Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 7 - Chương 9-1: Trong địa ngục chờ đợi thiên đường (1)

Phật có dạy, trồng một người cần ngàn câu, nhưng hủy diệt một người chỉ cần một câu.

Giang Mạc Viễn, từ lâu đã luyện được vui giận không nói, tính tình thu phát tự nhiên, là người đàn ông trầm ổn nội liễm, nhưng hôm nay hoàn toàn để lộ bản tính lạnh lùng bá đạo vốn che giấu dưới lớp áo văn minh. Thành công như anh, trước giờ luôn quen nắm mọi thức trong lòng bàn tay và bày mưu tính kế, điều không dễ dàng tha thứ nhất chính là phản bội, cho nên một khi bị xúc phạm, lửa giận của anh bùng phát hơn người khác.

Vách tường lạnh băng kề sát lưng Trang Noãn Thần, ngoài cửa sổ rõ ràng là đêm mùa hạ, chim chóc trên cành cây còn vì thời tiết nóng bức mà hót bất an sợ hãi không thể ngủ ngon, cô lại cảm thấy như rơi vào hố băng tháng chạp, cơn ớn lạnh nhanh chóng lan tràn, từ xương cổ khuếch tán thẳng đến đầu ngón chân, cô bị anh ép vào tường, câu cuối cùng của anh như thanh kiếm chém rách cổ họng cô, khiến cô nếm được cái gọi là con tim rỉ máu.

Trong mắt cô đầy vẻ hoảng sợ, theo đó là bi thương cô liêu xâm chiếm toàn thân, không thể tin nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ ôn nhuận nhất quán, nụ cười điềm đạm sớm bị lạnh băng trong mắt quét sạch không còn một mảnh.

“Anh nói gì…” Cố nén cơn đau từ cổ tay và lưng truyền đến, Trang Noãn Thần run rẩy nói, cổ họng đau rát như bị cắt, “Giang Mạc Viễn… anh vừa mới nói gì?”

Ánh nhìn sắc lẹm bắn ra từ đáy mắt sâu hun hút của anh, rất có vẻ sẽ tàn nhẫn ngược đãi đối phương đến chết, cúi đầu xuống, kề sát váo má cô như tử thần lạnh lùng quyết tuyệt, “Em và thằng Cố Mặc kia rất ân ái đúng không? Nhưng ở trong mắt tôi chỉ có như thế, em chẳng qua chỉ là món hàng tôi tiện tay có được! Thằng Cố Mặc kia xem em là bảo bối, là bảo bối thì thế nào? Không phải em cũng ở dưới thân tôi cho tôi phát tiết sao? À, quên hỏi em một câu, người yêu cũ của em có biết ở trên giường em có bao nhiêu phóng đãng không, hửm?”

“Giang Mạc Viễn…” Trang Noãn Thần nghĩ bản thân nghe nhầm, lúc hoảng hốt chỉ biết trơ mắt nhìn môi anh mở ra khép lại, những lời này như ngàn cây kim đâm vào lòng cô, đau quá…

“Anh đang nói tiếng người đó ư?” Cô dùng hết sức giãy ra, cái đau toàn thân thúc đẩy cô như phát điên đẩy mạnh anh, “Giang Mạc Viễn, tên khốn!”

Giang Mạc Viễn lạnh lùng, tay đột nhiên tăng thêm lực.

Cô chỉ cảm thấy cánh tay bị vặn cực đau, trên trán rịn một lớp mồ hôi mỏng, dưới phản kháng bản năng rốt cục cũng đẩy được anh ra, mềm nhũn, cơ thể mất đi khống chế lập tức té xuống đất, cánh tay đập mạnh xuống nền đá cẩm thạch, mặt trắng bệch.

Đầu ong ong, không ngừng vang lên lời nói lạnh lẽo ban nãy của anh.

Cô tưởng rằng, đã giải quyết dứt điểm chuyện của Cố Mặc, rốt cục cũng có thể mở lòng với Giang Mạc Viễn, cô cảm thấy rằng, thấp kém như cô đã bắt đầu làm tốt chuẩn bị chờ đợi anh, quyến luyến anh, trên đường về nhà cô nghĩ nhiều lắm, trong cuộc hôn nhân này Giang Mạc Viễn là người khởi xướng, nhưng lòng cô vẫn không cách nào không chế mình hướng về anh, cô biết, một khi thực sự yêu thương người đàn ông như Giang Mạc Viễn, một khi thực sự nói lời yêu với anh, cũng có nghĩa rằng cô không còn né tránh đủ mọi vấn đề trong tình yêu nữa, cô phải đập bể sự tự ti thấp kém ẩn trong mình, cô phải nhổ hết gai nhọn, phải mài sáng tất cả mọi góc cạnh trên người, phải chuẩn bị tốt cuộc sống yêu thương anh đến già.

Cô biết lòng mình đã yếu đi, bị sự dịu dàng săn sóc cùng bá đạo ngang bướng của người đàn ông này thu phục làm tù binh, cô biết mình tiêu rồi, cho dù lúc trước anh đã vì du͙© vọиɠ riêng tư thì cũng hoàn toàn bị cô hủy diệt trong tình yêu ảo tưởng, cô vẫn cứ thế, yêu anh đến hết thuốc chữa.

Yêu người đàn ông như vậy, tương đương khiêu chiến với rủi ro.

Bởi vì bá đạo như anh, ngạo mạn như anh, thứ anh muốn là một tình yêu không sứt mẻ, trước kia, cô không xác định, nhưng lúc sau cô hoàn toàn muốn thành lập một tình yêu bình đẳng với anh, khẩn cấp muốn ở trước mặt anh, ngẩng đầu lên nói một câu thế này: Giang Mạc Viễn, anh biết không, em đã yêu anh.

Trên đường về nhà, cô có gọi điện cho anh, thậm chí lúc nhấn phím tay còn run run, cô khao khát được nghe tiếng nói của anh như vậy, nhưng, điện thoại anh tắt máy. Cô tưởng anh bận họp, không ngờ rằng, chờ đợi cô chính là một tai họa chưa từng có, trái tim hoàn toàn bị kiếp nạn này phá hủy.

Trang Noãn Thần nằm dài trên đất, lạnh run, cô nhìn thấy gương mặt tái nhợt của mình trên sàn nhà bóng loáng, trên đầu là bóng dáng người đàn ông kia, cao lớn, áp lực…

Người đàn ông lịch lãm đó hung hăng đứng trên mặt sàn trước mắt cô, gương mặt bi thương của cô in trên sàn hoàn toàn bị giẫm nát…

Kế đó, cằm bị anh nắm lên, cô bị ép phải ngửa đầu nhìn đôi mắt đã sớm không còn chút tình cảm nào của Giang Mạc Viễn, hoảng hốt, lại rõ ràng cảm nhận được mồ hôi trên trán chảy dài xuống xương quai xanh.

Tiếng nói lạnh băng của Giang Mạc Viễn rơi xuống đầu cô, gằn từng chữ, “Trang Noãn Thần, từ nay về sau tôi sẽ không đối xử tốt với em nữa, một chút cũng không!”

Trang Noãn Thần nhìn vào mắt anh, bị ánh sáng sắc lạnh đâm đến toàn thân đau đớn.

Anh không cho cô chút cơ hội để thở, một tay xách cô dậy, dĩ nhiên chẳng còn đối xử dịu dàng yêu thương với cô như lúc xưa.

“Thả ra, anh muốn làm gì?” Trang Noãn Thần giật mình, toàn thân phát run.

Anh cười lạnh kéo mạnh cô vào lòng, dán môi vào tai cô thì thầm, “Tôi muốn nhìn xem em có bao nhiêu thâm tình với thằng đó!”

Cô suýt nữa ngạt thở, không đợi cô hiểu được hàm ý trong câu nói của anh, liền bị anh lôi thẳng ra khỏi cửa.

***

Người ta thường nói, nếu bạn muốn tùy hứng, vậy trước tiên hãy học cách chấp nhận, có thể chấp nhận được kết quả thì mới tùy hứng được. Nếu bạn muốn độc lập, vậy trước tiên hãy học cách kiên cường, có thể chịu đựng đau đớn, mới có thể độc lập. Nếu bạn muốn yêu hết mình, vậy trước tiên hãy học cách quên đi, quên đi nỗi đau thất tình, mới có thể dũng cảm để yêu. Bạn có thể làm tất cả mọi chuyện, nhưng điều kiện tiên quyết là sẽ không đau khổ vì kết quả. Một người thật sự mạnh mẽ, không phải nhìn người đó có thể làm gì, mà là nhìn người đó có thể gánh vác được gì.

Đây vốn là kinh nghiệm của người đi trước, nhưng Trang Noãn Thần thực sự hiểu được đạo lý này, tất cả đều bởi vì Giang Mạc Viễn.

Khi cô bị Giang Mạc Viễn lôi thẳng vào bệnh viện, cô mới hiểu được hậu quả khi chọc giận Giang Mạc Viễn.

Ban đêm, tối đen đáng sợ, nhưng cũng không sánh được với sắc mặt của Giang Mạc Viễn, ngay cả ánh trăng ngoài cửa sổ dường như cũng cảm giác được hiểm nguy, sợ đến mức trốn vào tầng mây, nhất thời mây che mất trăng, ngay cả ngôi sao cũng mất đi ánh sáng, đen tối phủ xuống, hệt như địa ngục.

Cả hàng lang bệnh viện đều im lặng đáng sợ, trên đỉnh đầu một hàng đèn thẳng tắp tắt ngúm khiến con người không cần lẩn trốn, hiện tại là đêm khuya, ngay cả bác sĩ trực đêm cũng đi ngủ.

Trang Noãn Thần bị nỗi hoảng sợ không tên bao trùm, cũng ý thức được tình cảnh nguy hiểm, có thể còn phát sinh chuyện càng đáng sợ hơn, thế nhưng cô đoán không ra được chuyện đáng sợ rốt cục là chuyện gì, chỉ là vẻ mặt của Giang Mạc Viễn nói cho cô biết, cô, không được tha thứ!

Cô không dám kêu la, một khi giãy giụa chỉ biết sẽ đổi lấy sự trói buộc mạnh hơn nơi cổ tay, đế giày cọ xuống hành lang phát ra tiếng động, cho đến khi, Giang Mạc Viễn giơ tay đẩy cửa phòng bệnh của Cố Mặc!

Trang Noãn Thần khó tin nhìn chằm chằm hành vi của Giang Mạc Viễn, chẳng lẽ anh muốn dẫn cô đi gặp Cố Mặc? Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Phòng bệnh của Cố Mặc thuộc loại phòng dịch vụ cao cấp, rất riêng tư, cho nên dưới tình huống không cần thiết sẽ khôg có bác sĩ trực ở đó, hơn nữa ngày mai Cố Mặc xuất viện, cho nên không có bác sĩ và y tá cũng là bình thường.

Không nghĩ đến, thuận tiện cho Giang Mạc Viễn trực tiếp bước vào.

Giờ khắc này, Trang Noãn Thần mới biết, hóa ra Giang Mạc Viễn đã luôn biết tình hình Cố Mặc thế nào!

Phòng bệnh phân thành bên ngoài và bên trong, đẩy cửa đi vào thuộc phạm vi phòng ngoài, tiện cho dùng cơm và tiếp khách, phòng trong là nơi nghỉ ngơi và khám điều trị, ở giữa cách một cánh cửa, tiện cho bệnh nhân nghỉ ngơi.

Trang Noãn Thần lòng nóng như lửa đốt, giãy mạnh, “Giang Mạc Viễn anh điên rồi? Anh dẫn tôi tới đây làm gì?” Cô sợ Giang Mạc Viễn sẽ thực sự mở cửa phòng trong làm Cố Mặc thức giấc, hai người họ sẽ đánh nhau.

Giang Mạc Viễn cũng không thịnh nộ nữa mà thay bằng ý cười lạnh lùng tàn nhẫn, cánh tay chắc nịch cố định cả người cô, dùng sức đẩy cô vào cửa phòng trong, chỉ cách một lớp kính, đối diện là giường bệnh, trên giường, Cố Mặc ngủ rất say, ngủ say đến nỗi chỉ sợ không ngờ Trang Noãn Thần chỉ cách anh một cánh cửa.

Cánh cửa phòng ngoài bất giác đóng lại, như cánh cửa giữ thành, hoàn toàn che khuất ánh sáng ở hành lang, ngăn cách Trang Noãn Thần với thế giới bên ngoài.

Phòng ngoài tối đen.

Phòng trong ánh sáng yếu ớt.

Người Trang Noãn Thần bị Giang Mạc Viễn đè lên cửa, thở dồn, trái tim bị hành vi hung hăng của anh bóp nát, đau đớn không thôi, từng cơn choáng váng kéo đến, căng thẳng đến cực điểm, cô không biết anh muốn làm gì.

“Tôi thực sự hối hận lúc trước đã an bài cho hắn ở phòng cao cấp thế này.” Phía sau, Giang Mạc Viễn gằn giọng, giống như tảng đá đè xuống tai cô, cùng với hơi thở nóng rực phả vào gáy cô, “Nơi riêng tư như vậy thật có lợi cho các người yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.”

“Tôi không có… Tôi và anh ấy không có.” Trang Noãn Thần liều mạng lắc đầu, tiếng nói yếu dần, không phải cô sợ nói lớn làm Cố Mặc tỉnh giấc, chỉ bởi vì thật sự không còn sức lực, trên đường đến đây cô ra sức giãy dụa đến bây giờ toàn thân không còn chút sức, như bị rút hết xương cốt, cơ thể mềm nhũn dựa vào Giang Mạc Viễn ở phía sau, mắt nhắm mặt tái, chỉ còn lại sức lực để thống khổ.

“Các người yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sau lưng tôi mấy lần?” Giang Mạc Viễn không tin lời cô nữa, cũng làm như không thấy vẻ mặt xanh tái của cô, khịt mũi cười lạnh, “Lúc cô và hắn quấn lấy nhau, là ở trên giường lớn bên trong kia hay là trên sô pha bên ngoài này, hay là các người muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nên trong ngoài đều có làm hết, hửm?”

Trang Noãn Thần ngay cả sức lực hé miệng cũng không còn, cả người lâng lâng mơ màng, môi run rẩy.

“Từ năm giờ chiều đến mười giờ tối, gần năm tiếng đồng hồ, hắn thỏa mãn cô chưa?” Giang Mạc Viễn thấy cô không nói, lửa giận trong lòng càng cháy mạnh, chưa bao giờ có ngọn lửa ghen tuông như thế cắn nuốt lý trí anh, đốt sạch sự trầm ổn nhất quán.