiểu cho ra ngọn ra ngành. Dĩ nhiên, ngoại trừ Tố Diệp, mình chỉ hy vọng cô ấy được hạnh phúc thôi. Nhưng, trong Tinh Thạch rốt cuộc chứa đựng bí mật gì khiến cậu quyết phải ở lại đó thì mình rất muốn biết.”

“Cậu muốn động vào Tinh Thạch?” Niên Bách Ngạn nhíu mày.

Kỷ Đông Nham hừ một tiếng: “Cậu không còn ở đó, Tinh Thạch chỉ còn là một đống cát rời. Dựa vào đám cổ đông đó ư? Hay là dựa vào Diệp Uyên? Đừng có ngây thơ! Niên Bách Ngạn! Thật ra cậu cũng biết rõ mà, Tinh Thạch đã lên sàn thì như con cá trong đầm lầy. Một khi đánh mất chủ kiến, nó chỉ còn nước bị những con cá lớn hơn nuốt trọn. Các cổ đông trong Tinh Thạch đã chia rẽ, bất đồng từ lâu. Ai cũng chỉ chăm chăm vì lợi ích của mình. Cậu cũng biết rõ điều này, thế nên vừa ngồi vững lên ghế tổng giám đốc đã lập tức thay thế dần dần. Đáng tiếc, thế lực của nhà họ Diệp đã ăn sâu bén rễ, cậu muốn động vào đám nguyên lão, muốn làm một Ung Chính cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Giờ cậu đi rồi, Diệp Uyên lại không phải là người giỏi chuyện này, việc Tinh Thạch bị người ta thu mua cũng là chuyện bình thường thôi.”

Ánh mắt Niên Bách Ngạn lạnh hẳn đi. Anh nói với giọng cảnh cáo: “Kỷ Đông Nham! Cậu dám động vào Diệp Uyên, tôi sẽ trở mặt hoàn toàn với cậu!”

Cất nụ cười bên khóe môi đi, sắc mặt Kỷ Đông Nham cũng trở nên cứng ngắc. Anh ta nhìn Niên Bách Ngạn trân trân, rất lâu sau mới nói: “Suýt nữa thì mình quên mất, bây giờ Diệp Uyên cũng coi như người nhà của cậu. Ha, thật là nực cười!”

Niên Bách Ngạn không nói tiếp nữa. Khi anh đứng lên, giọng nói đã trở lại vẻ điềm nhiên thường thấy: “Nếu cậu vẫn coi tôi là anh em, vậy thì tôi xin cậu, tha cho Tinh Thạch một lần!”

“Có cần mình tìm giúp Diệp Uyên một CEO nữa không đây?” Kỷ Đông Nham chế giễu.

Niên Bách Ngạn khẽ nhếch môi.

Khi anh quay người định rời khỏi đó, Kỷ Đông Nham cất cao giọng.

“Niên Bách Ngạn!”

Niên Bách Ngạn dừng bước, quay đầu nhìn anh ta.

Kỷ Đông Nham uể oải đứng dậy, nhìn về phía anh rồi lên tiếng với thái độ rõ ràng rất lấy làm xấu hổ: “Mình vẫn quen với hình ảnh của cậu trong bộ áo vest và cà vạt hơn. Hình tượng của cậu bây giờ, đúng là nhảm nhí hết sức!”

Niên Bách Ngạn không ngờ anh ta lại nói vậy. Anh hơi sững người rồi cúi nhìn thứ mình đang mặc.

Một chiếc áo khỉ miệng rộng màu đỏ cùng một chiếc quần bò đơn giản.

Quả thực không phải phong cách của anh.

“Con người luôn phải học cách thích ứng!” Anh vẫn buông câu này để giữ thể diện cho mình, sau đó quay người bỏ đi.

“Có lúc, những việc thích ứng vô nghĩa chính là ngu ngốc!” Kỷ Đông Nham giận dữ nói câu ấy sau lưng anh…

Niên Bách Ngạn bắt taxi về nhà.

Xe đi thẳng về phía trước.

Có khoảng mười mấy phút, Niên Bách Ngạn cứ cảm thấy có đôi mắt đang nhìn mình không rời. Anh ngước lên, bắt gặp ánh mắt của người tài xế. Người tài xế có phần ngượng ngập rồi cười trừ.

“Có chuyện gì sao?” Niên Bách Ngạn hỏi thẳng.

“À không có gì! Tôi chỉ muốn nói, con gái tôi cũng rất thích mặc áo khỉ miệng rộng.” Người tài xế thật thà nói.

Niên Bách Ngạn há hốc miệng hỏi: “Con gái anh mấy tuổi rồi?”

“Hì, mới 10 tuổi.” Nét mặt người tài xế rạng ngời hạnh phúc.

Niên Bách Ngạn câm nín.

Đúng thế! Anh đã bị Tố Diệp kiên quyết bắt mặc một bộ quần áo gần giống thời trang của con nít mười tuổi.

Cũng khó trách Kỷ Đông Nham nói không quen mắt. Đến cả anh cũng cảm thấy mình kỳ quặc vô cùng.

Bác tài không nói gì nữa. Rõ ràng là một bộ quần áo khỉ miệng rộng chẳng đủ làm một đề tài để tiếp tục tán gẫu lan man. Thế nên, sau khi trong xe nặng nề một lúc, bác tài bèn bật đài phát thanh. Một điệu nhạc nhẹ nhàng lấp đầy khoang xe.

Nhưng Niên Bách Ngạn thì chìm dần vào trầm tư.

Những tòa nhà hai bên đường vội vàng chạy về phía sau, nhanh như bước chân của thời gian.

...

Đó là thời họ vẫn còn đi học thì phải.

Lúc ấy Kỷ Đông Nham ưng ý một chiếc xe vì nó được thiết kế với kiểu dáng và những tính năng hoàn toàn mới, giá cũng vô cùng đắt đỏ. Có thể nhận ra Kỷ Đông Nham thật sự rất thích chiếc xe ấy, lúc đó đã kéo anh tới showroom xem mấy lần liền. Cuối cùng, Kỷ Đông Nham lấy hết dũng khí, về xin bác Kỷ tiền mua xe. Đối với Kỷ Đông Nham thì đây quả là một việc rất khó mở lời.

Bác Kỷ không cho tiền một cách thoải mái như bố anh mà nói với Kỷ Đông Nham: Với tư cách là bố con, bố có nghĩa vụ nuôi dưỡng và giáo dục con. Nhưng là người thừa kế tập đoàn trong tương lai, con chỉ biết một mực tới xin tiền người khác hay sao?

Kỷ Đông Nham nghe xong không còn mặt mũi gì nữa, quay đầu đi khỏi nhà.

Sau đó, có một lần đang lên lớp, Kỷ Đông Nham kể với anh chuyện ấy với vẻ đầy căm phẫn. Lúc ấy, tới kỳ nghỉ hè, anh còn phải vội tới Nam Phi, học kỹ thuật mài kim cương cùng thầy. Anh bèn đề nghị với Kỷ Đông Nham, hay là kỳ nghỉ hè đó cậu ấy cùng anh tới Nam Phi. Chưa biết chừng bác Kỷ thấy cậu ấy chịu khó chịu cực như vậy sẽ vui mừng mà giúp cậu ấy mua xe.

Nhưng Kỷ Đông Nham lại lắc đầu nói tới kỳ nghỉ hè cậu ấy còn phải tới công ty thực tập.

Cả hai cùng trầm tư suy nghĩ, sau đó Niên Bách Ngạn nói: Nếu thật sự không được thì cậu coi như vay tiền của bố.

Kỷ Đông Nham suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn lặng im.

Lại mấy ngày nữa trôi qua, Kỷ Đông Nham rất ủ dột, chạy tới nói với Niên Bách Ngạn: Chiếc xe đó bị người ta đặt mất rồi. Nó là loại xe có số lượng hạn chế, khó đặt tiếp lắm.

Niên Bách Ngạn an ủi: Sau này lại có mẫu xe đẹp hơn mà!

Kỷ Đông Nham rất buồn.

Chuyện này lắng xuống chưa được mấy ngày thì khi anh và Kỷ Đông Nham đang ăn cơm trong căng tin, bác Kỷ bỗng xuất hiện, ngồi trước mặt bọn họ. Kỷ Đông Nham nhớ tới chiếc xe kia, bèn mặc kệ bố. Chỉ có Niên Bách Ngạn là lễ phép chào hỏi.

Hai đứa cần phải rút ra bài học trong chuyện này. Đây là câu đầu tiên bố của Kỷ Đông Nham nói sau khi ngồi xuống.

Cả anh và Kỷ Đông Nham đều chẳng hiểu gì, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Bác Kỷ nói thẳng vào trọng điểm: Hai đứa muốn có được thứ mình thích thì trước hết phải bảo đảm rằng mình có thực lực đạt được và sở hữu nó. Khi hai đứa chưa có được thực lực này, thì chỉ có thể giương mắt nhìn người khác giành mất thứ mà mình thích. Rất đơn giản, hai đứa phải trở thành người giỏi giang đó mới có khả năng giành được thứ gì mình ưng ý.

Một câu nói như khơi dậy lòng người.

Chí ít thì nó đã thức tỉnh Niên Bách Ngạn.

Bố của Kỷ Đông Nham lấy ra một tập tài liệu rồi đặt trước mặt Kỷ Đông Nham: Đây là sản phẩm Kỷ Thị đã ứ đọng nửa năm nay. Nói thật là chất lượng của đá quý cũng không được tốt lắm thế nên đó cũng là nguyên nhân tạo ra hàng tồn. Nếu con có bản lĩnh bán được số hàng này đi, ký được hợp đồng thành công, bố bảo đảm, con sẽ được lái chiếc xe đó.

Kỷ Đông Nham nghi hoặc, cầm lấy tập tài liệu, mở ra xem rồi nhíu mày.

Niên Bách Ngạn cũng liếc qua.

Thiết kế của sản phẩm rất quê mùa, không dễ bán.

Bố của Kỷ Đông Nham cũng chỉ định cho cậu ấy một đối tác: Nhất định phải ký được hợp đồng với nhà đó.

Như vậy lại càng làm khó Kỷ Đông Nham.

Vượt qua được khó khăn mới có thể trở thành người thành công chính là đạo lý trên thương trường, Bác Kỷ chân thành khuyên nhủ.

Kỷ Đông Nham gấp tài liệu lại rồi hỏi: Nếu con bán được, bố sẽ đặt cho con chiếc xe từ nước ngoài?

Nhưng bác Kỷ lại lắc đầu.

Khiến cả Niên Bách Ngạn cũng không hiểu.

Bố của Kỷ Đông Nham nhìn hai người họ: Bán được số hàng này, hai đứa sẽ có một số tiền không nhỏ. Hai đứa hoàn toàn có thể dùng nó để đặt xe. Hai đứa phải ghi nhớ, trên đời này, ngày nào mình có năng lực thì người khác sẽ vây xung quanh mình.

Sau khi bác Kỷ đi khỏi, Niên Bách Ngạn đã suy nghĩ rất lâu.

Bán hàng thế nào đã trở thành nan đề của Kỷ Đông Nham.

Thậm chí nửa đêm nửa hôm, cậu ấy không chịu ngủ, ôm theo một chồng tài liệu về sản phẩm dồn đống lên giường của Niên Bách Ngạn. Mặc kệ Niên Bách Ngạn đã díp cả mắt lại, cậu ấy vẫn lôi anh ra khỏi chăn một cách rất không nể tình, rồi cùng anh nghĩ cách.

Khoảng thời gian đó, Niên Bách Ngạn sắp phát điên vì Kỷ Đông Nham.

Quan trọng hơn cả là, ban ngày vì bận học không có thời gian, Kỷ Đông Nham toàn mò tới tìm anh vào lúc đêm hôm. Thời đó ký túc xá sắp xếp cho mỗi người một phòng để bảo đảm cho sinh viên có đủ thời gian nghỉ ngơi. Nhưng lần nào các bạn học khác tới tìm Niên Bách Ngạn thảo luận bài vở là lại thấy Kỷ Đông Nham nằm thẳng cẳng trên giường của Niên Bách Ngạn.

Lâu dần, mọi người đều cười Niên Bách Ngạn thích con trai.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Kỷ Đông Nham là người thích chơi bời nổi tiếng. Lúc còn học đại học, bạn gái thay mới liên tục. Ngắn thì là ba ngày mà lâu hơn thì là ba tháng, tốc độ như thay quần áo. Nhưng Niên Bách Ngạn thì khác. Xung quanh anh không thiếu những cô bạn bám riết nhưng từ đầu tới cuối không thấy anh có tin đồn. Nói cách khác, anh chưa từng có bạn gái. Điều này khiến người ta thấy khó hiểu, thế nên mới truyền nhau lời đồn ấy.

Đương nhiên, mọi người cũng chỉ đùa nghịch cho vui. Chẳng ai coi họ là hai người đồng tính thực sự. Mọi người chỉ không hiểu, tại sao Niên Bách Ngạn không có bạn gái mà thôi.

Trong mắt mọi người, hình như ngoại trừ Văn Giai hay nói cười vui vẻ với anh ra, thì anh rất ít tiếp xúc với phái nữ.

Chỉ có mình Niên Bách Ngạn biết rõ.

Thời gian của anh quá ít ỏi, ít ỏi tới mức chẳng còn sức đâu đi hẹn hò. Hơn nữa, anh cảm thấy bác Kỷ nói rất đúng. Khi bạn có khả năng để lựa chọn thì hãy lựa chọn, vậy thì hiệu quả chắc chắn sẽ được như bạn dự liệu. Niên Bách Ngạn cảm thấy, điều này đúng với cả chuyện tình cảm.

Vì chiếc xe đó, xem ra Kỷ Đông Nham đã dốc hết sức mình.

Lúc đó, cậu ấy cũng không có thời gian chăm sóc bạn gái, vì thế cô ta đã đề nghị chia tay. Kỷ Đông Nham từ sáng tới tối vô tâm vô tính. Niên Bách Ngạn còn phải nhắc nhở cậu ta: Này! Bạn gái cậu đi hẹn hò với nam sinh bên khoa Tài chính rồi đấy.

Không phải anh nhiều chuyện, mà là sau giờ tự học, vô tình bắt gặp cảnh ấy.

Kỷ Đông Nham chẳng hề bực bội, chỉ nói với giọng thờ ơ: Cô ta làm sao quan trọng bằng xe.

Phải, không quan trọng bằng xe.

Đó là vì lúc ấy Kỷ Đông Nham chưa gặp được tình yêu.



Người tài xế bất ngờ phanh gấp.

Khiến Niên Bách Ngạn bước ra khỏi ký ức.

Một chiếc xe sượt qua bên cạnh. Người tài xế hạ cửa xe xuống, tức giận quát lên: “Mày muốn ăn đấm phải không? Đ.m!”

Có lẽ sợ làm kinh động tới khách, người tài xế lại phải giải thích với Niên Bách Ngạn: “Ra đường quốc lộ, từ đó là “sát thủ”!”

Niên Bách Ngạn không thể hiện quá nhiều biểu cảm. Anh chỉ khẽ dặn dò: “Không cần vội, an toàn là quan trọng nhất!”

Người tài xế gật đầu.

Niên Bách Ngạn nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt anh hệt như vầng mây nơi chân trời, nhạt nhòa vô cùng.



Anh cảm thấy nếu ban đầu Kỷ Đông Nham gặp Tố Diệp, có lẽ trong lòng cậu ấy, xe đã không còn quan trọng như thế.

Nghĩ tới đây, tâm trạng Niên Bách Ngạn chợt buồn phiền.

Cảm giác này cực kỳ tồi tệ.

Nó giống như khi anh phát hiện em trai mình luôn để ý tới Tố Diệp vậy.

Nó khiến anh buồn rầu.

Có phải anh nên cảm thấy may mắn không. Chí ít thì trong những năm tháng ấy, Tố Diệp không xuất hiện.

Bán được chỗ hàng đó, Kỷ Đông Nham có thể được lái con xe mình thích.

Thế nên, Niên Bách Ngạn đã trở thành tòng phạm.

Anh của khi ấy không trầm ổn, điềm đạm như bây giờ. Tuy tính cách có chín chắn hơn Kỷ Đông Nham một chút, nhưng dã tâm và sự sắc sảo luôn thể hiện ra ngoài. Sau mấy lần vấp phải khó khăn, Kỷ Đông Nham cũng nản chí, định bỏ cuộc. Nhưng Niên Bách Ngạn khuyên cậu ấy, vẫn còn cách, đừng vội nản lòng.

Niên Bách Ngạn nghĩ cách giúp cậu ấy.

Anh nghĩ cả ngày lẫn đêm, có mấy lần còn nằm mơ thấy cảnh tượng mình bán được chỗ hàng đó.

Anh phát hiện ra chất lượng của sản phẩm tuy không ổn lắm, nhưng cũng không thể coi là đồ vất đi. Chỉ có thể nói rằng nó phù hợp với những người tiêu dùng bình dân, cộng với một thiết kế xoàng xĩnh nên muốn bán với giá cao quả thực là chuyện trên trời.

Niên Bách Ngạn đề nghị, bảo Kỷ Đông Nham tới showroom lấy một mẫu thiết kế đẹp tới xem thử.

Kỷ Đông Nham không hiểu anh định làm gì, nhưng vẫn làm theo. Sau đó, Niên Bách Ngạn hẹn tổng giám đốc bộ phận mua bán của công ty đó ra, thứ đưa cho ông ta xem lại chính là mẫu thiết kế lấy trong showroom.

Kỷ Đông Nham kinh ngạc nói Niên Bách Ngạn làm vậy là bịp bợm, lừa đảo.

Niên Bách Ngạn nói với cậu ấy: Cậu muốn bán được hàng, có lúc nhất định phải dùng một số thủ đoạn mới được.

Kỷ Đông Nham cắn răng hỏi anh rốt cuộc định làm gì.

Niên Bách Ngạn khẽ đáp: Mình giúp cậu mua xe!

Kỷ Đông Nham chẳng hiểu anh đang ngầm tính toán chuyện gì, chỉ còn biết nhíu mày chờ đợi hành động tiếp theo của anh...