Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 13 - Chương 563: Không thích hợp ăn chung một bát cơm

Không phải ngày nào cũng được rảnh rang.

Tố Diệp biết rất rõ, một người đàn ông như Niên Bách Ngạn không thể nào yên ổn ở nhà để hưởng thụ cuộc sống. Sức lực của anh, ý chí chiến đấu của anh không thể dùng vào những khu chợ hoa lá chim cá mà phải ngoài kia, trong một thương trường lộng lẫy mà tàn khốc.

Thật ra, cô rất mong Niên Bách Ngạn có thể ở nhà một khoảng thời gian. Cho dù anh không làm gì cả, cô cảm thấy tiền của họ cũng đủ tiêu rồi. Cuộc sống trước nay không thể hiện ra bằng sự xa xỉ mà một cuộc sống bình thường, giản dị mới càng hiện thực.

Tuy rằng hôm đó Niên Bách Ngạn đã đồng ý với cô cho họ mấy ngày thảnh thơi nhưng anh chỉ cần mở máy là di động sẽ kêu tới tấp. Mức độ bận rộn còn nhiều hơn cả khi đi làm.

Mặc dù anh đang bị điều tra nhưng chuyện đó không thể che lấp giá trị của anh.

Giá trị bên ngoài.

Có rất nhiều công ty muốn mời anh về, cả ở trong nước lẫn ngoài nước.

Có thể nói, Niên Bách Ngạn chính là một con mồi. Thậm chí mấy công ty săn người quốc tế kiểu lớn cũng nhằm vào anh.

Tố Diệp không thể không cảm khái, sức mạnh của xã hội Internet bây giờ thật là đáng sợ.

Sau khi Niên Bách Ngạn nhận xong cuộc điện thoại thứ 10 trong vòng buổi sáng hôm nay, Tố Diệp bước tới, chống nạnh lườm anh. Anh bị cô nhìn đến nỗi cả da gà, cười hì hì.

“Hôm nay anh đã hứa sẽ đi xem phim cùng em mà! Bộ phim em thích sắp ngừng chiếu rồi!” Tố Diệp bực bội lầm rầm.

“Xem chứ! Chúng ta chắc chắn sẽ đi xem, anh đâu có nuốt lời.” Niên Bách Ngạn vội vàng đặt điện thoại sang một bên.

Tố Diệp bực mình chỉ vào anh: “Nhưng anh xem anh đi, giờ còn chưa thay quần áo!”

“Được, được, được! Anh thay ngay đây!” Niên Bách Ngạn là điển hình cho mẫu người chồng ba phải.

Anh đứng dậy, nhưng lại bị Tố Diệp gọi giật lại.

Anh quay đầu.

“Không phải anh quên mất là mình còn chưa tắm đấy chứ? Mặt còn chưa rửa kia kìa, định cứ thế mặc quần áo đi chơi sao?” Tố Diệp tức đến nỗi chỉ muốn giật tóc.

Niên Bách Ngạn lập tức giơ tay đầu hàng: “Anh làm ngay đây! Đợi anh mười phút, à không, năm phút là được!”

Tố Diệp nghiến răng: “Niên Bách Ngạn! Trong vòng năm phút mà anh không xong xuôi là anh chết chắc đấy!”

Niên Bách Ngạn nhanh chóng tranh thủ từng giây từng phút.

Tố Diệp ngồi sụp xuống sofa, lắc đầu ngao ngán.

Chuyện đi xem phim họ đã bàn bạc xong xuôi từ tối qua. Họ không muốn tới rạp vào những lúc đông người. Thế nên cô đã đề nghị sáng nay đi xem, rồi tìm một nhà hàng có món ngon để ăn trưa. Buổi chiều họ có thể đi dạo lung tung. Ngoài ra, cô còn muốn thay bàn trang điểm. Niên Bách Ngạn cũng đã đồng ý sẽ cùng cô tới mấy cửa hàng đồ gia dụng.

Một ngày tươi đẹp biết bao.

Không gấp gáp, không bực bội, ấm áp và chân thực.

Mới sáng sớm, Tố Diệp đã tỉnh dậy.

Niên Bách Ngạn vẫn giữ nguyên thói quen dậy sớm, vòng tới khu thành cũ mua sữa đậu và quẩy nóng trở về. Lúc ăn sáng, Niên Bách Ngạn bắt đầu hành động nhận điện thoại. Cả một bữa ăn cũng chẳng được ngon miệng. Tố Diệp chỉ muốn giật lấy cái di động của anh, ngậm vào trong bát sữa đậu.

Điện thoại sáng sớm đúng là đại họa, cuốn bay cả một buổi sáng.

Đến nỗi mà khi Tố Diệp đã ăn vận xong xuôi rồi, anh vẫn còn đang nghe điện thoại.

Cả buổi chỉ độc nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Năm phút, không hơn không kém.

Niên Bách Ngạn ra ngoài thật.

Giờ là mùa hè, anh ăn mặc rất thoải mái, nhưng trông vẫn có vẻ không mấy nhẹ nhàng. Tố Diệp buồn rầu. Sao trông anh mặc quần áo đi chơi mà cũng nghiêm túc thế nhỉ?

“Niên Bách Ngạn! Hay là anh mặc thử bộ quần áo khỉ miệng rộng đi?” Cô đột nhiên nghĩ ra.

Làm anh ngẩn người.

“Cái gì mà khỉ miệng rộng?”

Tố Diệp vội vàng cầm di động lên, bật ra một hình ảnh khỉ miệng rộng, đưa cho Niên Bách Ngạn: “Anh xem, chính là thương hiệu này, tập trung vào quần áo đi chơi!”

Niên Bách Ngạn vừa liếc nhìn, đầu tóc đã dựng đứng cả lên.

“… Cái này, không hợp với anh lắm!”

“Không bắt anh mặc siêu nhí Astro đã là tử tế lắm rồi!” Tố Diệp tươi cười vỗ vai Niên Bách Ngạn: “Quyết định như vậy nhé, lát nữa chúng ta sẽ mua riêng một bộ đồ đôi để mặc.”

Mặt Niên Bách Ngạn hơi méo đi.

Hai người lại dọn dẹp qua loa một lát. Vừa định đi ra ngoài thì chuông cửa vang lên.

“Có phải Bách Tiêu không?” Tố Diệp hoài nghi. Thằng nhóc này mấy hôm nay cứ kêu gào sắp về Thượng Hải tập trung huấn luyện, chắc là tới chào tạm biệt.

Bước tới nhìn màn hình hiển thị, cô bàng hoàng, quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn bước lên nhìn vào rồi quay sang Tố Diệp với vẻ khó xử.

“Ai vậy?” Tố Diệp nghi hoặc.

Niên Bách Ngạn thở dài: “Ông Wilson, chủ tịch tập đoàn LAU.”

Tố Diệp trợn tròn mắt, lo lắng hỏi: “Sao lại tìm tới tận nhà?”

“Trước đây ông ấy đã tìm anh rất nhiều lần rồi.” Nói rồi, Niên Bách Ngạn nhấn nút mở cửa.

Tố Diệp bất ngờ giữ tay anh lại: “Chúng ta sắp đi chơi rồi!”

“Anh biết, nhưng ông Wilson từ xa tới đây, em không thể đuổi ông ấy về chứ?” Niên Bách Ngạn dịu giọng an ủi.

Tố Diệp buồn bã buông tay.

Chẳng mấy chốc, khách đã vào nhà.

Khi mở cửa, Tố Diệp cũng bày ra một nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng thì đang chửi thầm cái ông già hơi hói đang đứng trước mặt mình.

Sau khi chào hỏi, hai người họ đi vào phòng sách.

Cụ thể họ nói chuyện gì thì Tố Diệp dùng đầu ngón chân cũng biết.

Cô từng nghe nói tới danh tiếng của tập đoàn LAU. Đây là tập đoàn đứng trong top 500 tập đoàn hàng đầu thế giới, một vương quốc đồ cao cấp nổi tiếng. Trụ sở của nó đặt tại Pari và cũng có các trụ sở đặt tại các thành phố đô thị loại I trọng điểm trên thế giới. Mà ông già vừa đi vào phòng sách cùng Niên Bách Ngạn cũng đã nhiều lần được lọt vào top trong bảng xếp hàng những ông trùm trên thế giới, là một nhân vật không thể xem thường.

Ông ta lặn lội đường sá xa xôi tới tận Bắc Kinh, chắc chắn là muốn ký hợp đồng với Niên Bách Ngạn.

Nghĩ vậy, Tố Diệp thở dài. Cô giơ tay lên xem đồng hồ. Xong, suất chiếu lúc 10 giờ sáng thế là hết hy vọng!

Tuy rằng hụt hẫng nhưng đạo làm vợ thì vẫn phải tuân thủ. Cô đứng dậy, chuẩn bị trà nước, hoa quả cùng mấy loại điểm tâm rồi mang vào phòng sách.

Ông Wilson lại đứng dậy với vẻ áy náy, liên tục cảm ơn, ngược lại càng khiến Tố Diệp thêm ngượng ngập.

Khi ra tới cửa, cô nghe thấy ông Wilson nói với Niên Bách Ngạn bằng thứ tiếng Trung không mấy thuần thục: “Niên! Đây đã là lần thứ sáu tôi đích thân bay sang đây mời cậu gia nhập rồi. Năm nay tôi 65 tuổi, cậu phải thông cảm cho tấm lòng quý trọng nhân tài của một ông già như tôi chứ.”

Tố Diệp lè lưỡi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Trời đất ơi! Lần thứ sáu rồi…

Ai mà rầm rộ tới mời cô như thế, đừng nói là sáu lần, một lần cô đã gật đầu rồi.

Hai người họ nói chuyện một mạch mất hơn hai tiếng đồng hồ.

Sau khi tiễn ông Wilson ra về, kim giờ đã chỉ tới một rưỡi.

Tố Diệp không nhịn được nữa. Sau khi Niên Bách Ngạn tiễn khách xong quay lại, cô đẩy anh xuống sofa, ngồi lên chân anh. Niên Bách Ngạn bật cười hỏi: “Sao thế?”

“Anh lại còn hỏi? Anh nhìn đồng hồ đi!” Tố Diệp tức giận lay lay đầu anh.

Trong lúc bị lắc, Niên Bách Ngạn đã thấp thoáng nhìn được giờ.

Anh ôm chặt lấy eo cô, dỗ dành: “Thế chiều chúng ta đi xem, ăn cơm đã.”

“Buổi chiều đông người lắm. Hôm nay rạp chiếu phim Phụ nữ được giảm giá 50%, chắc chắn là đông nghịt luôn.” Tố Diệp đau khổ tố cáo.

“Thế thì đổi sang rạp khác. Bắc Kinh nhiều rạp chiếu phim lắm mà.” Niên Bách Ngạn không cho đó là chuyện lớn.

“Nhưng em xem ở đó quen rồi, hơn nữa hiệu ứng ở đó là tuyệt nhất.” Tố Diệp nhăn nhó.

Niên Bách Ngạn trầm ngâm giây lát để nghĩ cách: “Đông cũng không sao, dù sao thì chúng ta cũng vào phòng VIP, không ai chen lấn với em!”

“Phòng VIP ngoài cái phục vụ tốt cũng chẳng hơn được gì. Cả căn phòng rộng thênh thang như thế chỉ có mình mình làm sao mà thích được?”

Niên Bách Ngạn khó xử: “Khó chiều thật đấy!”

Gương mặt anh một giây sau bị Tố Diệp nâng lên. Cô quắc mắt: “Này Niên Bách Ngạn! Có phải anh cố tình không? Anh vốn dĩ không muốn đi xem phim với em, đúng không?”

“Anh thật sự không nghĩ vậy. Tuy là anh quả thực không thích đi xem mấy bộ phim tình cảm cho lắm.” Đã có một lần anh cùng Tố Diệp đi xem một bộ phim tình cảm, hình như lại còn là bi kịch. Cả một phòng chiếu rưng rức tiếng khóc. Tố Diệp thì còn khoa trương hơn, gần như khóc ngã vào lòng anh, bỏng ngô rơi vãi khắp đất cũng mặc kệ.

Lúc đó anh cũng đã cố gắng hết sức để hòa mình vào cảm xúc của bộ phim, cố gắng nghĩ tới mấy chuyện bi thảm để phối hợp với tâm trạng của Tố Diệp nhưng thật lòng là anh xem không nổi.

Bảo anh đi xem mấy bộ phim đó điều anh nghĩ tới đầu tiên là bộ phim này do công ty nào đầu tư, công ty nào phát hành, nhà tài trợ là ai, khi công chiếu sẽ thu lại được lợi nhuận lớn đến đâu?

Vì anh cũng từng đầu tư vào phim ảnh thế nên tự nhiên cũng sẽ liên tưởng tới mấy thứ này.

Sau khi ra khỏi rạp, Tố Diệp vẫn còn huyên thuyên không ngừng về cảm xúc sau khi xem. Từ đầu tới cuối anh chỉ im lặng, cùng lắm là mỉm cười góp vui, nếu không nhất định sẽ bại lộ chân tướng là anh chẳng biết phim nó nói về cái gì.

Tố Diệp chỉ muốn véo cho cái mặt anh biến hình luôn: “Thế nào? Nói thật rồi chứ gì? Biết ngay là anh không thích xem!”

Niên Bách Ngạn nhẫn nại dỗ dành: “Anh đi cùng em không được à?”

“Thôi, em cũng không ép anh!” Tố Diệp không muốn làm khó dễ người ta.

“Ông già đó khiến anh động lòng chưa?” Cô hỏi về chuyện chính.

Hiếm khi Niên Bách Ngạn hài hước được một lần: “Anh chỉ hứng thú với phụ nữ thôi!”

“Đáng ghét!” Tố Diệp bấu anh một cái: “Em nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!”

“Nếu anh mà đồng ý là phải sang Ý hai năm.” Niên Bách Ngạn nhìn cô.

“Có được đưa theo người nhà không?” Cô hớn hở hỏi.

Niên Bách Ngạn giả vờ suy nghĩ rồi nói: “Không được!”

“Thế thì không được đi!” Tố Diệp ôm cổ anh: “Nước ngoài nhiều gái Tây xinh như thế lại còn nhiệt tình như lửa. Anh mà đi, chắc chắn sẽ có vô số cô nhào vào lòng anh.”

Câu ấy làm Niên Bách Ngạn dở khóc dở cười. Anh trêu cô: “Em đánh giá quá cao thể lực của chồng em rồi đấy. Mới một em gái Trung Quốc như em đã rút cạn của anh rồi!”

Tố Diệp bĩu môi: “Cứ làm như mình oan ức lắm không bằng! Tóm lại… không được đi!”

“Được!” Rất bất ngờ, anh trả lời đầy kiên quyết.

Lần này tới lượt Tố Diệp ngỡ ngàng. Cô sững người sau đó chần chừ hỏi: “Anh không đi nữa?”

Niên Bách Ngạn gật đầu.

Tố Diệp thấy thế vội xua tay: “Không, không, không! Thật ra vừa rồi em đùa thôi. Anh đi đi.” Tuy rằng cô rất muốn được cùng anh sống những ngày tháng nhàn hạ nhưng không có nghĩa cô thật sự phản đối việc anh ra ngoài phát triển. Anh là đàn ông mà, còn là một người đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng, gia đình sao có thể trói chân anh?

Nhưng Niên Bách Ngạn lại mỉm cười, ôm lấy cô: “Anh từ chối rồi!”

“Tại sao vậy?” Xem ra là không liên quan tới cô.

Niên Bách Ngạn cười: “Một là bây giờ anh đang gặp rắc rối với mấy chuyện pháp lý, cảnh sát sẽ gọi anh bất kỳ lúc nào. Thân phận này không thích hợp lập tức nhận chức ở một công ty khác ngay. Hai là bây giờ anh cũng không được xuất cảnh. Quan trọng hơn cả là anh chỉ thích chuyên tâm làm kim cương. Các loại hàng cao cấp của tập đoàn LAU quá nhiều, mà kim cương lại không phải là thứ chủ chốt. Thế nên, anh không có hứng thú!”

Tố Diệp mở to mắt, chỉ vào mũi mình: “Em này, em này! Niên Bách Ngạn! Em thích đồ xa xỉ. Anh đi rồi em sẽ có rất nhiều phúc lợi.”

Niên Bách Ngạn phì cười: “Em muốn gì anh mua cho em là được rồi, thường ngày thiếu của em cái gì rồi?”

Tố Diệp nghe mà sướиɠ rơn: “Thì em thấy, chiếm được chút lợi vẫn thích hơn.”

Niên Bách Ngạn véo mũi cô, cực kỳ cưng chiều.

“À đúng rồi! Ông già ấy bảo anh làm gì vậy?” Tố Diệp chợt nhớ ra bèn hỏi.

Niên Bách Ngạn nói: “Giám đốc hành chính khu vực châu Âu. Hai năm sau sẽ kết nạp anh vào hội đồng quản trị tổng bộ của tập đoàn.”

Tố Diệp há hốc miệng, giơ ngón tay lên tính rồi kinh ngạc: “Tất cả các quốc gia ở châu Âu?”

Niên Bách Ngạn gật đầu.

“Hơn… Hơn bốn mươi nước mà…” Tố Diệp lắp bắp.

“Chỉ những thành phố trọng điểm thôi. Không phải quốc gia nào cũng có LAU.” Niên Bách Ngạn sửa chữa.

“Vậy cũng đủ để anh kiếm rồi!” Tố Diệp ôm đầu anh như ôm một cục vàng: “Lần này phát tài rồi, đúng là phát tài rồi! Niên Bách Ngạn! Anh mau gọi điện cho ông ấy đi, nói là anh đổi ý rồi, muốn đi nhận chức.”

Niên Bách Ngạn nhìn cô với vẻ chẳng biết nói sao.

Thấy vậy, hưng phấn của Tố Diệp cũng nguội dần. Cô thở dài, lẩm bẩm: “… Thôi vậy!”

Niên Bách Ngạn phì cười vì cô.

Kết quả là, bộ phim của họ tan thành bong bóng. Để trừng phạt, Niên Bách Ngạn bị Tố Diệp kéo tới một cửa hàng chuyên bán áo khỉ miệng rộng để mua một bộ quần áo tình nhân.

Khi hoàng hôn buông xuống, độ nóng trong không khí cũng giảm bớt.

Có gió đêm nhẹ thổi qua, mang theo chút nóng còn sót lại.

Khi lướt qua gương mặt tạo cảm giác âm ấm.

Lúc này, tiếng ve trên cây cũng ít đi rất nhiều, chỉ thi thoảng nghe được vài tiếng.

Niên Bách Ngạn bị Tố Diệp bắt ép phải mặc ngay bộ quần áo lên người khi còn chưa giặt qua một lần nước. Sau đó anh đạp xe, đưa Tố Diệp tới Hậu Hải chơi.

Nhắc tới cái xe đạp, đây là ý tưởng chợt nảy ra của Tố Diệp.

Mỗi lần đi chơi, Niên Bách Ngạn đều lái ô tô, cho dù là đi siêu thị. Tố Diệp cảm thấy cái xe của anh quá bắt mắt rồi. Quan trọng hơn cả là, cô cảm thấy đàn ông lái xe tới khu thành cũ mua đồ ăn sáng không thể chấp nhận được. Lý do cô đưa ra là: Anh lái cái xe đẹp như thế chỉ để mua mấy thứ bày bán trên các sạp hàng, người ta sẽ mắng anh là ra vẻ giàu có. Anh mua cái xe đạp đi!

Đã mười mấy năm rồi Niên Bách Ngạn không đạp xe. Một người bình thường coi thời gian là sinh mạng như anh, lấy đâu ra thời gian đạp xe?

Thế nên anh cũng không phản đối.

Tố Diệp đặc biệt chọn một chiếc xe có thể đèo sau, vì cô rất thèm muốn một hình ảnh như vậy: Dưới bóng cây, trong làn gió nhẹ, anh đạp xe, cô ngồi phía sau, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy lưng anh. Khi đã ngắm phong cảnh chán rồi, cô sẽ áp mặt vào lưng anh.

Thế nên, khi Niên Bách Ngạn chở cô trên chiếc xe đạp, dạo qua những con đường dài um tùm bóng cây ở Hậu Hải, cô cảm thấy thật hạnh phúc. Giống hệt như trong tưởng tượng của cô. Có hương vị ngọt ngào của hoa dành dành.

Nhưng hôm nay Niên Bách Ngạn ăn mặc có hơi khôi hài.

Chí ít thì anh cho là như vậy.

Tố Diệp chọn một bộ quần áo đôi màu đỏ. Một con khỉ miệng rộng đường hoàng nằm chình ình trước ngực, khiến Niên Bách Ngạn chỉ cần hơi liếc mắt là có thể liếc thấy cái miệng hoạt hình của nó.

Anh quả thực cảm thấy không tự nhiên.

Có vài ba cô gái đi qua đều nhìn cả về phía Niên Bách Ngạn. Anh lại càng ngượng ngập.

Còn có một cô bạo dạn, nói chuyện với bạn bên cạnh hơi to.

“Cậu xem, anh chàng đẹp trai kia mặc áo khỉ miệng rộng, trông đáng yêu chưa kìa!”

Đáng yêu ư?

Chắc Niên Bách Ngạn từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên được người khác khen là đáng yêu.

Tố Diệp mím môi cười, sau đó bất giác siết chặt hông anh.

“Cưới em về nhà đúng là hành hạ!” Giọng nói của Niên Bách Ngạn xuyên qua l*иg ngực, thanh âm trầm ấm vọng vào tai Tố Diệp.

“Anh hối hận rồi chứ gì?”

Niên Bách Ngạn cố tình hỏi: “Hối hận thì sao? Có được trả lại hàng về nơi sản xuất không?”

Tố Diệp giơ hai tay véo mạnh eo anh: “Anh dám trả lại thử xem!”

Chiếc xe đạp lảo đảo giây lát.

Làm Niên Bách Ngạn cười khanh khách, xin hàng: “Được rồi, được rồi! Tiểu tổ tông! Đừng đùa nữa! Cẩn thận anh cho em xuống sông bây giờ!”

Tố Diệp cũng bật cười không ngớt.

Cũng coi như là một ngày thảnh thơi đi.

Đương nhiên, nếu có thể thuận lợi ăn nốt bữa cơm tối thì mới được tính.

Hai người họ ăn cơm ở một nhà hàng gần Hậu Hải. Ăn xong, Niên Bách Ngạn chở Tố Diệp về nhà. Vừa tới cửa, họ đã nhìn thấy một chiếc xe ô tô đỗ ở đó. Đây không phải con đường rộng rãi gì vì thế chiếc xe này đã chắn hết cả lối đi.

Niên Bách Ngạn phanh xe lại. Chiếc xe cũng dừng lại sau tiếng phanh kít.

Tố Diệp thấy chiếc xe có vẻ quen mắt. Một sự bất an trong lòng lại dâng lên.

Niên Bách Ngạn dắt xe đi tới. Nét mặt anh không còn thoải mái nữa mà hơi căng ra. Cửa xe nhanh chóng được đẩy ra. Kỷ Đông Nham từ trên xe bước xuống.

Lúc này Tố Diệp mới nhớ ra, Kỷ Đông Nham đúng là đã từng lái chiếc xe này.

Ánh tịch dương hắt lên gương mặt Kỷ Đông Nham. Hơi đỏ hồng khiến đôi mắt anh ta trông cũng hơi dữ dằn.

Anh ta quan sát Niên Bách Ngạn. Có lẽ thấy anh dắt xe đạp thì vô cùng kỳ lạ. Anh ta lại nhìn sang Tố Diệp, sau đó bật cười: “Niên Bách Ngạn! Không phải bây giờ anh nghèo tới nỗi không lái nổi xe ô tô đấy chứ?”

“Kỷ Đông Nham! Anh không biết nói thì ngậm miệng vào!” Tố Diệp xông lên trước, quát lên với vẻ bực dọc.

Cứ nghĩ tới chuyện sản phẩm mới của Kỷ Thị, cô lại giận.

Thấy vẻ đối địch của cô, nét mặt Kỷ Đông Nham sững lại rất nhiều, ánh mắt có chút lạc lõng.

Niên Bách Ngạn tiến lên, thờ ơ đáp: “Nếu cậu chỉ muốn xem tôi sống có tốt hay không, vậy thì cảm ơn. Tôi rất ổn!” Dứt lời, anh quay đầu nhìn về phía Tố Diệp: “Diệp Diệp! Về nhà thôi!”

Tố Diệp đi theo.

“Niên Bách Ngạn! Chúng ta cần nói chuyện!” Kỷ Đông Nham cất giọng sau lưng anh.

Niên Bách Ngạn dừng bước, quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt: “Tôi nói rồi, chúng ta không có gì để nói cả.”

“Anh không thể cứ mãi thế này chứ hả?” Kỷ Đông Nham nhìn anh.

Niên Bách Ngạn đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng.

Tố Diệp nhìn Kỷ Đông Nham rồi quay sang Niên Bách Ngạn, kéo áo anh: “Bách Ngạn! Chúng ta về đi!”

Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn đứng im.

Tố Diệp không biết anh đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, Niên Bách Ngạn nói với Tố Diệp: “Em dắt xe về trước đi!”

“Bách Ngạn!” Tố Diệp ngạc nhiên.

Niên Bách Ngạn đẩy chiếc xe sang bên cạnh cô, hôn lên trán cô rồi khẽ nói: “Anh sẽ về sớm!”

Tố Diệp chỉ còn biết gật đầu.

Hội quán Hồng Tửu.

Một không gian rất yên tĩnh.

Cộng thêm một mùi hương thoang thoảng, khiến bầu không khí càng trở nên thanh tao.

Niên Bách Ngạn từ chối uống rượu vang, chỉ gọi một cốc nước chanh.

Kỷ Đông Nham cười nhạt: “Cậu không cần tiết kiệm tiền cho mình!”

“Có lúc vạch rõ ranh giới vẫn tốt hơn!” Niên Bách Ngạn không đổi ý.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng, tiếng vĩ cầm réo rắt.

Nơi này trước đây cũng là nơi Niên Bách Ngạn thường xuyên ra vào. Những trước đây anh chỉ mải bàn chuyện làm ăn, giờ mới có thời gian ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, quả thực không tồi.

Kỷ Đông Nham rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của anh. Anh ta nhún vai, nhấp một ngụm rượu vang.

Niên Bách Ngạn cười khẩy: “Xem ra lát nữa tôi lại phải bắt xe về nhà rồi.”

“Con người mình trước nay không quan tâm tới mấy quy tắc này.”

Niên Bách Ngạn châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nhẹ nhàng nhả khói: “Hiểu rồi! Nếu không sao cậu làm ra được mấy trò ăn cắp đó chứ!”

Câu nói ấy hoàn toàn không khiến Kỷ Đông Nham bực bội. Ngược lại, anh ta cười khẽ: “Không sai! Mình đã ăn cắp đồ của cậu.”

Công khai thừa nhận thế này đúng là lần đầu tiên.

Nhưng Niên Bách Ngạn hiểu cậu ta. Con người Kỷ Đông Nham đã làm được thì chắc chắn không sợ phải thừa nhận trước mặt anh. Thế nên Niên Bách Ngạn nhìn cậu ta, lãnh đạm nói: “Cậu không thấy mình quá trẻ con sao?”

“Mình không làm vậy, làm sao cậu rời khỏi Tinh Thạch?” Kỷ Đông Nham nhún vai.

Một làn khói xám nhẹ nhàng bay ra: “Cho dù tôi rời khỏi Tinh Thạch, cũng sẽ không tới Kỷ Thị.”

Vì một lý do khôi hài làm ra một hành vi nực cười, chuyện này đúng là chỉ Kỷ Đông Nham mới thực hiện được.

Nghe câu ấy, Kỷ Đông Nham bực bội. Anh ta đặt mạnh ly rượu lên bàn, nhíu mày: “Niên Bách Ngạn! Mình thật sự không hiểu, cậu có thể làm trâu làm ngựa cho lão già họ Diệp bao nhiêu năm nay, tại sao không chịu tới Kỷ Thị? Cậu đừng quên, nhà họ Kỷ và nhà họ Niên mới là bạn bè thật sự! Cậu thì hay rồi, chạy tới gây dựng giang sơn cho kẻ thù. Cho dù năm xưa ông ta nuôi dưỡng cậu và Bách Tiêu thì đã sao? Đó là vì ông ta nợ hai người! Tại sao trước đây Bách Tiêu hận cậu như vậy? Cậu không rõ sao? Chính vì cậu đã bán mạng cho Tinh Thạch, nó hoàn toàn không hiểu vì lý do gì! Đừng nói là nó không hiểu, cả mình cũng không hiểu!”

“Dễ hiểu thôi. Tinh Thạch có một phần của nhà họ Niên, tôi không thể từ bỏ.” Niên Bách Ngạn đáp thẳng.

“Có một phần của nhà họ Niên thì đã sao? Chẳng phải bây giờ cậu vẫn rời khỏi đó rồi ư?” Kỷ Đông Nham phẫn nộ: “Cậu ở Tinh Thạch, từ đầu cho tới cuối, trong đám cổ đông kia ai thật lòng trung thành với cậu? Họ đều đang tính toán cho lợi ích của mình. Họ coi cậu là cái gì? Nhưng cậu tới Kỷ Thị, mình dám bảo đảm ít nhất cậu không phải làm việc trong bực bội đến thế! Cậu muốn vào hội đồng quản trị, mình lúc nào cũng mở sẵn cửa đón cậu! Vị trí tổng giám đốc mình dành lại cho cậu! Niên Bách Ngạn! Tâm nguyện của mình rất đơn giản, đó là muốn cùng cậu dành được thiên hạ. Điều này khó lắm sao?”

Thật ra từ trước tới nay, Kỷ Đông Nham luôn muốn kéo Niên Bách Ngạn vào Kỷ Thị. Điều này còn bắt nguồn từ số tiền đầu tiên họ kiếm được từ hồi đọc đại học. Một số tiền làm ăn không lớn nhưng đủ khiến Kỷ Đông Nham cảm nhận được niềm hạnh phúc khi anh em cùng đồng tâm hiệp lực.

Kể từ ngày ấy, Kỷ Đông Nham đã cảm thấy, Niên Bách Ngạn chắc chắn sẽ người bạn đồng hành tuyệt nhất trong việc làm ăn của mình.

Nhưng Niên Bách Ngạn lại sống chết ở Tinh Thạch không chịu rời đi, mặc cho anh ta đi từ cầu xin tới từng bước ép buộc, anh vẫn không chịu tới Kỷ Thị.

Anh không hiểu. Tinh Thạch có cái gì tốt đẹp chứ? Tại sao tình bạn giữa anh em họ lại bị anh ấy xem nhẹ như vậy?

So với sự kích động của Kỷ Đông Nham, trông Niên Bách Ngạn bình thản tới tàn nhẫn.

Anh khẽ đáp: “Anh em chỉ thích hợp tán gẫu lan man, không thích hợp ăn chung một bát cơm!”

“Rầm!” Ly rượu rơi xuống, vỡ tan.

Kỷ Đông Nham hất ly rượu xuống đất, cuộn chặt tay lại, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Anh ta nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm, rồi giận dữ nói: “Niên Bách Ngạn! Cậu có còn coi mình là anh em nữa không? Cậu còn muốn mình làm thế nào mới được đây? Mình chưa bao giờ tin vào mấy câu thối gì mà anh em không thể đồng lòng làm kinh doanh! Có phải cậu quá xem thường Kỷ Đông Nham này rồi không?”