Ba người Phạm Kiệt chịu chết mấy lần, cuối cùng cũng hạ ý trí.
Lúc này tình thế bên bọn họ đã vô cùng nghiêm trọng.
Đoán chừng chỉ còn tám phút, là bị đối phương đánh hạ.
Đám Phạm Kiệt có chút nhụt chí, chơi cũng có chút không có tinh thần.
Kiều Luyến thấy bọn họ vấp phải trắc trở, ỉu xìu xuống, lúc này mới lên tiếng: "Mấy người canh nhà, chia ra giữ cửa."
Trong trò chơi có thiết lập nhà của mình, có tháp bảo hộ, bình thường kẻ địch không dám tùy tiện tiến công.
Thế nhưng, không ra khỏi cửa thì làm sao thắng?
Chẳng qua là kéo dài hơi tàn thôi!
Phạm Kiệt ỉu xìu ừ một tiếng, đã không muốn nói chuyện.
Trước kia chơi game còn cho là mình lợi hại bao nhiêu, nhưng là bây giờ mới hiểu được, là bởi vì đối phương biết mình là minh tinh, cho nên một mực thổi phồng mình lên!
Nhưng trên thực tế, thao tác của cậu ta có lẽ chỉ là tầm trung mà thôi.
Cậu ta ngoan ngoãn trông coi, mắt nhìn đối phương chiếm cứ ưu thế, lại định tiến công, lập tức nhấc lên tinh thần: "Đoán chừng là trận chiến cuối cùng rồi! Mọi người hết sức là được."
Lời này rơi xuống, nhìn qua bản đồ, lại chợt phát hiện, chị dâu và Thẩm Lương Xuyên không ở trong nhà!
Vừa vặn ra ngoài đối diện năm người!
Phạm Kiệt trực tiếp hô to: "Hỏng bét, chị dâu, mau trở lại! Chúng ta đánh không lại bọn họ!"
Mạc Tây Thừa:... Cậu cũng biết đánh không lại, thế sao vừa rồi làm gì!
Chẳng qua để Phạm Kiệt mở rộng tầm mắt, đám người kia trực tiếp từ đi qua trước mặt hai người bọn họ, không để ý đến bọn họ.
Phạm Kiệt:...
Lúc này cậu ta mới chú ý tới, Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên đều trốn ở trong bụi cỏ.
Đây là, muốn đột kích trước sau sao?
Cậu ta lập tức hưng phấn: " Các anh em, chuẩn bị kỹ càng, chúng ta..."
Còn chưa có nói ra, đã nhìn thấy chị dâu và Thẩm Lương Xuyên đi thẳng đến sào huyệt đối phương!
Tốc độ hai người vô cùng nhanh, nhảy vọt đến phụ cận, dưới tình huống bên kia không ai trông coi, trực tiếp tiến vào!
Trò chơi cạnh tranh rất đơn giản, cũng không phải là gϊếŧ bao nhiêu người để định thắng thua, mà chính là xem người nào phá hủy nhà trung tâm cảu đối thủ trước.
Thế nhưng, trong khoảng cách tiến vào tháp, tháp trung tâm sẽ xạ kích, đánh kẻ địch bảo vệ mình.
Giờ phút này, Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên thay phiên tránh tháp, cứ như vậy đánh trung tâm tháp tổn thương!
Phạm Kiệt trợn tròn mắt, đến đám Tiếu Diện Hổ cũng trợn tròn mắt.
Trương Mậu khẩn trương mở miệng: " Nhà sẽ không bị hủy diệt chứ? Bây giờ chúng ta về nhà đi!"
Tử Tiên Tử vừa còn bị Kiều Luyến đánh cho tìm không thấy nam bắc, giờ phút này không nhịn được bật cười một tiếng: "Không cần! Vừa rồi còn tưởng rằng lưu luyến không quên là cao thủ, không nghĩ tới vẫn còn quá ngu! Tháp công kích cao như vậy, hai người muốn trộm nhà, quả thực là muốn chết!"
Nhưng lời này rơi xuống, chỉ thấy lượng máu tháp, lấy mắt thường có thể thấy giảm!
Trương Mậu sốt ruột: " Nhanh về nhà!"
Tiếu Diện Hổ nhíu lông mày: "Không còn kịp rồi..."
Tử Tiên Tử cười lạnh: "Không thể thành công!"
Nhưng lại không nhịn được nín thở ngưng thần, vẻ mặt vốn chắc chắn, nương theo thời gian, trở nên nôn nóng bất an.
Cuối cùng, trên màn hình mới hiển lộ ra: Trung tâm tháp gϊếŧ Mạc Tây Thừa!
Tử Tiên Tử nhẹ nhàng thở ra.
Tiếp theo lại thấy hiện: Trung tâm tháp gϊếŧ lưu luyến không quên!
Tử Tiên Tử cười nhạo một chút: " Thật sự là não tàn! Như vậy mà muốn thắng..."
Nói còn chưa dứt lời, trên màn hình lắc lư!
Chợt, hai chữ thất bại hiện to, xuất hiện ở trên màn ảnh!
Tử Tiên Tử trực tiếp trợn tròn mắt!!!